Một khắc kia khi sinh cơ của Tô Ninh hoàn toàn biến mất, cả hai hắc y nhân đều mỉm cười, nhất là họ Khô kia lão giả. Hắn tâm đã thở phào một hơi nhẹ nhõm, còn Vạn Cương trong tầm mắt cũng chỉ có mỗi một nụ cười lạnh lẽo.
" Vạn lão huynh, bội phục bội phục!!"--- Xoay đầu nhìn lại bên cạnh người, Khô lão hai tay chắp tạo dáng. Tất nhiên lời nói thật hay giả thì ai mà biết.
" Ha ha ha, lão đệ quá khen!!"
" Ta cũng chỉ làm đúng chức trách của mình thôi, ai bảo hắn quá yếu đâu, ha ha ha!
Vạn Cương một hơi sảng khoái cười, thậm chí còn có phần trào phúng ý vị. Bên cạnh Khô lão giả cũng làm dáng chẳng đáng quan tâm gì cả. Thế nhưng bên trong kia lời nói, hắn vẫn soi móc ra được một ẩn ý khác. Đúng vậy, kia Tô Ninh dễ chết là do hắn quá yếu, nhưng hắn yếu mà bản thân Khô lão chẳng thể giải quyết nổi thì hẳn trăm phần trăm là do hắn yếu. Dĩ nhiên, cả hai người đều không ai nhường ai cả, ẩn ý cũng chẳng cần phải nói ra bởi vì ai mà không hiểu chứ. Đây vốn là ranh giới để phân chia chiến lợi phẩm, ngươi yếu thì nên an vị mà làm kẻ yếu, bởi vì chỉ có cường giả mới có khả năng lấy lợi phẩm tới tay. Nếu không, cái kia lời nói khách sáo tất sẽ biến thành uy hiếp cho ngươi, không muốn chết thì cút sang một bên, lão tử nhặt đồ định!!!.
Vạn Cương khuôn mặt tuy cười cười nhưng duy chỉ kia ánh mắt, nó hàm ẩn tính uy hiếp Khô lão. Khô lão cũng biết nên cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể hùa theo cảm thán :
" Ai, lão huynh cường giả bẩm sinh. Tất nhiên ta lão đệ sẽ mượn hoa hiến phật vậy. Ha ha"
"Ha ha ha, lão đệ thật là sảng khoái a"
"Nếu vậy thì dễ nói, đều dễ nói!!! ---- Vạn Cương đôi mắt híp lại, liếc liếc sang một bên cười cười khuôn mặt Khô lão. Hắn trong lòng thầm lạnh lẽo : 'Hừ, biết điều là tốt. Nếu không....!'
Khô lão cũng không phải cừu non mới vào nghề, tất nhiên cũng hiểu nhưng lại thầm mắng :" Cáo già!!'
Qua một hồi hai bên uy uy hiếp hiếp, rất nhanh lại đến chính sự. Lần này đích thân Vạn Cương lại đến gần Tô Ninh thi thể. Đôi mắt duy chỉ có một sự khinh thường tất thảy, hắn tiến đến thân thể cái xác mà bắt đầu lục lọi kĩ càng. Đầu tiên đập vào mắt hắn tất nhiên là cái túi bên hông, cơ hồ vừa nhìn thấy nó, Vạn Cương không nhịn được mừng rỡ tột độ, lập tức hắn liền nhanh tay chộp lấy.
Bằng một cách nào đó, hắn tay cầm chiếc túi im ắng một lúc lâu, cuối cùng mở mắt trở lại rồi cất túi vào tay áo. Nhìn sơ qua có lẽ không phát hiện điều gì bất thường cả, thế nhưng là khóe miệng hắn không tự chủ được xoạt qua ý vị cười mừng. Nhìn lấy như thế một cảnh, Khô lão giả trong lòng thầm tức giận: 'Hừ, xem ra thu hoạch không ít'
Mặc kệ kẻ mừng kẻ hờn, Vạn Cương tiếp tục nhìn sơ qua thi thể Tô Ninh, hắn bỗng nhiên cúi gằm xuống, hắn nhìn vào bên trong lớp áo vải bạch y. Tất nhiên hắn nhìn chăm chú vào là phần nội giáp bên trong, tuy nhiên tay chạm chạm một lúc thế nhưng hắn lại thở dài ra một hơi :
" Ài, thật đáng tiếc a!!"
" Nhị phẩm cao cấp pháp khí, thật không tệ! Còn là nội giáp mặt hàng hiếm có. Thế nhưng....ài, hoàn toàn phế. E rằng mang theo cũng không lớn bao nhiêu tác dụng."
Tiếp tục lục lọi tìm kiếm chiến lợi phẩm, đáng tiếc là không còn gì cả. Nhưng rất nhanh hắn đã chú ý tới một cái tròn tròn miếng đá.
" Ồ!!"
"Khế linh thạch??"
"Hắn khế ước vũ khí sao, con mẹ nó thật giàu! Vũ khí khế ước ít nhất cần nhị phẩm pháp khí"
" Nhưng hắn khế ước là cái gì?"
Một hồi trầm ngâm suy tư, hắn tự hỏi ngoại trừ đã trở thành phế phẩm nội giáp kia thì thứ gì có đẳng cấp nhị phẩm trở lên pháp khí. Thế là hắn bắt đầu nhớ lại từ đầu trận chiến, rõ ràng là một đường chiến đấu, trừ nội giáp cùng một số linh tinh phù lục cấp thấp, còn có.........!!!!
Vạn Cương con ngươi lóa sáng, miệng cũng nhếch lên cười:
" Ha ha, ta sao lại quên cái kia thanh kiếm chứ, khà khà. Bị Khô Mộc tên phế vật kia lưỡi câu đánh văng a!"
" Xem ra lại có thêm một phần thu hoạch, một cái nhị phẩm pháp khí đem bán thật là không tệ một món linh thạch!"
Thế là hắn tay cầm lấy viên đá "Khế linh thạch", tay bấm một cái thẳng vào chính mình da thịt. Một giọt máu đỏ tươi chảy ra, rơi thẳng vào phía trên bề mặt viên đá. Bất ngờ viên đá đen nhánh màu sắc bỗng phát sáng nhẹ nhẹ. Vạn Cương lão giả cũng cười mừng lên, hắn vừa cầm vừa nhắm mắt cảm thụ.
" Ồ "
" Quái lạ, thanh kiếm bị đánh rơi cách đây khá xa. Nhưng sao bây giờ lại ở như thế gần đâu?"
Hắn rất nhanh đều thu thập cẩn thận tất cả mọi vật, còn kĩ càng hơn còn là lại thêm một lần lục xoát, phía xa Khô Mộc lão giả nhìn như vậy thầm hừ lạnh một tiếng, thái độ tương đương bất mãn. Hắn thậm chí đã nghĩ tới lợi dụng sơ sót nào của Vạn Cương để chiếm lấy một chén canh còn thừa. Nhưng giờ thì tốt rồi, đến cả cặn cũng không còn.
Như thế tiếp tục nhìn, Khô Mộc biết nếu còn lưu lại sẽ chỉ càng thêm tức giận, vậy nên hắn hướng về phía bên kia Tô Ninh xác chết hô lớn :
" Vạn Lão huynh, bên này giải quyết đã xong. Ta đến hoàng cung lấy đồ, huynh cứ giải quyết tốt. Cáo từ!!!"
Vừa nói xong, không đợi Vạn Cương đến trả lời, hắn lập tức lấy ra một kiện nho nhỏ thanh kiếm bay đi, rất rõ ràng đó là một kiện phi hành cấp thấp pháp khí. Trong giới tu chân, Trúc cơ 8 tầng trở xuống là không thể tự mình vận linh lực để phi hành, duy chỉ có 9 tầng tu sĩ mới có thể miễn cưỡng tàm tạm bay được.
Vạn Cương bên kia cười lạnh liên tục, hắn thừa sức biết được tên phế vật kia bất mãn với hành động của hắn. Tất nhiên rồi, đều là đồng môn tu sĩ, không cho cái lợi cũng phải cho cái điểm mặt mũi. Hành động lần nữa xoát thi kiếm lợi là đoạn mất điểm nho nhỏ tôn nghiêm của đối phương, tức giận bất mãn là phải. Nhưng hắn không thèm quan tâm, ai bảo hắn mạnh hơn chứ, bất mãn sao, muốn chết!!.
Cuối cùng không còn cái gì có thể tìm kiếm nữa, hắn lập tức trên thân mình móc ra một cái bao túi đen, cũng không lớn bao nhiêu. Tay nắm lấy miệng túi mở ra, hướng về phía của Tô Ninh thi thể, hắn cái miệng lẩm bẩm một số câu chữ gì đó kì lạ. Bất ngờ là khi ngừng niệm, cái xác đã không còn trên mặt đất nữa mà đã bị thu hút vào bên trong chiếc túi kia.