Khi Thạc Phong Hòa Diệp trở lại Bắc Lục, là một đêm mưa to gió lớn.
Chàng nhìn lại bộ hạ của mình, chỉ còn hơn hai ngàn kỵ binh sót lại.
“Năm xưa… Ta nói với các ngươi, nam nhi chí ở thiên hạ, không thể chết trong vườn nhà. Các ngươi đã tin ta… Sáu vạn kỵ binh chúng ta xuất chinh Đông Lục, công phá đế đô Thiên Khải… Các ngươi thật con mẹ nó tuyệt vời… Rất cừ…”
Thạc Phong Hòa Diệp mím chặt môi, “Thế nhưng… Ta không nói với các ngươi… Nếu chiến bại… thì sẽ ra sao…”
Chàng thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, nước mưa đập mạnh vào mặt chàng, bỗng chàng tháo mũ giáp, hung hăng ném xuống đất, “Các ngươi cho rằng… Chiến bại rồi, chẳng qua là chết! Nhưng sai rồi!”
Nhiệt khí phun ra từ miệng chàng ngưng kết trong cơn mưa, “Ta không mang theo các ngươi cùng chết, ta mang các ngươi về Bắc Lục, ta mang các ngươi trở về… Trở về chịu đựng sỉ nhục, chịu đựng cười nhạo, phụ thân các ngươi sẽ đánh đập các ngươi, mẫu thân các ngươi sẽ bi thương khóc lóc vì các ngươi không mang thi thể huynh đệ của các ngươi về. Tất cả còn khó chịu hơn cả cái chết!”
Chàng nhìn hai ngàn kỵ binh cuối cùng trước mắt, “Thế nhưng… Ta sẽ không chết, các ngươi cũng không thể chết! Chúng ta phải sống, dù trên lưng phải gánh lấy nỗi nhục lớn đến cỡ nào, chúng ta làm sai rồi sao? Không hề! Chúng ta là vinh quang của tám bộ Hãn Bắc, chúng ta lấy sáu vạn người đánh bại hơn mười vạn người Đông Lục, chúng ta đã đánh chiếm đế đô… Nhưng chúng ta còn quá yếu, chúng ta không có lực lượng bảo vệ đất đai đã giành được, bởi thảo nguyên của chúng ta quá nghèo khổ, bởi Hãn tộc Bắc Lục chúng ta vẫn chưa thật sự thống nhất, ta muốn các ngươi lưng đeo roi ngựa đi gặp phụ huynh các ngươi, thỉnh cầu họ đánh mắng các ngươi, giống như việc ta sắp làm đây. Nhưng ngươi phải nói với họ, chỉ cần ngươi còn một hơi thở, vừa nghe thấy kèn lệnh, ngươi sẽ lại lên ngựa xuất chinh, và còn mang theo huynh đệ nhỏ nhất của ngươi, đứa con lớn vừa học bắn cung của ngươi, chúng ta cuối cùng vẫn sẽ ngóc — đầu — trở — lại!”
Tới cuối cùng, chàng kiệt lực gào lên điên cuồng, thanh âm này át cả tiếng mưa rơi xối xả, át cả tiếng gào thét của lệ quỷ. Hai nghìn kỵ sĩ nhất tề rút đao, mưa lạnh dội vào mũ giáp, lưỡi đao của họ, chỉ khiến nhiệt huyết của họ càng thêm sôi trào.
“Ngóc đầu trở lại! Ngóc đầu trở lại! Ngóc đầu trở lại!”
...
“Vương tử điện hạ, ngài xem!” Bỗng một kỵ tướng chỉ đao về phía trước.
Thạc Phong Hòa Diệp quay đầu, phía trước là một mảnh tối đen, trong màn mưa đêm chẳng thấy rõ cái gì.
Khi nhìn kỹ, tựa hồ có một điểm sáng yếu ớt đang lóe lên, như đốm lửa còn lại trong mưa gió.
Nhưng đột nhiên một điểm sáng ấy biến thành hai điểm, như có người dùng nó châm lên cây đuốc thứ hai vậy.
Hai biến thành bốn, bốn biến thành tám… Trong bóng đêm vô biên vô hạn, nhiều nơi từ đốm lửa biến thành đám lửa, cấp tốc lan ra, như xẹt qua đồng cỏ, vô số cây đuốc đang không ngừng thắp sáng những cây đuốc mới quanh nó, trong bóng tối, một đại quân vô biên vô hạn đang hiện ra.
“Là họ… Là người bát bộ chúng ta!” Có tướng lĩnh hưng phấn kêu lên.
“Họ tới để giết chúng ta…” Có người lạnh lùng nói, “Đừng quên, năm xưa chúng ta theo Nhị điện hạ, là tương đương với ruồng bỏ bộ tộc của mình. Chúng ta cũng từng thề rằng sẽ quyết không trở lại.”
Thạc Phong Hòa Diệp chậm rãi giục ngựa, đi về phía ánh lửa ngày càng lan rộng.
“Điện hạ, đừng đi!” Các tướng lĩnh vội kêu to, giục ngựa muốn chắn trước mặt Thạc Phong Hòa Diệp, lại bị Thạc Phong Hòa Diệp phất tay ngăn cản.
Chàng đơn thương độc mã đi về phía đại trận, còn hai dặm… Một dặm… Nếu có kỵ xạ lao ra bắn một lượt mưa tên, chàng sẽ ngã quỵ trên đồng cỏ Bắc Lục.
Khi chàng chỉ còn cách đại trận nửa dặm, đột nhiên trong trận truyền đến tiếng hô đồng thanh.
“Bộ Tốc Thấm nghênh tiếp Nhị điện hạ trở lại cố thổ Bắc Lục!”
“Bộ Tác Đạt nghênh tiếp Nhị điện hạ trở lại cố thổ Bắc Lục!”
“Bộ Hòa Thuật nghênh tiếp Nhị điện hạ trở lại cố thổ Bắc Lục!”
“Bộ Khắc Lạt nghênh tiếp Nhị điện hạ trở lại cố thổ Bắc Lục!”
“Bộ Long Cách nghênh tiếp Nhị điện hạ trở lại cố thổ Bắc Lục!”
“Bộ Hách Lan nghênh tiếp Nhị điện hạ trở lại cố thổ Bắc Lục!”
“Bộ Đan Nghiêu nghênh tiếp Nhị điện hạ trở lại cố thổ Bắc Lục!”
“Bộ Hữu Kim nghênh tiếp Nhị điện hạ trở lại cố thổ Bắc Lục!”
Ý cười lãnh ngạo trong khoảnh khắc lại quay về trên gương mặt Thạc Phong Hòa Diệp, chàng bỗng thúc mạnh ngựa, lướt ngang qua trước đại trận, hô to: “Chỉ cần nước con sông lớn Nạp Mạc Hãn còn chưa khô cạn! Thạc Phong Hòa Diệp ta nhất định sẽ phá Thiên Khải!”
Những nơi chàng phóng qua, đuốc sẽ sáng lên trong bóng tối, chạy băng băng theo chàng, giống như toàn bộ thảo nguyên Bắc Lục bị đốt cháy, tiếng hò hét cuồng dã vang từ Bắc tới Nam, ba mươi vạn thiết kỵ đang tụ lại.
...
Mục Như Hàn Giang về tới thành Thiên Khải.
Hoàng đế Vị Bình đã mất tích trên chiến trường. Chẳng lẽ đã tử trận rồi sao?
Liên doanh chư hầu đã bị phá, Thạc Phong Hòa Diệp rút lui, quân Uyển Châu đã bại, ngay cả Mục Vân Sênh cũng chẳng thấy đâu. Đột nhiên, thành Thiên Khải vắng vẻ trống rỗng, không còn ai tranh đoạt nữa.
Lúc này chàng đứng ở trung tâm nơi vinh diệu nhất đế quốc, điện Thái Hoa, nhưng vẫn cô độc như khi đứng trên núi tuyết Thương Châu.
Mục Như Hàn Giang chậm rãi xoay người, nhìn thấy một bóng dáng cũng cô độc như mình đứng ở cửa đại điện.
Chàng đi xuống thềm ngọc trước ngai vàng, tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
“Ta không còn người thân nào nữa, chỉ còn nàng, hãy bằng lòng ở lại bên ta.”
Tô Ngữ Nhưng nhìn vào mắt chàng: “Khi xưa… Chàng từng nhận lời… Có chàng ở bên… sẽ không để ta chịu ủy khuất gì nữa.”
“Đúng vậy… Ta từng nhận lời…” Tướng quân thân kinh bách chiến, lúc này lại rơi lệ. Trời cao đoạt đi tất cả mọi thứ của chàng, người thân, nhà cửa, chỉ còn lại một lời thề trẻ con thời niên thiếu, nhưng khó có được một người giúp chàng nhớ kỹ, nhắc lại mỗi ngày, nhắc lại từng thời khắc. Dù chàng có đi xa đến mấy, người này vẫn sẽ không quên tên chàng. Để báo thù, chàng có thể hủy đi tất cả, nhưng người này chưa bao giờ hoài nghi lời chàng nói.
“Tô Ngữ Ngưng,” Chàng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, “Làm hoàng hậu của ta nhé.”
Tô Ngữ Ngưng nằm trong lòng chàng, tay nắm chặt vạt áo chàng. Nhưng nàng lại khẽ lắc đầu.
“Năm ấy, quận thủ quận Nghiễn Tử, Kỷ Khánh Cương bức ta thành hôn với hoàng đế Vị Bình giả, để cự hôn, ta đã lập lời thề, chỉ ai có được ba chí bảo Đại Đoan là kiếm Long Uyên, Hạc tuyết linh, Mục Vân Châu, dùng chúng làm sính lễ, ta mới xuất giá, nếu không… sẽ chết dưới Đoạn Tâm thảo.”
“Đoạn Tâm thảo?” Mục Như Hàn Giang đau đớn nói, “Sao nàng lại ngốc như vậy…”
“Ta khi đó… sao biết… chàng… còn có thể trở lại bên ta…” Tô Ngữ Ngưng ôm chặt lấy cánh tay chàng, trái tim phảng phất như đã bắt đầu bị xé nát.
Đột nhiên Mục Như Hàn Giang một tay kéo nàng ra sau người, hướng về phía cửa điện quát to: “Ai?”
Bóng dáng trước điện cười: “Kiếm Long Uyên, Hạc tuyết linh, Mục Vân Châu, ba bảo bối này cũng không phải là không tồn tại trên đời, hơn nữa nếu có ba vật quý này trong tay, không chỉ có được nữ nhân, mà còn là toàn bộ thiên hạ, thiên hạ mà ngay cả thiết kỵ Đại Đoan triều cũng chưa từng đặt chân tới.”
“Ngươi là ai? Ngươi biết nơi hạ lạc của ba thứ này sao?”
“Bệ hạ tương lai, ngài cũng biết mà. Chẳng lẽ ngài không biết Mục Vân Châu ở đâu sao? Có được Mục Vân Châu, tự nhiên sẽ có được bí mật về Hạc tuyết linh, nếu có thể tìm thêm được kiếm Long Uyên, vậy thì thế giới mà người xưa chưa từng đến sẽ mở ra trước mắt ngài.”
Bóng dáng đó chậm rãi đến gần, hiện ra gương mặt thật: “Tại hạ Lộ Nhiên Khinh, chỉ cần chúng ta cùng đánh bại hoàng đế Vị Bình và tiểu mị linh bên người hắn, chúng ta sẽ có thể nắm giữ vận mệnh thiên hạ. Nhưng nếu chúng ta không làm được, thế gian sẽ rơi vào tai họa.”
“Tai họa?”
“Trong lòng mị linh kia bị ấn xuống một sứ mệnh bất khả kháng. Phải hủy diệt phiến đại địa này, biến nó thành hình dạng khác. Một thiên tượng đáng sợ, thần nguyệt chi biến cuối cùng sẽ tới, khi đó ám nguyệt chỉ cách đại địa vài trăm dặm, nước biển sẽ nuốt lấy tất cả, vạn vật đều mất đi trọng lượng. Các người tranh đoạt thiên hạ lúc này đây, hoàn toàn chẳng còn ý nghĩa.”
“Thần nguyệt chi biến? Làm sao để ngăn cản?”
“Có lẽ không cách nào cản nổi… Nó vốn nên xảy ra từ bảy trăm năm trước rồi. Nhưng các anh hùng thời đó đã dựa vào tính toán tinh thuật chặt chẽ và hi sinh lực lượng để ngăn trở nó, trong Mục Vân Châu ghi lại tất cả những ký ức liên quan. Nhưng hiện tại… Cân bằng lực hút giữa các vì sao đã tới tận cùng, lực lượng tích tụ suốt trăm ngàn năm sắp bộc phát, mang chấn động tới toàn bộ trời biển. Còn sứ mệnh của nàng ta, là để cho mọi việc xảy ra, cũng sinh ra những sinh linh mới.”
“Ai? Ai giao sứ mệnh đó cho nàng ta?”
“Ta không biết ai đã tạo nên Mục Vân Châu, cũng không biết ai đã niêm phong những kí ức và bí mật này vào trong hạt châu.”
“Vậy… chúng ta còn bao nhiêu thời gian?” Mục Như Hàn Giang hỏi.
“Theo tính toán, tối đa là bảy năm.”
“Bảy năm…”
...
Mục Vân Sênh rơi thẳng xuống biển, chẳng biết đã bao lâu, chàng rốt cục xuyên phá mặt biển, phía dưới là mây núi mênh mông.
Lại xuyên phá mây mù, chàng liền thấy hoàng thành nguy nga, nơi mà mình sinh ra.
“Tiểu Sênh Nhi tỉnh rồi…” Các nàng mừng rỡ gọi, “Tiểu Sênh Nhi, ra chơi trốn tìm đi.”
Những gương mặt quen thuộc này, thì ra họ đều còn đây, thì ra một hồi máu lửa chỉ là giấc mơ, họ chưa từng rời khỏi chàng.
Chàng cười vui vẻ, đuổi theo bước chân các nàng, xuyên qua lớp lớp màn che, đi ra phía ngoài.
Nhưng thân ảnh nhoáng lên, một hài tử ngây thơ xẹt qua người chàng, chạy về phía mấy nữ hài trong vườn hoa. Hài từ này kim quan ngọc đái, ánh mắt thuần tĩnh, tựa như đã gặp ở đâu.
“Tiểu Sênh Nhi… Bắt được ta, thì vẽ cho ta một bức tranh nha.” Các nàng vây quanh hài tử đó cười vui vẻ.
Mục Vân Sênh đứng một bên ngơ ngác nhìn tất cả, hài tử đó lại chú ý đến chàng, bèn tới gần.
“Ngươi là ai? Sao lại ở đây?”
“Tiểu Sênh Nhi?” Chàng cúi người, đỡ lấy hài tử ấy, “Sau này ngươi… sẽ trở thành một vị hoàng đế, nhưng khi ngươi lên ngôi, máu lửa sẽ phủ xuống thiên hạ.”
“Ngươi là ai? Dựa vào đâu mà tiên đoán vận mệnh của ta?” Ánh mắt hài tử đầy vẻ quật cường, “Ta không muốn làm hoàng đế gì cả, ta chỉ muốn ở cùng các nàng, vĩnh viễn như vậy.”
“Không có gì là vĩnh viễn… Tương lai ngươi sẽ gặp một người, nàng khiến ngươi hiểu được điều mình thật sự muốn tìm kiếm, ngươi sẽ vì nàng mà cam nguyện vứt bỏ tất cả.”
“Nàng ở đâu?”
Thiếu niên ngẩn người, cho tay vào trong lòng. Hạt châu trong lòng không biết đâu mất rồi. Chàng cả kinh, mới chợt nhớ ra, mình hiện tại đang ở cảnh trong châu.
Chàng tiếp tục tiến về phía trước, bầu trời trở nên càng ngày càng đáng sợ, như máu tươi chảy khắp nơi.
“Linh quỷ kia, ngươi ở đâu.”
“Ngươi không cứu nổi nàng ta đâu.” Lốc xoáy đỏ rực trên không trung dữ tợn nói, “Dù ngươi có pháp lực cường đại, nhưng ta và linh hồn nàng ta đã khóa chung một chỗ, ngươi giết ta, đồng thời cũng sẽ giết chết nàng ta.”
“Không có bất kì cách nào khác sao?” Thiếu niên cúi đầu, chậm rãi hỏi.
“Chỉ có một cách, đó chính là — dùng tự do của ngươi đổi lấy tự do của nàng. Để ta du nhập vào hồn phách ngươi, nàng ta mới có thể tỉnh lại. Ngươi chọn đi.”
“Vậy ta sẽ không bao giờ cảm giác được bản thân nữa sao?”
“Không, ngươi vẫn là ngươi. Nhưng ta sẽ dạy cho ngươi cừu hận là gì, tàn nhẫn là gì, đánh nát lòng nhân nghĩa và đồng tình nực cười của ngươi, vì chí hướng của ngươi mà nghiền nát bất kì kẻ nào gây trở ngại cho ngươi. Ta cũng nhờ những cừu hận này mà có được cội nguồn lực lượng.”
“Còn nàng thì sao?”
“Ta cởi được khóa trong lòng nàng ta, nhưng không giải được số mệnh nàng ta. Chắc nàng ta từng kể với ngươi, nàng ta chỉ là một hạt giống do người hoặc thần tạo ra, muốn lật đổ thiên hạ này, tương lai nàng ta sẽ trở thành biểu tượng tai họa mà người đời đều thống hận, người bảo vệ nàng ta cũng sẽ bị phẫn nộ nuốt chửng.”
Mục Vân Sênh lắc đầu, “Ta sẽ không để bất kì kẻ nào thương tổn nàng. Dù cho người trên thiên hạ đều hận ta, nhưng ta sẽ không lùi bước.”
Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu: “Hiện tại, hãy cho ta sự máu lạnh của ngươi, và để nàng tự do.”
...
Ngựa chiến hí vang, hỏa lưu cuồn cuộn, kỵ quân Đạp Hỏa của Mục Như Hàn Giang chuẩn bị xuất phát. Bỗng trời mưa to như trút, nước mưa và lửa giao nhau làm mây mù trắng xóa dâng lên, như vô số linh hồn xông thẳng tới chân trời.
Bọn họ chỉ có thời gian bảy năm, trong vòng bảy năm, nhất định phải có một người bị đánh bại. Nam nhân thường vì một số việc nữ nhân không thể lí giải nổi mà chiến tranh, tỷ như thiên hạ, gia tộc và vinh quang. Có những lúc bí mật ẩn sâu trong lòng họ, đến cả nữ tử họ yêu nhất cũng không hay biết. Dù trên đời tồn tại bao nhiêu anh hùng, cuối cùng vẫn chỉ có thể có một người thắng. Còn dưới lớp cát vàng, luôn có những bộ xương trắng ôm nhau, sẽ chẳng ai nhớ về vẻ phong hoa tuyệt đại và khinh cuồng thời niên thiếu.
Thời đại này, rốt cục đã tới.