< một dị giới khác >
" Đô......Lăng........Quân . Ngươi đứng lại đó cho ta, mau trả ta ngọc bội... đứng lại."- Một tiểu nha đầu thân mặc y phục toàn thân bố sát, hình thể nhỏ nhắn nhưng ở góc độ nào đấy kì thật rất mê người đang trừng mắt, đuổi theo một thanh niên dáng dấp cùng tuổi với cô. Thật đang tiếc cho một ngày bình yên nơi học viện
Thanh niên đang chạy phía trước ấy thuộc một dạng ngũ quan tươi sáng, chiều cao trung tấn khoảng ba đầu cây non, thân mặc trang phục xanh lam, đầu cột búi tóc nhỏ, đai lưng quấn quanh bờ eo ngọc bích đáng chú ý. Nếu không sai, hình tượng hắn hiện nay hẳn có thể mê hoặc nhiều ít thiếu nữ. Hắn vừa chay vừa cầm chiếc ngọc bội hình dáng bích hoàn mà lắc lư sau đầu, đợi nha đầu phía sau dừng lại quát xong, hắn cũng quay ngược mà nói với ngữ khí trêu ghẹo :
" Hồng anh tiểu nha đầu, ngươi nhìn trông thật ngoan hiền lễ phép thế mà lại giấu đi khuôn mặt thứ hai, nếu chẳng phải ta lại nghe tiểu đệ bảo ngươi mách lén Hồng Liên sư tỷ ta trộm bội kiếm của tỷ ấy thì chưa chắc rằng ta sẽ nghĩ ngươi xấu mặt đến như thế"
Nha đầu vừa nghe xong, khuôn mặt đã đỏ vì mệt lại càng đỏ hơn, giận dữ mà phản biện :
" Ngươi rõ ràng lấy của tỷ ấy, ta thế nhưng là tận mắt nhìn thấy, ngươi... "
"Còn xảo mồm ,hừ"- Đô Lăng Quân không để cho nha đầu kia tiếp tục biện bạch, hắn liếc mắt lệch sang mà nói:
" Ta chẳng qua chỉ mượn xem chút, thấy có có chút không đúng một hai nên vốn dĩ ta chỉ muốn mang ra sau viện động tay một lát, nhưng nó liên quan gì tới ngươi, ngươi thấy thế thì chỉ cần quên đi tựu một việc đơn giản, ngươi nhìn cả viện đám tiểu đệ của ta xem, chúng luôn biết ta ý mà hoạt náo, ngươi được một phần vận trong đó thì tốt, hứ"
Hồng anh vừa nghe xong, cực kì oan ức mà lớn tiếng phản lại : "ngươi có ngươi tiểu đệ, ta thế nhưng là không phải đệ ngươi, theo quy củ tựu ngươi sai. Ta báo ta sư tỷ ngươi vu oan ta.".
" Hừ hừ , hồ ly 2 mặt đúng là ở đâu cũng có" - Đô Lăng Quân trừng mắt lên tiếng
" Đô Lăng Quân " - Một giọng nói đầy vẻ lão lạt vang lên, lấn đi tiếng cải nhau giữa hai người
" A "
" Viện phó gia gia" - Đô Lăng Quân, vừa nghe xong, mặt mày hớn hở mà kêu lên.
Chỉ thấy phía sau cổng vòm, một lão giả râu tóc một màu trắng toát, thân hình lão cao, có chút gầy nhưng tổng thể mà nói đây cũng tính là tiêu chuẩn cho một người già lục tuần. Lão đứng khoan thai dần bước tới chậm, nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa 1 hàm phiền muộn mà nói :
" Đô nhi, ngươi ở nhà đã là gây đủ, cha ngươi là mang ngươi đến ta viện, thế còn không an phận mà đọc sách?"
"Còn ngươi, Hồng nhi, bình thường chẳng phải ở thư phòng sao, hiếm thấy ngươi chạy lung tung, đừng nói cho ta ngươi nhưng là nhiễm của hắn tật một trong nha?"
Hồng Anh vừa nghe xong, vẻ mặt biến sắc lên, cuống cùng vội vàng biện giải với lão giả kia : " Lục viện trưởng, hắn ta tựu là trộm lấy ta ngọc bội, còn thêm vu oan ta, hắn thậm chí còn không giảng quy củ học viện, ta uất ức cực kì a"
" Hửm? Đô nhi? Đây này là điều sự thật? " - Viện trưởng chất vấn lên, giọng dần nghiêm hơn
Lần này lại là Đô Lăng Quân khuôn mặt biến sắc, nhanh chóng hồi đáp :" Viện trưởng, ngươi nhưng là đừng tin hắn, ta không trộm thứ gì cả, nhân phẩm ta trong sạch vô cùng a"
" Ngươi nói láo, là ngươi trộm sư tỷ bội kiếm" - hồng anh mặt đỏ phản biện
" Như thế là đủ rồi !!!" Viện trưởng quát lớn lên
" Mặc kệ các ngươi giảo biện, Hồng Liên tự đến gặp ta nói rõ, đều trở về thư phòng chép Minh thư 5 lần hối lỗi cho ta"
Cả hai đều giật mình bất ngờ, không hẹn mà cùng nhau vây quanh lão viện trưởng mà lên tiếng rối rít
" Viện trưởng!!!!!!...thế nhưng là..... "- Hồng Anh nha đầu cùng Đô Lăng Quân mặt đồng dạng hoảng hốt
Không đợi cả 2 nói xong bất cứ thứ gì, đến phiên hắn Lục viện trưởng tựu xoay người bước nhanh bỏ đi.