Chương 1: Tuyệt vọng tại cầu đạo

' Đời này ta sống chỉ ngô vì cầu pháp, vấn đạo xa vời trong huyễn tưởng thế giới, cuối cùng chỉ cần 1 tia hy vọng mà thôi, để ta thỏa mãn mãn nhắm mắt cuối đời, sao mà thật quá khó khó khó...haizz. Ta nhưng là hỏi thế nhân nào đâu biết được, đến là hỏi nhân gian thế nào lại hay. Đến nay ta thử số lần gần tròn số lẻ của bảy bảy bốn mươi chín cách. Thật tuyệt đường sống a lão thiên' - Dưới bầu trời xanh xanh kia, một chàng trai trẻ tuổi đang thở dài, hắn khuôn mặt điển hình là thứ tốt, nhưng tinh thần sa sút đáng kể, không ngừng mà than trời cao nơi xa xa.

- " LỤC ĐÌNH !!!!. Giấy kẹt kìa, mau nhanh lên. Ngươi là tiếp tục mơ mơ màng màng, nhăn nhúm hết kia đám giấy tờ kìa, hãy bớt lơ đãng lại mà tập trung vào công việc đi, ngày mai giám thị đến kiểm tra đấy "- Trưởng phòng quản lý quát lớn lên một câu, khuôn mặt giận dữ mà nhìn lấy thiếu niên Lục Đình kia

Lục Đình ổn thỏa trở lại, hắn nhanh chóng vừa tháo hết đống giấy bị kẹt vừa thầm giọng xuống : " Được được, nhẹ nhàng nhỏ tiếng thôi làm gì căng thế"

Đây cũng không phải lần đầu Lục Đình hắn ta lơ là sơ suất công việc, vì vậy nên cũng chẳng phải căng thẳng hốt hoảng gì cả mà tựu sửa sai. Thực tế ngay từ khi tốt nghiệp trung học phổ thông, lơ đễn tính cũng đã mốc meo hắn bên trong người, đọc tiểu thuyết tiên hiệp huyền huyễn nhiều quá mà dần dần đến trở nên si mê mãnh liệt. Ao ước nhỏ nhoi mà trở thành một nhân vật chính có "thương hiệu". Thế nhưng là sự luôn bất công, ít nhất ở Trái Đất nơi hắn sống là như thế, cái gọi là huyền huyễn ngưỡng mộ chung quy chỉ là ngưởng mộ không hơn. Nó chính là một cái chậu nước lạnh to lớn hất thẳng vào bản mặt ngơ ngác kia của cậu ta. Nhắc nhở rằng đây là thế giới khoa học kỹ thuật, nơi mà duy chỉ có làm mới có ăn. Thế nhưng kỳ thật với cậu ta, kiên trì đã luôn là 1 từ quá quen thuộc rồi, đặc biệt là cậu ta vẫn luôn cực kỳ giỏi trong việc đó. Nhưng ông trời trớ trêu thay, đã sai 1 ly thì tiễn đi luôn 1 dặm, Lục Đình tựu dùng nó là trong nhiều cách tưởng tượng mà tu tiên mộng vô ích.

" haiz.. Bất công quá a, ta chẳng phải là đã thử rất nhiều cách sao chứ??, thấy nó khả thi cơ hội mà, vậy thì tại sao??? tại sao ???. Nhiều như vậy mà không một cái nào thư lấy được thành quả cả vậy, khi mà có hi vọng rồi lại nhẹ nhàng từng ngày mất đi. Bất công a. Nếu chẳng phải ơn nghĩa công lao ăn học của phụ mẫu, ta cũng chẳng luyến tiếc gì cuộc sống bất công này, ta có thể sinh sai thời đại sao, hay sinh sai không gian, giới diện. Bấtttttt cônggg .hừ"- Hắn Lục Đình khuôn mặt giờ đây đã muốn nhuốm lên nước mắt, giọng nói nghẹn lại, oan ức không thôi. Chỉ có thể tự trách lấy bản thân mà làm giảm đi cái oan ức này.

Dù sao chung quy thì đây vẫn luôn tựu là cái gọi hiện thực, Lục Đình chỉ có thể gắng gương mà tiếp tục công việc phụ tá của hắn. Chớp mắt thời gian qua đi đã tối trời, hắn vẫn lấy sinh hoạt vệ sinh bình thường và rồi lại ngồi trước hiên căn nhà trọ không rộng đủ 10 người đứng ngang như cũ kia. Như thường ngày, lan mang bất chấp mà thử thách truy cầu đại đạo hư huyễn

" Lần nữa a, chắc chắn vẫn luôn là có luân hồi, chẳng phải từng có nhiều người gặp phải kí ức lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc sao, đúng rồi, ta thế nhưng cũng vậy mà , nhưng.... Nó là mơ hay luân hồi thực sự ??... haiz..a...a...a. Thật đáng ghét, tại sao ta lại luôn mất hết giấc mơ kia chứ. Hừ hừ, nếu ta là nhớ. Những cái giả thuyết này tựu chứng thực là tốt rồi, haiz.. mặc kệ ngươi, lại nhập tĩnh xem sao, dù gì thì vẫn thói quen mà"- Tiếng nói của hắn hàm chứa lấy một sự giận dữ bất đắc dĩ, nhưng cũng đành áp chế lại mà tự nhủ

Tiếp đến hắn ngồi khoanh chân, tư thế xếp bằng, hay tay để đặt trên đùi, hít lấy thật sâu một hơi lớn và rồi thở ra từ từ như bao phim truyện tiên hiệp từng nhắc tới, cái này thì hẳn gọi là "điều tức" nha. Hắn lại suy nghĩ rất chi mộc mạc : 'muốn luân hồi thử nghiệm, không nhất thiết phải tử vong sau đó, hẳn là thế. Thể ngiệm xem ta như là sao??, hình như không lầm thì người chết ngũ giác đều là đóng, cảm quan phong bế hơi thở, vậy ta thử chặn lại hô hấp hoạt động thử xem sao!!!." Hắn vừa "điều tức" vừa một hơi lấy sức chặn hơi thở, và thế là điều " kì diệu" xảy ra, cực kì " kì diệu" nha!!

......

......

"...ặc ..ặc...."

Thời gian nhanh chóng trôi qua một đêm, rồi lại 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày. Tiếng còi cấp cứu nhanh chóng đến viện y tế, thật không may, hắn chuẩn bị nhập thổ vi an rồi

■ MỘT ÍT CHIA SẺ NỖI LÒNG CỦA MÌNH :

(Ài ài, ta thật nản a các đh. Phần đầu luôn là đoạn bắt đầu của một câu chuyện. Vì vậy nhàm chán khó nhai là bình thường, ít ra thì đây cũng là phần mà mình mới tập tành viết. Vì vậy các đh nuốt ko nổi mình hiểu được, nhưng mà cũng đừng vì mấy chương đầu mà ngừng đọc luôn. Như vậy khá là tội mình, nên đừng làm khó mình nha. Giúp mình nhai 10 chương đầu đi, từ ch.7 mình đã cải thiện rất nhiều rồi, và nếu thấy ổn áp thì có thể tiếp tục ủng hộ mình, còn ko thì mình chỉ đành nhận mệnh. Thanks các đồng đạo.) Mình chỉ có thể cho các Đh một câu : Phía sau sẽ không làm mọi người thất vọng