Thất bại thế này sao, Thạc Phong Hòa Diệp ngồi trên ngựa ngẩn người nghĩ, chàng vốn tưởng rằng mình đã tới rất gần vị trí chủ nhân thiên hạ rồi, nhưng chỉ trong một buổi tối, mọi thứ đều thay đổi, nỗ lực và chiến đấu suốt mười năm, tất cả lại trở về số không. Khắp nơi ánh lửa mênh mông, đốt sạch hùng tâm tráng chí, dù là tráng niên hào sảng dũng mãnh đến mức nào, chẳng qua chỉ trong nháy mắt đã trở thành xương trắng.
Chàng đã sai ở đâu? Không bố trí thám báo? Không tính ra đối phương có chiến xa gắn nỏ? Không, điều gì phải làm chàng đều đã làm, chàng có một nửa cơ hội trở thành đế vương, nhưng cũng có một nửa xác suất sa xuống bùn lầy, thiên hạ không có trận nào tất thắng, nhưng ngươi không thể không chiến đấu. Lúc này chàng lại nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía trước. Giương mắt nhìn ra xa, một đội kỵ quân đang chém giết thẳng tới đây, trong ánh lửa mơ hồ thấy được chữ Hàn trên cờ hiệu.
Là nàng? Lòng Thạc Phong Hòa Diệp chấn động, lần thứ ba gặp phải, lẽ nào lần này chàng phải chết trong tay nữ tử này sao?
Hiện giờ không phải lúc ham chiến, chàng quát một tiếng, chỉ huy kỵ binh phóng ngựa về hướng khác.
“Thạc Phong Hòa Diệp, chạy đằng nào.” Mục Vân Nhan Sương đuổi theo sát sao. Chém giết bao năm ở Bắc Lục, cừu hận như tuyết ngấm vào đất, làm bùn đất không thể tan băng.
...
Quân Uyển Châu thu được toàn thắng, Mục Vân Loan hạ lệnh toàn doanh uống rượu mừng công, hắn nhìn phong thư thứ ba đang nắm trong tay, lộ nét cười lạnh.
“Từ tướng quân, ngươi mau mang một đội quân tới doanh Ngụy Cung, mời Lộ Nhiên Khinh tới trung quân tham gia bữa tiệc, trên đường đến, thừa cơ giết chết.”
“Tuân lệnh!” Tướng quân đó đi ra khỏi trướng.
Người này quá đáng sợ, có thể tự thiết kế và âm thầm bỏ vốn chế tạo mấy trăm chiếc xe gắn nỏ bánh hình cầu, chuyên khắc kỵ quân; tiến công ra sao, bố trí mai phục ở đâu, châm lửa chỗ nào, quân địch có khả năng hành động thế nào, bên ta ứng phó làm sao đều viết ra không sai một ly. Mục Vân Loan nhìn chữ viết trong phong thư, thầm nghĩ: Lộ Nhiên Khinh, ngươi cũng không phải vật trong ao, nếu ngày sau ngươi thành đối thủ của ta, tất là họa lớn. Việc này không thể trách ta. Đáng tiếc ngươi đã vẽ ra toàn bộ cấu tạo chiến xa; có xe này rồi, ta có thể quét sạch thiên hạ, còn cần ngươi làm gì nữa?”
Giữa buổi tiệc, Từ tướng quân kia đột nhiên quay về, nói nhỏ bên tai Mục Vân Loan vài câu. Mục Vân Loan cả kinh bật dậy.
Trong doanh Ngụy Cung đã sớm không còn Lộ Nhiên Khinh, chỉ có một phong thư.
“Nghiệp vương điện hạ không chịu tự mình tới mời, tất phái người đến giết ta, chỉ sợ cảm thấy có trong tay bản vẽ chiến xa liền có mới nới cũ, quả nhiên cũng không phải minh chủ, xem ra thiên hạ không tri kỷ, chỉ có thể tự lập. Hôm nay cho ngươi mượn thiên hạ, ngày khác phải trả lại cho ta. Lộ Nhiên Khinh kính thư.”
“Phái toàn bộ năm ngàn kỵ binh của ngươi lùng bắt khắp nơi, phải giết người này! Nhất định phải thấy được thủ cấp!” Mục Vân Loan phẫn nộ giậm chân.
Trên sườn núi cao cách xa doanh trại chủ soái, người thanh niên ấy đứng trong gió, tay áo bay lượn. Nhìn đèn đuốc vô biên và đội quân lùng sục trên mặt đất, cất tiếng cười to, như thể thiên hạ đã vào tay.
...
Đại doanh Hữu Kim đã trở thành biển lửa, quân Uyển Châu đang lùng giết tàn quân Hữu Kim khắp nơi. Một đội binh sĩ đẩy xe gắn nỏ xuyên lớp khói mù, đi qua đại doanh Hữu Kim. Bỗng nhiên, họ thấy dưới ánh lửa, có gì đó đang lấp lóe ở phương xa.
Họ ngưng thần nhìn thật kĩ, muốn xem rõ đó là cái gì.
Đường sáng lập lòe đó dần lại gần, họ rốt cục nhận ra, đó là phản quang từ giáp trụ.
...
Quân do thám vọt vào đại trướng của Mục Vân Loan: “Báo, quân ta gặp phải quân Đoan của thành Thiên Khải ở phía sau doanh trại quân Hữu Kim, giữ Mục Vân đế huy.”
Mục Vân Loan đứng bật dậy: “Là hắn? Đã điểm binh, dám ra khỏi thành rồi sao?” Hắn ngửa mặt lên trời cười to, “Đây chẳng phải là trời toại lòng người sao, ta chẳng cần tốn sức công thành, truyền lệnh xuống, bất luận ai giữ đế huy, giết hết cho ta!”
Ở tiền phương, quân Uyển Châu chậm rãi đẩy xe gắn nỏ, hình thành một nhóm, nhìn giáp trận đều bước lại gần. Họ chưa bao giờ thấy giáp trụ như vậy, dường như không phải từng binh sĩ, mà là một rừng đao vô tận.
“Bắn tên!” Tướng lĩnh Uyển Châu ra lệnh. Cơ quan của xe gắn nỏ rung lên, một màn tên lao thẳng lên không, rồi lại rít gió mà xuống.
Giáp trụ trong đại trận toàn bộ thu chặt trong nháy mắt, giống như trải một bộ giáp khổng lồ trên mặt đất, trước mặt truyền tới hàng loạt tiếng leng keng, đó là âm thanh tên đập vào giáp sắt, kèm theo vô số tia lửa xẹt ra tứ phía. Một lúc sau, mưa tên dừng lại. Quân Uyển Châu đều nín thở nhìn quân trận đó, muốn biết còn bao nhiêu người sống sót.
Nhưng những bộ giáp trụ này lại chậm rãi triển khai, tiếp tục đẩy mạnh về phía trước.
“Đây rốt cuộc là thứ gì vậy!” Quân tướng Uyển Châu kêu to.
...
Mục Như Hàn Giang dừng ngựa trên sườn núi cao, nhìn ánh lửa phủ kín mọi nơi.
Mấy kỵ sĩ phóng ngựa tới phía sau chàng.
“Tướng quân, chúng thần đã tới chậm.”
Mục Như Hàn Giang thở ra một hơi dài: “Tất cả mọi người đều tới rồi sao?”
“Ba ngàn ngựa chiến Đạp Hỏa, mang từ Thương Châu tới không thiếu một con. Ba ngàn kỵ sĩ giỏi nhất, cũng được chiêu mộ mà đến.”
Mục Như Hàn Giang ngửa đầu, nhìn luồng khói dày đặc màu máu phía chân trời. “Thạc Phong Hòa Diệp, ngươi đã bại trước khi Đạp Hỏa kỵ tới, thực sự là quá đáng tiếc. Sau này khi ta san bằng Bắc Lục, sẽ định ra kỵ binh của ai mạnh nhất thiên hạ này!”
Chàng chậm rãi giơ roi ngựa chỉ về phía trước, phương xa chính là đại doanh của quân Uyển Châu.
“Vậy thì… Tịch quyển thiên hạ*, hãy bắt đầu từ đây đi.”
*Bao quát, thâu tóm cả thiên hạ.
...
Mục Vân Loan ngồi một mình trong trướng, đợi thêm tốc báo truyền về từ tiền phương. Nhưng khoảng thời gian này lại phảng phất trở nên an tĩnh. Không có tiếng hô dẹp đường của lính do thám, không có tướng lĩnh vội vã vén màn vào trướng báo tin. Buổi tối này nhất thời trở nên đặc biệt yên lặng.
Không nghe thấy tiếng chém giết trong vòng mười dặm, các lộ quân mã hiện tại đều đang làm gì vậy. Tối nay đã công phá quân Hữu Kim, ngày mai sẽ có thể thừa cơ ép thẳng tới dưới thành Thiên Khải. Liên quân chư hầu đã vỡ, Thạc Phong Hòa Diệp đã bại, trên đời không còn anh hùng nào có thể chống lại mình. Chỉ đợi thành Thiên Khải bị phá, hoàng vị hắn mong đợi vài thập niên rốt cục có thể tới tay rồi.
“Phụ hoàng, huynh trưởng… trên trời có linh thiêng cũng đừng oán ta, hoàng vị này, từ xưa đã vốn nên là của ta.” Hắn nâng một cốc rượu, chậm rãi rưới lên mặt đất. Từ những ngày còn là hoàng tử, hắn đã tranh đấu cùng Tam hoàng huynh Mục Vân Cần, chớp mắt đầu đã bạc, hắn rốt cục đã thắng. Đáng tiếc người mà hắn một lòng muốn thắng đã không thể thấy kết cục cuối cùng này, vừa nghĩ liền không khỏi rầu rĩ. Hắn đã trù tính và chờ mong suốt vài thập niên, nhưng rốt cục không được quyết chiến với Mục Vân Cần. Hắn vốn định cười cho thỏa, nhưng không sao cười nổi.
“Tam hoàng huynh, cuối cùng ta vẫn không thể chính tay thắng huynh, mấy nhi tử của huynh đều mạnh hơn nhi tử của ta, đáng tiếc chúng lại chết quá sớm, chỉ còn đứa thứ sáu mê vẽ tranh… Huynh chết sớm quá, còn ta sẽ bình định giang sơn vì nhi tử của ta, cuối cùng nó sẽ là đế vương tương lai của Đại Đoan đến vạn đời con cháu.”
Một tiếng tên lệnh thê lương đột nhiên vọt lên không trung, trong màn đêm im ắng bộc phát tiếng chém giết. Mục Vân Loan đè kiếm lao thẳng ra ngoài: “Xảy ra chuyện gì?”
Nhưng không ai trả lời, Mục Vân Loan cả kinh nhìn thấy bốn phía xung quanh doanh trướng đã bị bao vây trong biển lửa. Trong ánh lửa có vô số bóng dáng kỵ binh phi nhanh.
“Chẳng phải tất cả mọi người đều đã bị ta đánh bại rồi sao? Kỵ binh ở đâu ra? Loại kỵ binh nào lại có thể xông thẳng vào trung quân của ta?” Mục Vân Loan không thể tin vào mọi việc trước mắt, gào lên.
Đột nhiên một lá cờ màu tía tung bay trước mắt hắn, Mục Vân Loan thoáng chốc lặng người.
Hắn đã quá quen với lá cờ này. Năm xưa hắn quân tinh lương túc, vạn sự đều sẵn sàng, nhưng vẫn chậm chạp không dám khởi binh, chính vì sợ lá cờ này, sợ Mục Như thiết kỵ dưới lá cờ này. Hắn không nắm chắc thắng được Mục Như thế gia, hắn chuẩn bị rồi lại chuẩn bị, đau khổ suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra cách thắng Mục Như thiết kỵ, sốt ruột đến bạc cả tóc. Nhưng người tính không bằng trời tính, Hữu Kim Bắc Lục phản loạn, Mục Như thiết kỵ đều bị điều tới Bắc Lục.
Hắn hiểu đây là cơ hội trời ban cho mình, lập tức khởi binh, ép thẳng tới Trung Châu, không kẻ nào địch nổi. Đại tướng quân Mục Như Sóc đành để Mục Như thiết kỵ ở lại Bắc Lục tác chiến với Hữu Kim, bản thân chỉ dẫn mười mấy kỵ tướng chạy về Trung Châu thu thập một đội tàn quân chống lại hắn, cũng nhờ vậy, hắn mới có thể đánh bại Mục Như thế gia suốt ba trăm năm chưa từng thất bại.
Khi đó hắn ngày ngày đều sợ, sợ có một ngày Mục Như thiết kỵ sẽ trở về từ Bắc Lục, sợ có một ngày lá cờ đó sẽ xuất hiện trước mặt mình, sợ tới lúc đó, nỗi cừu hận và phẫn nộ ấy sẽ đập đổ tất cả mọi thứ hắn khổ công tích lũy. Vô số lần trong mơ, hắn đều thấy trong ánh lửa khắp nơi, dưới lá cờ ấy, vô số chiến kỵ xông tới phá hủy đại doanh của mình. Hóa ra giấc mơ này là thật.
Mục Vân Loan ngơ ngác ngẩn người, kinh ngạc nói: “Mục Như thế gia… Mục Như…”
Đột nhiên hắn hiểu ra mọi chuyện, thì ra trời ban cho hắn thứ gì, cũng sẽ lấy lại tất cả, thì ra mấy chục năm khổ tâm của hắn, lại vẫn thua dưới tay Mục Như thế gia. Ngực hắn nghẹn lại, thét to một tiếng, miệng phun máu tươi, ngất đi dưới vó ngựa.
...
Mục Như Hàn Giang ghìm cương ngựa, nhìn dòng lửa đang chảy mạnh vào trung tâm quân doanh Uyển Châu, toàn bộ đại doanh đang biến thành biển lửa. Không sức mạnh nào có thể ngăn chặn dòng chảy rực cháy của thiết kỵ, các kỵ binh giáp sắt hò hét xông tới sát quân Uyển Châu, đao phong cắt nát họ.
Trận tuyến của quân Uyển Châu khinh địch đã loạn, không cách nào tổ chức lại trận hình dày đặc, trước mặt loại kỵ binh này, chỉ có thể xoay người chạy trốn. Toàn bộ hàng rào gỗ và chướng ngại đều dễ dàng bị đạp đổ, biến thành đuốc cháy trên mặt đất. Thế gió tạo ra khi ngựa chạy băng băng làm ngọn lửa lan nhanh về phía trước, áo giáp lóe sáng trong khói mù như thần linh giáng xuống. Vào lúc gặp phải một đội kỵ binh như vậy, đối thủ của họ đã tuyệt vọng rồi.
“Mục Vân Loan, mười một năm trước, ngươi chưa có cơ hội gặp Mục Như kỵ quân, hôm nay trước khi chết, ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn cho kĩ!”
Chàng cắn chặt răng, cừu hận bao năm nay chạy chồm trong lòng.
“Vì ngày này, chúng ta chuẩn bị ở Thương Châu đã mười năm!”
Đột nhiên vô số chuyện cũ tuôn trào trong lòng, thiếu niên tướng quân ngẩng đầu nhìn chân trời đỏ rực, gào lên điên cuồng: “Phụ thân! Người nhìn xem, Mục Như thiết kỵ — đã trở về!”