Chương 62: Kẻ thắng lợi (5)

Mục Vân Sênh dẫn quân Phong Giáp chậm rãi đẩy mạnh, chân đạp lên xác của xe gắn nỏ, đi tới trước đại doanh quân Uyển Châu.

Ở đây đã biến thành biển lửa, những con ngựa thần tuấn không sợ lửa chạy qua lại bên trong, truy sát quân Uyển Châu đang chạy trốn.

Chàng vung tay, lệnh cho quân Phong Giáp chậm rãi triển khai, dàn hàng mà đi.

Điều chàng muốn làm là chặn giết quân Uyển Châu chạy ra ngoài, và ngăn cản các đội quân Uyển Châu khác từ chiến trường quay về.

Một kỵ giả do thám phi vội tới trước mặt chàng. “Tình hình tiền phương sao rồi?” Thiếu niên chậm rãi hỏi.

“Quân của Mục Như tướng quân đang tìm khắp nơi, nhưng vẫn không tìm ra bóng dáng chủ soái phản quân, không biết có phải đã vùi thân biển lửa hay không.”

Mục Vân Sênh lắc đầu, giục ngựa về phía trước, tới sát mép đai lửa, lấy ra một quyển tranh, giũ mạnh về phía trước. Trên không, bức tranh ấy hóa thành một dải lụa trắng, trải thẳng xuống dưới, lăn về phía trước, vô cùng vô tận, mở ra một đường đi trong biển lửa. Chàng phóng ngựa chạy thẳng vào.

Ở trung tâm đại doanh, chàng thấy một nơi chưa từng bị lửa liếm tới, ở đó không có gì cả, chỉ là một màu đen. Nhưng đây không phải màu đen sau khi bị đốt trụi, mà là dấu vết ánh sáng pháp thuật quét qua.

Chàng nhảy xuống ngựa, chậm rãi đi vào trung tâm của màu đen ấy, khom người, nắn nhẹ bùn đất dưới chân. Bỗng nhiên xoay người nhảy lên ngựa chiến, dây cương của nó cài Tuyết vũ linh, phi nhanh như một cơn gió.

...

Ở đường nhỏ lên núi, hơn mười kỵ binh đang chậm rãi hành tẩu.

“May mà Mặc tiên sinh ngươi dùng huyễn thuật lừa được quân địch, lần đánh lén nho nhỏ này không thể tổn thương nguyên khí chúng ta, lại cho chúng ta cơ hội thu thập lão già kia. Đến khi về đến Xích Thủy quan, chờ chư quân đến hội hợp, khi đó trùng chấn uy phong, xem ta thiêu sạch thành Thiên Khải.” Người nói chính là thế tử Uyển Châu Mục Vân Đức.

“Người khác sẽ không thể phát hiện tung tích của chúng ta, chỉ sợ một người…” Mặc tiên sinh chậm rãi nói.

“Ngươi nói Mục Vân Sênh? Hắn dám đuổi theo thì càng tốt, lần trước không giết được hắn, ta đang ảo não đây!” Mục Vân đức đang nói, lại thấy Mặc tiên sinh ghì cương ngựa, nhìn thẳng phía trước.

Hắn sợ hãi, vội quay đầu nhìn quanh: “Hắn tới rồi sao? Ở đâu?”

Xung quanh im lìm không tiếng động, chỉ có cái bóng cực rộng của cây cổ thụ che trời.

Trong yên lặng, chỉ có rất nhiều lá cây đang chậm rãi rơi xuống.

Một chiếc lá vàng rơi vào đầu con ngựa Phán Hề cưỡi, nàng đưa tay nhẹ nhàng nhặt lấy, ngắm nghía.

Đột nhiên chiều gió thay đổi, vô số lá rụng trên không, đột nhiên biến thành lưỡi dao sắc xoáy xuống, quét qua thân thể các kỵ giả, sau một trận gió cuốn lá xoáy, kỵ giả trên ngựa liên tiếp ngã xuống.

Chỉ còn ba người ngồi vững. Phán Hề vẫn đang cúi đầu nghịch chiếc lá vàng trong tay, dường như cơn gió vừa rồi chỉ lay động tà áo nàng. Mặc tiên sinh buông tay áo dài chắn trước mặt xuống, rũ hết lá bám trên người mình. Mục Vân Đức vẫn duy trì tư thế rụt đầu, nhưng tất cả lá cây nhằm vào hắn đều đột nhiên cháy thành tro khi cách hắn vài tấc.

Mục Vân Đức quay đầu nhìn Phán Hề: “Mỹ nhân, đa tạ nha. Chờ vượt qua kiếp nạn này, bảo vệ ta lên ngôi, nàng sẽ là hoàng hậu.”

Phán Hề lại như không nghe thấy lời hắn nói, chỉ nhẹ nhàng giơ chiếc lá vàng lên, buông lỏng tay, nó lại bị gió thổi lên không.

Mặc tiên sinh nói với khoảng không: “Ta tưởng ngươi không biết dùng pháp thuật giết người.”

Hồi lâu, giọng của thiếu niên mới chậm rãi truyền tới: “Nếu có sát tâm, trên đời có gì không thể dùng để giết người đây?”

Trong giây lát tất cả các cây cổ thụ quanh đó đều nổ ầm, gãy ở gần gốc, phát ra tiếng động thật lớn và đổ rạp xuống.

“Chạy mau!” Mặc tiên sinh và Mục Vân Đức thúc ngựa lao ra. Phán Hề lại không động, nàng chỉ ngẩng đầu trông lên, nhẹ giật cương để ngựa tiến vài bước về phía trước.

Mấy cây đại thụ đổ rạp xung quanh nàng, người nàng không hề dính dù chỉ một phiến lá.

Mục Vân Đức hô to: “Hắn ở đâu? Lôi hắn ra đây, giết hắn!”

Mặc tiên sinh hạ giọng nói: “Không dễ đâu, nơi này không thể ở lâu, trước tiên ta sẽ bảo vệ ngài về Xích Thủy quan, hoàng đế Vị Bình này, tự nhiên chết cũng đáng.”

Khóe miệng Mục Vân Đức lộ ra một tia cười lạnh, quay đầu hô: “Phán Hề! Giết hắn! Ta chờ nàng ở Xích Thủy quan.”

Họ giục ngựa bỏ chạy. Chỉ còn Phán Hề vẫn lẳng lặng dừng ngựa trên sơn đạo.

Trời tối dần, bóng dáng thiếu niên tay áo dài, đeo kiếm xuất hiện.

Phán Hề nhẹ nhàng nhảy khỏi lưng ngựa, lướt qua mấy thân cây gãy đổ, hạ xuống sơn đạo. Nàng nhìn thiếu niên nọ, muốn tiến lên lại ngừng, muốn mở miệng lại thôi.

“Phong Đình Sướng đâu rồi…” Thiếu niên lạnh lùng hỏi.

Câu này làm ánh mắt nữ tử khôi phục sự lạnh lùng.”Ngươi tới để cứu nàng ta? Nếu ta không tha thì sao?”

Thiếu niên hướng về màn đêm, than một tiếng. “Ta không biết làm thế nào mới cứu được nàng. Nhưng ta lại biết, nàng muốn giết ta, ta cũng không thể giao mạng của ta cho nàng.”

“Cứu ta?” Phán Hề cười lạnh, nhẹ nhàng nâng tay lên, “Các ngươi đều nói muốn cứu ta, đều nói muốn đối tốt với ta, ta lại biết tất cả đều là giả, tất cả đều đáng chết!”

Nàng chỉ nhẹ búng ngón tay một cái, thiếu niên đã văng thẳng ra ngoài, ngã vào đống lá rụng.

Chàng cắn răng, chầm chậm chống người dậy: “Phong Đình Sướng đâu? Nàng không thể giết nàng ấy.”

“Muốn cứu nàng ta? Bước qua xác ta đã.” Phán Hề phất tay, lá rụng dưới chân thiếu niên đột nhiên bay lên, như đất bằng nổi lên một trận gió xoáy, bó chặt lấy chàng.

Thiếu niên quát lên, ầm một tiếng sáng lòa, toàn bộ lá cây trong nháy mắt cháy thành tro tàn, rơi xuống mặt đất.

Phán Hề cười lạnh, nói: “Ngươi học bản lĩnh của ta nhanh đó.”

Thiếu niên nhẹ nhàng nói: “Đó là bởi… Tất cả những thứ này đều do nàng dạy cho ta.”

Phán Hề sửng sốt, cả giận nói: “Nói láo!” Lại khoát tay, lửa từ mặt đất vọt lên, vây thiếu niên vào giữa. Trong ngọn lửa bừng bừng, thân thể thiếu niên chỉ chốc lát đã hóa thành tro tàn.

Lửa tắt dần, Phán Hề ngơ ngác đi vào đống tro tàn. Nàng khẽ quỳ xuống, bốc một nắm tro lên.

Phía sau lại có một thanh kiếm sắc lạnh nhẹ nhàng gác lên cổ nàng.

“Phán Hề, ” Từ sau lưng nàng, thiếu niên nói, “Nói cho ta biết, nàng ấy ở đâu?”

Nhưng Phán Hề không quay đầu lại, trầm mặc hồi lâu mới khẽ nói: “Vì nàng ta, ngươi sẽ giết ta sao?”

“Nàng ấy từng hi sinh tính mạng để cứu ta.”

“Ngươi không nhớ được chuyện hôm đó…” Thiếu nữ cười bi thương, “Đúng vậy, ai lại ngốc thế, dù bản thân không sống, cũng muốn cứu ngươi.”

Nàng vụt quay người, ở ngón tay ngưng tụ quang mang, chỉ thẳng vào trán thiếu niên, rồi lại ngừng.

Nhưng trước ngực chợt lạnh, kiếm đã đâm vào thân thể nàng.

Nàng than một tiếng, nhẹ nhàng đưa tay, áp vào mặt thiếu niên.

“Ngươi rốt cuộc…”

Thân thể nàng mềm ra, ngã xuống. Thiếu niên vứt kiếm, ôm chặt lấy nàng.

“Rốt cuộc cũng có ngày, chúng ta có thể… thật sự ôm nhau thế này rồi.” Thiếu niên khẽ nói, “Phán Hề, ta sẽ không để nàng rời xa ta nữa.”

...

Chàng có thể cảm thấy thân thể của thiếu nữ đang run lên nhè nhẹ.

“Đúng vậy… Cảm giác rất kỳ quái… rất ấm áp.”

Nhưng thân thể nàng lại lạnh dần.

“Ngươi biết không, vì sao ta lại muốn tới thế giới này?”

“Nàng từng nói… Bởi vì… Nàng muốn sống một lần như một con người chân chính, dùng ngũ quan để cảm nhận thế giới này.”

Phán Hề lại lắc đầu: “Ta chỉ là một hạt giống.”

“Hạt giống?”

“Thế giới này, cuối cùng sẽ nở đầy một loại hoa. Xinh đẹp nhất, nhưng không còn gì khác.”

Thiếu niên đột nhiên nhớ tới, nơi mà Phán Hề thai nghén thân thể — tình cảnh trên Thất Hải nguyên. Vô số đóa hoa màu bạc nở bung, không có bông nào tạp màu. Vẻ đẹp khiến người ta sợ hãi.

“Ta biết có người đưa linh quỷ vào cơ thể ta, khống chế tâm hồn ta. Nhưng trong lòng ta, thật ra đã sớm có một cái khóa cực lớn, thứ giấu trong đó… sẽ hủy diệt tất cả.”

Thiếu niên nhớ tới lời Phong Đình Sướng nói khi liều mạng giết chết Phán Hề.

“Tốt nhất là huynh phải lập tức giết nàng… Mục Vân Châu chỉ là một hạt giống, khi linh hồn này bị bó buộc trong châu, nàng vẫn còn ngây thơ hồn nhiên, nhưng khi nàng chân chính ngưng tụ được thân thể trưởng thành, lực lượng của nàng sẽ mang tai hoạ đến cho thế gian… Sau này người đời sẽ chỉ trích huynh, muốn huynh trả cái giá đắt cho toàn bộ tai họa đã xảy ra.”

“Thừa lúc này… Giết chết ta đi…”

Thiếu niên hơi gật đầu, thì thào nói như ngày xưa: “Ta sẽ không để nàng chết… Mọi việc hãy để ta gánh chịu.”

Chàng nhẹ nhàng lấy Mục Vân Châu ra, đặt trong lòng bàn tay, cũng đặt tay Phán Hề vào đó. Vầng sáng dần tràn ra, hòa tan bọn họ.