--- Nơi nào đó trên vị diện này---
Một cung điện tàn phá đang dưỡng mình trong bóng tối vô tận, nơi mà chỉ có bóng tối, bóng tối và bóng tối. Cái gì gọi là bóng tối, tất nhiên thì ai cũng biết cả, nhưng với những sinh vật ở đây, ánh sáng chính là 1 thứ cực kì xa xỉ, không phải, đúng hơn là gần như tất cả đều chẳng hề biết ánh sáng là gì. Bóng tối là nhà, là thế giới của những điều bí ẩn chưa rõ. Tất nhiên nơi đây là 1 trong số đó.
" Chủ thượng đại năng, kính xin ngài ban cho chúng thần hèn hạ dương chi lực lượng, chúng thần ngu muội, thế nhưng đôi mắt chúng thần đều đang dần u ám, kính xin ngài thưa chủ thượng tôn kính" - Dưới bậc thềm cung điện tàn phá, một đám sinh vật đang quỳ gối, lời nói cầu khẩn tha thiết dâng lên một người đàn ông trên ngai nơi chủ điện. Chúng đường như đang rất gấp gáp, len lõi bên trong đó là nỗi sợ, tràn ngập sự sợ hãi với người đàn ông kia. Trái hẳn với người đàn ông cao lớn thân mặc giáp bào đen nhánh, đôi mắt tối tăm như u minh sâu thẳm nhìn thẳng vào đám sinh vật. Chúng nó thân chỉ đơn giản mang lên một chiếc áo, thậm chí đó còn không tính là một chiếc áo tử tế, đôi tai nhọn như yêu tinh rừng rậm, làn da khô ráp, xám trắng đến kinh người, cứ như ngoại trừ người đàn ông kia ra thì khái niệm sạch sẽ chẳng hề tồn tại.
.......
.......
Người đàn ông tiếp tục nhìn vào đám sinh vật bẩn thỉu ấy, hắn không nói bất cứ lời nào cả, hắn chỉ nhìn. Tất nhiên một điều rừng rợn rằng hắn đang thưởng thức, không phải thưởng thức đám sinh vật ấy bề ngoài. Mà là thưởng thức cái nỗi sợ sâu thẳm bên trong từng con mắt u ám sắp hỏng hóc của chúng. Tiếng đàn dơi vang lên xuyên suốt cứ như đang chất vấn cái hoàn cảnh tồi tệ nơi đây. Và những điều đó không hề khiến cho đám sinh vật an tâm, ngược lại là càng thêm sợ hãi, lần này thì tuyệt vọng bắt đầu nhen nhóm trong lòng bọn chúng.
" Ta mệnh lệnh đến đâu rồi "- người đàn lên tiếng lần đầu tiên
" Thưa chủ thượng tôn kính, từ lần trước mệnh lệnh chúng thần đã cố gắng thưa ngài"- 1 tên sinh vật đường như đứng đầu tất cả bọn chừng run lên mà đáp lại
" Ta cần chỉ là cố gắng sao?"
" Ta nhớ không lầm đã hơn 30 ngày trôi qua, đây là cái mà ngươi gọi là cố gắng sao? - Giọng nói lạnh lẽo vang khắp cả cung điện, bên trong đó không như những lời chất vấn ân cần khác. Mà đầy rẫy thanh âm đó lại ẩn chất kinh người sát khí, đàn dơi kinh động vang âm, thế nhưng điều kì lạ là chỉ sau 1 khắc, tất cả như đã im ắng lại, phải ,chúng đều đã chết. Cái thực lực khủng khiếp của người đàn ông kia có thể giết bất cứ sinh vật nào, đang chỉ dồn dập vào tên đứng đầu đám sinh vật đầy tớ của hắn. Tên sinh vật kia run run, cất lên tiếng khẩn cầu đầy sợ hãi :
" Thưa chủ thượng đáng kính, chúng thần đã cực kì cố gắng thưa ngài, bốn thành bộ tộc chúng thần hiện tại đã mất mạng trong cái hang đá đó. Nó quá đáng sợ."
"Ồ"
" Thế ta mệnh lệnh không đáng sợ sao....hả"- Người đàn ông giáp đen nhấn mạnh vào chữ" hả" trong câu. Sau đó thật kì quặc, tên đầu lĩnh trở nên bất động, sinh cơ hoàn toàn dập tắc. Qua đó một lúc ngắn ngủi sau, hắn toàn cơ thể hóa bụi biến mất khỏi thế giới này.
Đám sinh vật phía sau trợn mắt há mồm, sâu sắc nhất hiện tại chúng cảm nhận được người đàn ông khủng bố, một lời không hợp liền giết. Mỗi cá nhân trong chúng đều đang run, run trước bức tượng lãnh huyết vô tình của chúng chủ thượng.
"Hừ" -thanh âm lãnh huyết cất lên
" 5 ngày sau ta muốn thấy thành quả"
" Nếu không, kẻ vừa rồi là vật thí nghiệm tốt nhất cho các ngươi. Hơn hết, đừng để dương chi lực lượng của ta lãng phí chỉ vì các ngươi , chỉ kẻ hữu dụng mới được phép sinh tồn dưới trướng ta"
" Cầm lấy rồi cút"
Hắn tiện tay lấy ra một chiếc bình đen nhỏ, bên trong thấy được một vầng sáng nhỏ nhoi, đây dường như là 1 loại mặt trời thu nhỏ, nhưng tất nhiên là không phải vậy. Vầng sáng nhỏ bé ấy hiển nhiên chính là thứ mà đám sinh vật ngoài kia gọi là " dương chi lực lượng". Hắn vứt chiếc bình xuống sàn nơi phía xa.
Từ trong đám sinh vật đầy tớ kia, 1 kẻ mạnh dạng đi lên phía trước, hắn thế nhưng không đường đường chính chính mà đi, với nỗi sợ hãi tuyệt vọng kia, hắn khom mình cung kính chậm rãi bước lên phía trước, nhặt lấy chiếc bình thu vào áo vải rách rưới rồi nói một cách cầu khẩn:
" Chúng thần hèn hạ tạ ơn chủ thượng tôn kính, lời ngài nói là thánh chỉ với chúng ta. Thỉnh an ngài nghỉ ngơi"
"Tốt,Đừng để các ngươi phải diệt tộc như đám trước kia, giờ thì cút khỏi ta mắt"
Người đằn ông kia liếc nhìn kẻ cung kính kia một cách băng lãnh, rồi từ từ chậm rãi khép mắt lại. Còn bọn sinh vật đầy tớ kia ríu rít lui khỏi cung điện, rời khỏi cái nơi mà tên ác quỷ khủng khiếp kia chợp mắt.