Chương 29: Anh Thiên Liên hiểm họa

" Khà khà, một bộ luyện thi không tệ. Đáng tiếc là thực lực còn hơi thấp, nếu là trúc cơ 5, 6 tầng thì thật tốt "--- Vạn Cương lão ma tu tay cầm chiếc túi, hắn miệng lầm bầm cảm thán, nếu dưới cửu tuyền Lục Đình còn có nghe thấy lời nói này, chắc chắn không khỏi oán hận mà chửi :' Con mẹ nó lão già, ta mà có như thế thực lực chém chết ngươi còn không thể? Hừ '

Chăm chú nhìn vào chiếc túi đen kia, Vạn Cương bắt đầu sắp xếp lại tất cả các công cụ, từ pháp khí đến phù lực, ngay cả bên cạnh hai con luyện thi kia nữa, chúng cũng đều bị lão mở túi nhốt lại vào bên trong.

" Giờ thì tìm tới thanh kia nhị phẩm pháp khí"-- Sắp xếp xong, lão móc ra một viên đá tròn tròn đen nhánh màu sắc, đó chính là ban nãy "Khế linh thạch", vẫn như cũ, lão tay rạch ra một cái vết rách nhỏ xíu, thuận lợi một giọt máu tươi lại chạy ra, rơi thẳng vào bên trên viên đá. Đợi khi nó phát sáng, Vạn Cương ngưng thần cảm ứng. Lão vừa xem vừa nhíu nhíu đôi mi mày:

" Quái lạ, phương vị lần nữa thay đổi ?"

" Vừa rồi chẳng phải nó phía bên...!"

Lão đăm chiu ngay sau đó, rất nhanh khuôn mặt lại xoẹt qua một nụ cười lạnh quỷ dị

" Khà khà, thật bất ngờ một con chuột nhỏ!!"

Vạn Cương cái đầu bỗng chốc xoay mạnh về một bên, đó là phía tay trái của lão, cũng chính là hướng tây nơi mà Anh Thiên Liên nữ tử đang ẩn nấp.

Bên kia, cơ hồ vừa nhìn thây lão ma kia nhìn về hướng của mình, sau lưng Anh Thiên Liên nàng bỗng nhiên ướt đẫm. Trong lòng nàng bất giác nổi lên một cỗ báo động, trái tim liên tục đập mạnh khiến nàng cực kì hoảng hốt lo sợ.

" Lão ma nhìn về phía ta, phát hiện được ta sao a?"

" Không thể nào, ta ẩn nấp rất kĩ càng a. Làm sao...!"

Càng tự hỏi nàng càng hoảng, càng lo lắng. Nhưng ngay lập tức, lão ma từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía nàng. Cũng là ngay lúc ấy, nàng nhìn lên khuôn mặt kia của lão ma. Lão mang lên một nụ cười khinh bỉ, trêu đùa thậm chí cả trào phúng. Nàng càng nhìn tâm tình càng là chìm sâu xuống đáy cốc :

" Ai, xem ra vẫn là bại lộ a!"

Anh Thiên Liên bất giác chỉ có thể thở dài ra một hơi, gắng gượng đề nén lại tâm trạng sợ hãi của mình mà tìm ra phương án đối sách. Phần này tâm tính trong lúc hoạn nạn, khẳng định là cực kì thiểu số trong phàm nhân, đủ để cho thấy bản lĩnh của nàng, bản lĩnh của một người mẹ.

Thế nhưng mọi chuyện quá bết bát, hầu như không gì có thể thay đổi cục diện, bởi vì nàng....cũng là một phàm nhân. Chứng kiến những cái kia tuyệt diệu thủ pháp, cơ hồ nàng đã xác định những người ngày đã thoát khỏi phạm trù của một người bình thường. Chống lại một kẻ có thể giết mình ngay trong một cái chớp mắt, nàng tâm tình cũng ngày càng hỗn loạn. Linh hoạt tâm tư đã khiến nàng tức tốc suy nghĩ trong khi lão ma chỉ bước đến gần nửa đoạn đường. Thế nhưng nàng bây giờ cũng chỉ thở dài ra đến một đoạn hơi.

"Nữ nhi, mẫu thân có lẽ sẽ không trở về được nữa, hi vọng sẽ con an toàn thoát khỏi hoàng cung, hi vọng....con sống tốt!!"

Một ý bao hàm vạn ý, là lời chúc con may mắn, cho con mạnh mẽ khi không có mẹ kề bên, cho con gặp phải an toàn, cho con bình yên cả một đời, cho con hạnh phúc cùng mình tình yêu,.........

Rất nhanh nàng đã ổn định lại tâm tình, phần nào hốt hoảng lo sợ cũng đã giảm lại không còn chút gì, thay vào đó là nhu tình cùng hi vọng. Tất nhiên nàng hi vọng là cho mình nữ nhi, còn với nàng, cơ hồ nàng đã xác định chính mình cuối cùng kết cục..

Nàng vội lâu đi khóe mắt đang còn ẩm ướt, cẩn thận bĩnh tĩnh mà đứng đó im lặng một hồi lâu.

"Ồ!!"

"Một cái nữ nhân, khá đảm lượng a. Khà khà!!"

Vạn Cương lão ma đến rồi, lão đến đứng trước một cái trạch viện nhỏ. Mùi hương vô tình thoang thoảng bay đến lão chỗ. Với một kẻ đã quá vô cùng quen thuộc với thi khí như hắn, nữ nhân mùi thì thật là quá đặc biệt. Vì vậy vừa mới bước tới, lão đã ngay lập tức xác định được chính xác kẻ ẩn nấp là một con chuột cái.

Anh Thiên Liên hít sâu một hơi, khuôn mặt giờ đây bĩnh tĩnh đến cực điểm, hơi thở cũng đã chu chuyển lại bình thường. Nàng nhẹ nhàng xoay người, đôi chân nhanh nhẹn giúp nàng linh hoạt di chuyển ra phía sau bức tường nàng vừa trốn.

Càng là đến gần về hướng Vạn Cương lão ma, khí tức hôi hám xông thẳng đến nàng thính giác. Nhưng đây cũng không giống mùi hôi thường, chính là mùi thối rữa, đây hoàn toàn chính là cái gọi là thi khí.

Gặp phải như thế có đảm lượng nữ tử, Vạn Cương vẫn chỉ bảo trì vẻ mặt ung dung, trào phúng, nhưng hắn mắt vừa xoẹt qua đến một tia tán thưởng :

" Khà khà, ta ngược lại là nguyện ngươi trốn một lúc a, thậm chí là sợ hãi bỏ chạy!!"

" Nếu là như thế tình cảnh, ta càng là thích hơn mèo vờn chuột trò chơi, khà khà"

" Chơi cho đến khi ngươi kêu gào thống khổ mà chết, ha ha ha!!"--- Vạn Cương già nua khuôn khuôn mặt, hắn nở nụ cười khủng bố, đôi mắt chỉ mở ra một nửa hiện rõ ra sự khinh thường tràn đầy.

" Phụt, ha ha ha"

" Ngài làm gì phải trêu đùa thiếp thân đây, nếu ta một khắc quay đầu chạy, chẳng phải bị ngài một bạt tai rơi vào kết cục đầu thân chia lìa a!"--- Anh Thiên Liên vẫn cứ ung dung mà nói, thậm chí còn là hơi nở ra nụ cười về phía lão ma. Nàng không hề kiêng dè gì như thế, bởi lẽ nàng đã xác định tên này là ma quỷ, mà ma quỷ sẽ không cho ai tha thứ sống sót. Vì vậy thà rằng phút chốc thăng hoa tâm tình còn là sợ hãi, tất nhiên nàng chọn cái đầu tiên rồi!.

Vạn Cương lão ma gặp phải như thế một cái nữ tử vô lo vô sợ, hắn mặt cũng nhanh chóng âm trầm vô cùng:

" Hừ, đầu thân chia lìa? Ngươi thật nghĩ như thế đơn giản? Ha ha ha"

" Ta một cái ma tu, đã bao giờ cho đối phương quả ngon để ăn? Khẳng định là cho ngươi một cái kết thúc đặc biệt a!"

" Nhìn lấy ngươi còn như thế trẻ đẹp, hay là ta có thể thưởng thức ngươi một chút mùi vị, khà khà!!"

Lão vừa nhìn lấy Anh Thiên Liên, đôi mắt cứ như thế trắng trợn liếc từ trên xuống dưới cơ thể của nàng, càng là ở những địa điểm không đúng đắn. Anh Thiên Liên nghe như thế, bất giác cũng tâm biến một cái, hơi hơi hoảng sắc mặt. Dù sao có thể nhẫn nhưng không thể nhục, có thể chết nhưng không thể nhục. Nàng cứ như thế mây mù vẻ mặt im lặng.

Gặp phải vẻ mặt này, Vạn Cương cũng cười lớn một tiếng, khẳng định là rất thưởng thức lấy nó. Hắn nở nụ cười mà nói :

" Như thế nào, ta ý tưởng không tệ nha, ha ha ha!"

" Ta sẽ ngay lập tức tự sát!!" -- Nàng nhìn lấy Vạn Cương, vẻ mặt cực độ đề phòng cùng kiêng kị.

" Ha ha ha, ngươi làm được sao?"

" Ngươi có thể trước mặt ta tự sát sao?"

" Hơn nữa ngươi tự sát xong thì đã sao?"

Một hơi ba lời trào phúng, hắn ngửa mặt mà cười lớn.

" Đây là ý gì ?!!"--- Nàng biến sắc mà hỏi dò trước mặt lão ma

" Khà khà, ta ý gì sao?"

" Ta là ma tu, còn là chơi hệ thi ma. Chơi một cái nữ tử thi thể thì sao chứ!! Ta còn cảm thấy tự hào nghề nghiệp nữa a, ha ha!!" --Lão ma ranh mãnh cười cợt, hắn lúc này mới chính thật sự là ma quỷ.

Anh Thiên Liên triệt để tâm trầm xuống 18 tầng địa ngục, nàng giờ phút này mới thực sự cảm thấy thật sâu hoảng sợ. Có thể nói kể từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân mình bất lực vô cùng. Nếu Vạn Cương không tự mình nói ra thì có chết nàng cũng không nghĩ tới được hắn đúng thật là ma môn bại hoại. Đến cả sự tình làm nhục một cái nữ tử thi thể mà vẫn như thế tự hào, nàng đúng là thật sự tuyệt vọng rồi !.

" Khà khà!! Như thế nào, tuyệt vọng sao!!"-- Lão ma miệng xoẹt qua ý vị, nhìn thẳng lấy đôi con ngươi bất động của Anh Thiên Liên, trước mắt hắn, nàng thân thể đã không tự chủ run lên, mồ hôi lạnh càng là chảy khắp cả khuôn mặt của nàng khiến cho hô hấp luôn không ổn định, lúc nhanh lúc chậm. Chứng tỏ nàng quá đỗi hoảng sợ, khác chẳng với vẻ mặt ung dung vừa nãy..

" Ma môn bại hoại!!!"-- Nàng miệng thì thầm, đôi mắt thì trừng lớn Vạn Cương, sau cùng một khắc, nàng như nghĩ tới điều gì đó, tâm tình nhanh chóng bình ổn lại. Dưới sự bất ngờ kinh dị của lão ma, nàng hỏi :

" Làm sao có thể tìm thấy ta?"

" Ta tự hỏi bản thân ẩn nấp cực kì tốt, sơ hở hoàn toàn không có, vậy thì làm sao?

Nghe như thế lần cuối cùng một câu hỏi, Vạn Cương bất giác quỷ dị lên :

" Hừ, đúng thật là một giới phàm nhân ẩn nấp, ta thực sẽ tìm không ra tốt.."

Nói xong, hắn lại cười cợt :

" Bất quá, ai bảo ngươi nhặt lấy thanh kiếm kia đâu, khà khà!!"

Nàng biến sắc, vội vàng lấy xuống thanh kiếm phía sau lưng, nàng bọc nó trong một cái miếng vải lớn để tiện tự vệ khi gặp địch, ai ngờ đến cả địch còn chưa thấy thì nó đã trở thành nàng một cái bùa đòi mạng. Nàng gương mặt trắng bệt ra, cuối cùng cười khổ, tự mắng mình bản thân ngu ngốc.

Thanh kiếm kia ban đầu bề ngoài dáng vẻ nhìn hoàn toàn bình thường, thế nhưng bây giờ, chỗ nào bình thường cơ chứ, quanh thân thanh kiếm phát ra nhè nhẹ linh quang. Thật sự mà nói, nếu nàng không như thế kĩ càng bao bọc, có thể nàng sẽ kịp thời phát hiện ra điểm khác lạ mà thẳng tay vứt đi. Đến nỗi nỗi không có rơi vào như thế nguy cơ hoàn cảnh.

" Khà khà, triệt để tuyệt vọng chứ !!"

Anh Thiên Liên thời khắc cuối cùng, nàng gương mặt trắng bệt, chỉ còn cười khổ. Nàng không nói gì cả, chỉ im lặng mà thôi. Tay cầm thanh kiếm, biết sinh lộ đã sắp tận, nàng vẫn cứ như cũ dứt khoát, đôi tay linh hoạt vung lên một cái thật nhanh..

" Keng"!!!

Một dòng máu đỏ tươi kéo dài khắp cả vùng cổ nàng, đến đây nàng cuộc đời hoàn toàn chấm dứt.

" Hừ, thật dứt khoát!!"-- Vạn lão ma chỉ đứng đó nhìn lấy, thậm chí không có ý tứ ngăn cản nàng tự sát.....