Chương 59: Kẻ thắng lợi (2)

Mục Vân Loan ngồi trong trướng, đôi mày nhíu chặt, nhìn phong thư thứ hai.

“Nếu điện hạ không cần trận pháp ta hiến, tất muốn dùng trận Tán Sa dụ kỵ quân địch lại biến thành trận Song long giảo hầu, binh pháp tuy như vậy, nhưng phải xem thực tế. Sự dũng mãnh của quân Hữu Kim, kỵ binh Đông Lục không thể sánh bằng, hai bộ Long Cách, Hách Lan đặc biệt dũng mãnh, bị vây kín tất nhiên sẽ tử chiến, khó có thể diệt gọn. Bị Hữu Kim xuyên thủng vòng vây, thế trận tất vỡ.”

Mục Vân Loan thở dài một tiếng, chẳng lẽ không dùng kế của tiểu tử Lộ Nhiên Khinh này, thì thật sự không đánh thắng nổi trận này? Nhưng dùng kế hắn hiến, có gì đảm bảo sẽ tất thắng? Quá mạo hiểm rồi.

Phong thư thứ ba đã mở ra, đặt trên bàn. Mục Vân Loan ngơ ngẩn nhìn nó hồi lâu.

...

Ngày thứ ba, quân Uyển Châu vẫy cờ miễn chiến, chỉ thủ vững trong doanh mà không ra.

Ngày thứ tư, vẫn miễn chiến.

Ngày thứ năm… Ngày thứ sáu…

“Mục Vân Loan muốn làm gì đây?” Thạc Phong Hòa Diệp tản bộ trong trướng, “Kéo dài thời gian, muốn so quân lương với ta sao? Ta có trực đạo Bắc Vọng, quân lương mười ngày đã có thể tới đây, chẳng lẽ hắn không biết?”

Chính lúc này thư báo truyền đến: “Quân lương của ta bị đốt trên đường Bắc Vọng, địch là Mục Như Hàn Giang của quân Đoan.”

“Hỗn xược!” Thạc Phong Hòa Diệp bừng bừng lửa giận, “Không phải ta đã lệnh cho bộ Đan Nghiêu theo dõi sát chúng sao?”

“Vâng, Mục Như Hàn Giang lấy chủ lực dụ Đan Nghiêu tướng quân truy kích, bản thân lại dẫn hai ngàn người tập kích đội chở lương của ta. Quân ta dù giết gần vạn quân Đoan, nhưng lương thảo đã…”

“Một vạn quân hộ lương lại không cản nổi hai ngàn người của Mục Như Hàn Giang?” Thạc Phong Hòa Diệp giận dữ rút đao, chém đứt giá đỡ đèn một bên, “Đại nghiệp của chúng ta sẽ bị hủy trong tay lũ phế vật này!”

Chàng nâng chiến đao, ngẩn người đứng đó. Quân lương gián đoạn, tựa hồ chỉ còn cách lui binh. Nhưng chàng có thể lui sao? Chàng còn đường lui chắc? Chàng đã thiêu hủy thuyền chiến, phản bội phụ huynh, dùng mạng của chính mình và bảy vạn nam nhi Hữu Kim đánh cược lấy thiên hạ… Chàng không thể bại, quyết không thể bại.

Lại có một quân trinh sát xông thẳng vào doanh trại: “Báo! Do thám được quân Uyển Châu có mười vạn gánh quân lương, sắp tới Trừng Lâm ngoài ba mươi dặm.”

Thạc Phong Hòa Diệp nhìn về phía Khang Hữu Thành. Khang Hữu Thành cũng hơi thở dài một tiếng.

“Chỉ có thể liều mạng cược một phen.”

...

Xe quân lương nặng nề của Uyển quân đang cọt kẹt đi trên đường. Xe chở lương này không dùng bánh gỗ, mà dưới gầm xe là bốn quả cầu sắt rỗng ruột, không dễ lọt xuống bùn, càng có thể tùy ý đẩy về hướng bất kì. Những xe lương này đề phòng nghiêm ngặt bốn phía, vòng trong là bộ binh, ngoài là kỵ binh, khoảng hơn năm ngàn quân.

Long Cách Sắc của quân Hữu Kim dẫn hai ngàn kỵ binh bộ tộc mình bí mật tới năm dặm phía Tây Trừng Lâm, hắn và Hách Lan Thiết Viên của bộ Hách Lan suýt rút đao chĩa vào nhau mới tranh được quân lệnh này. Bộ Long Cách và bộ Hách Lan là hai bộ dũng mãnh nhất trong quân Hữu Kim, trước mỗi trận chiến đều tranh nhau làm người xung phong đến mức toác đầu chảy máu, huống hồ là lần tập kích quan trọng thế này. Lần này nếu thành công, thắng lợi của quân Hữu Kim liền ở ngay trong tầm mắt, trong cả thiên hạ này, đều khó còn kẻ nào dám tranh với Hữu Kim, nhưng nếu không thành công… Long Cách Sắc lắc đầu thật mạnh, quẳng suy nghĩ này ra khỏi đầu, Long Cách Sắc hắn chưa từng nghĩ tới thất bại khi trận chiến còn chưa bắt đầu. Kỵ binh Long Cách dũng mãnh thế này, mà thư báo đã tra rõ quân hộ lương chỉ có năm nghìn, sao có thể không thành công?

Đêm đã sâu. Canh giờ đã đến, Long Cách Sắc hạ lệnh, chuẩn bị hỏa tiễn, toàn quân đột kích!

Bộ Long Cách xông ra khỏi rừng cây, băng băng lao về phía đại lộ. Nhưng lại nghe một thanh âm vang lên, trên đường đột nhiên đuốc lửa sáng trưng, đèn lồng treo cao. Trên mấy chiếc xe chở lương, túi lương bị đẩy ra, bên trong là nỏ lớn bắn liên tục, xe lương ngựa kéo đảo mắt biến thành chiến xa, xếp thành một hàng trên đường, vạn tên cùng bắn, bộ Long Cách ngã quỵ từng mảng, không ai có thể xông lại gần.

Long Cách Sắc vừa vội vừa giận, một mũi tên thô dài xuyên qua đầu vai hắn, hắn nhịn đau dẫn quân lùi về phía Bắc, đột nhiên phục binh chém giết mà ra. “Xông ra! Xông ra!” Long Cách Sắc gào thét điên cuồng đến mức khàn cả giọng, tay vung thiết bổng, đánh chết cả chục Uyển quân. Đúng lúc này, ngựa chiến của phục binh phía sau nhốn nháo, Hách Lan Thiết Viên dẫn kỵ quân tiếp ứng tới, cứu Long Cách Sắc từ trong mưa tên, nhưng bọn hắn nhìn lại bên người, hai nghìn kỵ binh đã chẳng còn lại là bao.

Thạc Phong Hòa Diệp đang sốt ruột đợi tin tức ở đại doanh, bỗng tiếng chém giết vang lên từ bốn phía, các sĩ tốt hô: “Quân Uyển Châu tập kích doanh trại.” Chàng lao ra ngoài trướng, chỉ thấy ngàn vạn hỏa tiễn đang vạch ra những vệt vàng trên không.

Tướng lĩnh các bộ chạy vội tới bên cạnh chàng, Thạc Phong Hòa Diệp cả giận nói: “Đội tuần doanh sao lại để kẻ địch đánh lén?” Tướng lĩnh nói: “Là vô số chiến xa, tới quá nhanh!”

Kỵ quân Hữu Kim lao ra khỏi doanh, nhưng ngoài doanh đã sớm bố trí trăm chiếc chiến xa bánh xe hình cầu, những xe nỏ có bánh hình cầu này được dắt bởi ngựa, khi chiến đấu ngựa được thả ra, xe được người đẩy từ phía sau, chậm rãi tiến lên, nỏ đồng thời bắn liên tục, loại ngựa nhanh nhất cũng không sao xông lại gần. Còn có tên quấn thuốc nổ, khiến doanh trại quân Hữu Kim bốc cháy, quân Hữu Kim nhất thời hoảng loạn chạy trốn khắp nơi.

“Phát hỏa tín, để quân của bộ Mạc Hợp Chí ở Đông doanh và A Cốt Bình ở Tây doanh áp sát trung quân! Bộ Hợp Thuật tiến ra từ mặt Đông, vòng qua tập kích phía sau quân địch.” Thạc Phong Hòa Diệp quát.

Bốn quả cầu lửa màu tím bay lên không trung.

Hai khắc sau, lính đưa tin phi tới: “Báo! Mạc Hợp Chí ở Đông doanh bị lửa lớn trong rừng ngăn cản giữa đường, doanh trại của bộ A Cốt Bình ở Tây doanh cũng bị tập kích, khó mà phân binh tới cứu, sau khi bộ Hợp Thuật tiến ra, gặp phải mai phục, đang hỗn chiến trong đêm.”

Thạc Phong Hòa Diệp nhìn ánh lửa khắp bốn phía, quân lệnh của mình chỗ nào cũng bị đoán ra. Đối thủ rốt cuộc là loại người nào?

Lại hai khắc nữa, quân Hữu Kim đã bị lửa lớn và nỏ dồn ép lui về giữ bản doanh, bị vây kín. Thạc Phong Hòa Diệp nhíu chặt mày, đi qua các tướng đang vây lấy mình, cuối cùng nện một quyền lên chiếc cột trong trướng, truyền lệnh: “Lui về phương Nam.”

...

Mục Vân Sênh ngồi trên đầu thành, nhìn chân trời phía xa bị lửa thiêu hồng, ngơ ngác xuất thần. Thiếu nữ Quân Thông đi tới bên người chàng.

“Quân Thông, thân thể cô còn chưa tốt, đừng ra gió, trở về đi.”

“Đại Đoan hoàng đế bệ hạ thật biết quan tâm người khác, ” Quân Thông cười, mặt cũng phảng phất hồng nhuận hơn một chút, “Đã tĩnh dưỡng quá lâu rồi, thêm vài ngày nữa, ta nghĩ là sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.”

Nàng quay đầu thấy trên mặt bàn bên cạnh chàng, có một phong thư cấp báo gắn lông đỏ, vẫn chưa mở niêm phong. “Đây là cấp báo từ chiến trường sao? Huynh… Sao huynh không mở ra xem?”

“Trong thư báo, dù Hữu Kim thắng, hay Uyển Châu thắng, cũng không còn quan trọng, bởi vì — người thắng cuối cùng, là ta.” Thiếu niên nhìn chăm chăm vào bầu trời đỏ rực.

Quân Thông trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Rốt cuộc huynh đã hạ quyết tâm rồi sao? Muốn làm chúa tể thiên hạ.”

“Đúng vậy, trước đây ta nghĩ, ta không làm hoàng đế Đại Đoan, tự nhiên sẽ có người tốt hơn đi làm. Giờ ta đã hiểu, ai cũng vĩnh viễn không thể ký thác vận mệnh của chính mình và người đời lên kẻ khác. Ta là hoàng đế Đại Đoan, vậy nên ta buộc phải làm chúa tể thiên hạ.”

“Vậy thì, ta, Mục Như Hàn Giang, chỉ cần là người phản đối huynh, huynh cũng sẽ không lưu tình nữa?”

“Cô đi đi.” Thiếu niên nhìn xa xăm, lạnh lùng nói.

Mắt nàng mê man ngập nước, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không nên lời, xoay ngoắt người, nức nở chạy xuống thành.

Mục Vân Sênh một mình mở bàn tay, áp vào lỗ châu mai kiên cố trên thành, nhìn Thiên Khải thành to lớn trước mắt. Lúc này trên tường thành không có lấy một người gác, trong bóng tối chỉ còn lại mình chàng.

Chàng chưa từng có khát vọng vào ngày mới nhiệt liệt đến vậy.

Dưới thành, một đội đại quân đang dàn trận chờ xuất chinh, chặn đánh Thạc Phong Hòa Diệp.

...

Quân Hữu Kim lùi về phía Nam tới tận bờ sông, ngựa chiến phía trước đột nhiên ngừng lại.

Ở bờ bên kia sông, có một đường dài trông rất kỳ quái, giống như thứ gì đó phát ra vầng sáng dưới bóng đêm yếu ớt.

“Là quân đội từ trong Thiên Khải thành ra sao, ” Thạc Phong Hòa Diệp nhìn từ xa, “Sau khi liên doanh Thiên Khải thành bị phá, chúng căn bản không thể chặn nổi lực lượng của ta, các tướng, xông lên!”

Quân Hữu Kim hò hét giục ngựa, làm cả con sông nước bắn tung tóe như đang sôi trào, chém giết sang bờ bên kia.

Nhưng khi kỵ binh xông lại gần đội quân đó, người ngựa đều không khỏi khiếp sợ.

Trước mặt họ, là một mảnh rừng rậm đầy kim loại.

Đó là lưu dân vũ trang mặc chiến giáp do Hà Lạc đúc thành, tạo nên quân Phong Giáp.

Tộc Hà Lạc đã làm ra giáp Cơ Phong vì Mục Vân Sênh, hai phiến thuẫn giáp hình đao rộng một thước gắn vào hai bên cánh tay, khi hoàn toàn mở rộng để tấn công xa sẽ dài khoảng tám thước, bên ngoài là lưỡi đao cực kì sắc bén, có thể chém đinh chặt sắt, đao thuẫn và lá thuẫn hai bên vai có liên kết cơ khí, người chỉ cần một lực rất nhỏ đã có thể chuyển động bộ giáp cực lớn này, phát ra sức mạnh mà vung đao bình thường không thể đạt được. Còn quanh thân là giáp Võng Ti sát người và mảnh giáp quấn quanh mình như phiến lá, chỉ chừa một khoảng không phía trước để quan sát, từ trái phải, sau lưng và phía trên hầu như đều không thể công kích; nếu ép hai cánh tay lại để kẹp đao thuẫn vào nhau, vậy hầu như không có kẽ hở để công kích. Toàn bộ giáp Cơ Phong đặt lên một giá đỡ trên bảy bánh xe hình cầu. Người không phải chịu sức nặng của giáp, mà đẩy giáp trụ để chuyển động. Khi dừng lại, có thể ngồi trong giáp mà nghỉ. Nó như một cỗ chiến xa do mỗi cá nhân điều khiển, lại như một công cụ chém giết sắc bén.

Giáp trụ như vậy, có lẽ dù Nhân tộc vẽ ra được, cũng không có công nghệ và lượng cực lớn kim loại để chế tạo, chỉ có tộc Hà Lạc cả ngày làm bạn với nham thạch và dung nham dưới lòng đất này mới có thể tinh luyện lắp ráp những bộ khôi giáp này với quy mô lớn. Nhưng muốn có được sự ủng hộ của tộc Hà Lạc vốn là kẻ thù với Nhân tộc, cũng rất ít người có thể hứa hẹn được như Mục Vân Sênh.

Trong trận chiến lớn dưới thành Thiên Khải, quân Phong Giáp ở lại giữ thành, vậy nên vẫn chưa xuất chiến, nhưng hiện tại, cơ hội rốt cục đã đến.

Thấy kỵ quân Hữu Kim xông tới chém giết một cách chấn động trời đất, rất nhiều người trong trận quân Phong Giáp vô thức muốn xoay người bỏ chạy, kí ức về những ngày bị kỵ quân đuổi theo, tùy ý chém giết, mới ở mười mấy ngày trước. Nhưng giáp trụ của đồng đội ở bên cạnh đã cản họ lại, làm họ đột nhiên hiểu ra, mình đã là một đội quân, đã có thể nghênh chiến rồi.

“Trái chặn ngang, phải bắn thẳng!” Trên chiến xa phía sau, vang lên hiệu lệnh và tiếng trống.

Toàn bộ trận vuông đáp lại mà làm, mỗi người chặn đao thuẫn ở cánh tay trái ngang trước mặt, di động đao thuẫn bên phải, vặn cơ quan, tên của nỏ gắn trên đao thuẫn bay vụt ra, thế mạnh có thể xuyên giáp. Kỵ binh địch ngã nhào một mảnh.

Mắt thấy kỵ binh sắp xông tới gần quân trận, “Mọi người hãy ổn định, trái lật ngược xuống, phải gạt ngang lên.” Hiệu lệnh truyền tới, các giáp sĩ đồng thời hét lớn. Đến khi nghe được một tiếng trống nặng nề, liền nhất tề vung đao.

Kỵ quân trước mặt họ như bị vô số lưỡi đao cắt nát thành khối huyết nhục, đao thuẫn cực lớn dễ dàng chặt đứt chân ngựa, cũng chém hỏng giáp da thuộc của họ. Trường mâu họ đâm ra đại đa số bị đao thuẫn chặn lại hoặc nghiến đứt, còn mâu đâm vào khe hở cũng bởi đao thuẫn đã che khuất góc độ, chỉ có thể đâm tới Võng giáp hoặc thuẫn cứng bên sườn các giáp sĩ. Trong một đợt giao phong, trước trận quân Cơ Phong chất đầy thi thể, còn trong trận hầu như chưa ai ngã xuống.

Kỵ quân đuổi theo phía sau, vừa xông tới trước giáp trận Cơ Phong liền tuyệt vọng, khi họ thấy kỵ quân phía trước bị lưỡi đao cực lớn chém vụn như thái rau, còn trường mâu đâm ra thì như đụng vào tảng đá, liền hiểu rõ, muốn xông qua giáp trận này, không còn cách nào ngoài dùng tấm thân máu thịt đâm vào tường đao.

Nhưng kèn lệnh vang lên, quân Hữu Kim đổi hướng, quay ngựa lao sang hai cánh Phong Giáp trận, họ ngồi trên ngựa ngắm bắn, tên bay vào trận như châu chấu. Không ít quân sĩ trước Phong Giáp trận kinh hoảng mất thăng bằng, ngã xuống đất.

“Thu.” Tướng lĩnh Phong Giáp trận hô to, toàn bộ giáp sĩ thu hai tay về, ngồi thụp xuống, thuẫn giáp quanh thân lập tức ghép lại thành một tháp khối tam giác không kẽ hở. Tên như mưa rào đập vào lá chắn, trên chiến trường một mảnh tiếng leng keng trong trẻo.

Thạc Phong Hòa Diệp ngồi trên ngựa ở bờ bên kia, ngơ ngác nhìn mọi thứ. Chàng nhanh chóng hiểu rõ, nếu muốn phá tan phòng tuyến này, ít nhất cần một canh giờ, hoặc hi sinh gần vạn tính mạng kỵ binh Hữu Kim.

“Chuyển hướng, phá vòng vây từ phía Đông!”, chàng hô. Kỵ binh Hữu Kim ầm ầm chuyển hướng, men theo bờ sông tiến về phía Đông.

Chạy chưa đến vài dặm, rừng cây phía trước lại nổi lên ánh lửa, thế gió đã thổi lửa lớn từ đại doanh lại đây, khi quân Hữu Kim xông qua biển lửa, đã không còn nổi đội hình. Đến lúc thoát khỏi nơi rừng núi ấy, Thạc Phong Hòa Diệp nhìn lại bên người, chỉ còn mấy ngàn kỵ binh, các bộ còn lại vẫn bị vây khốn, vẫy vùng trong biển lửa.