Chương 47: Cuộc chiến Thiên Khải lần thứ nhất (3)

Mục Như Hàn Giang cúi đầu, chậm rãi nắm chặt tua đỏ trên chiến giáp, nhìn nó lọt qua kẽ tay như máu.

Trước khi làm tất cả mọi thứ mình phải làm, chàng muốn nhớ lại những tháng ngày quá khứ trong một lần. Tuy mỗi lần nhớ lại đều sẽ đau đớn như bị xé rách da thịt, móc trái tim ra, nhưng chàng nhất định phải nhớ, nhất định phải ghi nhớ thật kỹ, như vậy chàng mới biết phải đối mặt với những kẻ trước mắt ra sao.

Trong những người lưu vong, chỉ còn một mình Mục Như Hàn Giang về tới Đông Lục. Nhưng tòa thành rỗng tuếch không còn ai thủ vệ kia sẽ vĩnh viễn đứng sừng sững tại nơi ấy, không bao giờ bị phá huỷ nữa. Vì nó đã biến thành ác mộng của Khoa Phụ tộc và Hà Lạc tộc, họ không thể không thừa nhận Nhân tộc giữ một vùng đất ở Thương Châu, tuy đó chỉ là một tòa thành trống. Mục Như thị đã chứng minh cả gia tộc Mục Như ở đâu cũng là anh hùng, bọn họ và vô số người lưu vong chiến đấu đến chết để chứng minh Thương Châu không còn là tuyệt địa của Nhân tộc, tuy mấy vạn người đã chết trận, nhưng rốt cục vẫn có người mang theo tin tức họ đã hoàn thành sứ mệnh, sống sót về tới cố thổ.

Mục Như Hàn Giang cưỡi ngựa chiến của mình lẫm liệt trở về, suốt dọc đường sống lưng thẳng tắp, chàng không cảm thấy lạnh, cũng không biết đói khát là gì, cả đầu chỉ nghĩ về một chuyện: về tới dưới Thiên Khải thành, lớn tiếng bảo hoàng đế đã lưu đày bọn họ, rằng Mục Như thị bọn ta đã trở về! Hiện tại, là lúc các ngươi chịu quả báo!

Nhưng Mục Như Hàn Giang thật không ngờ, thứ mà chàng thấy là một tòa đế đô không có phòng thủ. Tôn nghiêm của Đại Đoan triều đã không còn, Minh đế Mục Vân Cần và vài nhi tử dũng cảm nhất của hắn ta đều đã chết trận, ngoài đế đô một mặt là thiết kỵ Hữu Kim tộc từ thảo nguyên Hãn Châu Bắc Lục gào thét mà đến, một mặt là các lộ chư hầu đua nhau xông vào Thiên Khải thành cướp đoạt ngọc tỷ.

Lòng Mục Như Hàn Giang bùng cháy lửa giận: Quốc gia mà cả nhà Mục Như thị bọn ta trung liệt biết bao đời, tắm máu chiến đấu để bảo vệ, lũ tặc tử các ngươi cũng dám tới đánh chiếm?

Vì vậy chàng đơn thân độc mã, nâng lá cờ chiến lớn thêu tộc huy kỳ lân màu tía của Mục Như thị, đứng ngoài cổng thành. Lạnh lùng đánh giá thiên quân vạn mã, bách gia chư hầu trước mặt.

Dưới Thiên Khải thành, mười chín lộ chư hầu, hơn hai mươi vạn binh mã, đều đứng yên tại chỗ, không ai dám tiến lên.

“Mục Như tướng quân!” Quận thủ Bách Nghi, Cao Giải tiến lên, chắp tay nói: “Ta dẫn quân đến đây hộ giá cần vương, sao lại ngăn trở?”

Mục Như Hàn Giang cười nhạt: “Quốc gia này là do Mục Như thị bọn ta dùng máu để bảo vệ, cũng chỉ có thể do Mục Như Hàn Giang ta tới chấm dứt. Còn kẻ khác — các ngươi không xứng!”

Muôn người ồ lên, chư hầu khiếp sợ, trên đời có một người, đơn thân độc mã đứng trước đế đô, chỉ vào anh hùng thiên hạ, nói ngươi không xứng tranh phong với ta. Nếu không phải Mục Như thế gia, thì anh hào nào có thể điên cuồng như vậy?

“Mục Như Hàn Giang, ngươi thực sự muốn ngăn bọn ta vào Thiên Khải thành?” Có người kêu.

Mục Như Hàn Giang cắm cờ xuống đất, lạnh lùng ngẩng đầu: “Mười năm trước, phụ huynh của ta và phụ huynh của các ngươi sẽ cùng nhau thủ vệ cổng thành, còn bây giờ, kẻ sẵn lòng thủ vệ tòa thành này tựa hồ chỉ còn Mục Như bộ tộc, mà Mục Như bộ tộc cũng chỉ còn mình ta. Tuy nhiên cũng chẳng sao.” Chàng cất tiếng cười to, “Các ngươi đều là kẻ tuấn kiệt thức thời, còn ta thì không!” Tướng quân thiếu niên nhấn mạnh lá cờ, “Anh hùng thiên hạ muốn vào Thiên Khải thành, tới dưới cờ của ta trước đã!”

Vạn quân đều im ắng, trên đồng trống lặng ngắt một hồi lâu. Có người phất tay về phía sau, trống trận được khua vang, đó là tín hiệu xuất chiến. Tiếp theo, hồi thứ hai, hồi thứ ba, quân chư hầu đều khua vang trống. Các tướng lĩnh giỏi nhất của các quận đều bắt đầu buộc chặt đai lưng, mũ giáp, lên mình ngựa, nhận lấy thương sắt đã được lau chùi do sĩ tốt đưa lên, giục ngựa chậm rãi từ trong trận đi ra.

Bọn họ đều là danh tướng đương thời, tên mỗi người đều gắn với truyền kỳ, hôm nay từ trong trận đi ra, nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc. Trước mặt họ chỉ có một đối thủ, nhưng ai muốn tranh phong cùng Mục Như thế gia?

Thái thú Thành Võ, Vũ Thanh Đức hô lớn: “Quân Thành Võ nguyện ra mặt trận này, Phi Hổ tướng quân Địch Hỏa dưới trướng, hãy đánh một trận cùng Mục Như tướng quân.”

Mục Như Hàn Giang cười lạnh, hơi nâng mũi thương lên một chút.

Một đại tướng giáp đen quất con ngựa chiến cao to, giơ búa lớn, ra khỏi hàng ngũ, binh khí thêm cả chiến giáp chỉ sợ nặng tới trăm cân, tiếng móng ngựa nặng nề, phi thẳng về phía Mục Như Hàn Giang.

Mục Như Hàn Giang lại không giục ngựa, chỉ thờ ơ nhìn hắn xông tới gần, năm mươi trượng, mười trượng, mười thước… Chiếc búa lớn đã được giơ cao. Mục Như Hàn Giang đột nhiên hét lớn một tiếng, ngựa chiến của Địch Hỏa nhất thời hoảng sợ, nhảy dựng lên, quẳng Địch Hỏa xuống, khôi giáp của hắn nặng nề, hơn nửa ngày không bò dậy nổi. Mục Như Hàn Giang thúc ngựa qua người hắn, nhìn chư hầu: “Còn ai lên nữa?”

“Đông Hải tướng quân Cổ Mộc Sâm, xin đánh một trận!” Từ nơi phát ra tiếng quát, một vị tướng cưỡi ngựa đỏ xông ra.

Mục Như Hàn Giang giật dây cương, phóng thẳng ngựa ra đón đầu, ngựa chiến của chàng ngược gió mà phi, bắp thịt như gấm đỏ thắm rung lên, bốn vó như chớp, ngựa chiến của Cổ Mộc Sâm mới phóng khỏi quân trận hơn mười trượng, ngựa của Mục Như Hàn Giang đã vọt tới trước mặt hắn. Mắt chàng trước sau không rời khỏi mặt đối thủ, đại đao của Cổ Mộc Sâm vừa vung lên, thương sắt của Mục Như Hàn Giang đã đâm ra. Các binh sĩ còn chưa nhìn rõ chiêu thức, ngựa hai bên đã vụt qua nhau, Cổ Mộc Sâm ngã nhào khỏi lưng ngựa. Ngựa của Mục Như Hàn Giang không hề ngừng lại, vọt thẳng tới vài trượng trước trận của quân chư hầu, đám binh sĩ cầm thương giữ cờ sợ đến mức lùi lại một khoảng rộng, rất nhiều người vấp vào nhau ngã ra đất. Mục Như Hàn Giang giật cương chuyển hướng, phóng ngựa chạy qua khu vực trước đại trận, dọc đường hô to: “Kế tiếp là ai?”

Lập tức có người ra khỏi hàng ngũ, đuổi thẳng theo Mục Như Hàn Giang, “Đồ Xa tướng quân Viên Chí Phương tới nghênh chiến!” Một vị tướng từ đội quân khác cũng xông ra: “Hà Long tướng quân Hàn Bảo Chu xin được đánh một trận!”

Hai người thấy còn người khác xuất chiến, đều sửng sốt. Nhưng Mục Như Hàn Giang quát: “Cùng lên đi, thế mới nhanh được một chút!” Hàn Bảo Chu giục ngựa xông tới từ phía trước, Viên Chí Phương đuổi phía sau, còn chưa tới sát Mục Như Hàn Giang, Hàn Bảo Chu phía trước đã bị gạt xuống ngựa. Thương sắt của Mục Như Hàn Giang ngoặt lại quét một phát, Viên Chí Phương vội thi triển Thiết Bản Kiều* trên lưng ngựa, ngựa của Mục Như Hàn Giang đã tới trước mặt, đợi Viên Chí Phương ngồi dậy, thương của Mục Như Hàn Giang đã duỗi tới móng ngựa của hắn, dùng sức hất lên, cả ngựa lẫn người Viên Chí Phương đều bị lật tung, khi bùn đất bắn tung tóe, ngựa chiến của Mục Như Hàn Giang đã ra xa.

*Chiêu thức ngửa người song song với mặt đất, trong trường hợp này là kẹp chân vào bụng ngựa để làm trụ.

“Tuyệt!” Binh sĩ trong các quân trận nhìn mà thán phục, ai cũng không khỏi kêu to. Mục Như Hàn Giang giục ngựa về trăm trượng trước cổng thành, thoắt cái ngoặt lại, dừng ở đó lần nữa. Trước mắt tiếng hoan hô vang dội.

Sau đó lại có năm chiến tướng ra trận, toàn bộ bị đánh rớt ngựa trong vòng mười chiêu, mỗi lần Mục Như Hàn Giang đắc thắng, quân chư hầu khắp nơi đều hoan hô. Các quân vốn coi nhau như thù, tướng quân phe mình thất bại bị chế giễu, thấy chiến tướng phe khác có số phận tương tự, đương nhiên cũng hăng say hò hét. Với sự dũng mãnh của Mục Như Hàn Giang, chỉ chốc lát đã đánh bại chín tướng, ai là kẻ luyện võ thì không cách nào đè nén tiếng kêu than.

...

Đại quân của Thương vương Lục Nhan đơn độc đóng ở mặt Nam, chỉ đợi chư hầu khác chém giết nhau để vào thành, nhưng thấy chư hầu phía xa chậm chạp không tiến, mà tiếng trống trận không ngừng, âm thanh ủng hộ như sóng dậy. Nghe được hồi báo từ quân do thám phía trước, cười to nói: “Một lũ tầm thường, thời điểm đoạt thiên hạ vẫn giảng gì mà tín nghĩa với đơn đả độc đấu, truyền lệnh, năm tướng cận vệ của ta xuất mã, nhất tề xông lên, lấy đầu tên gì đó của Mục Như thế gia về, hiển lộ uy phong của Thương quân ta!”

Mục Vân Sênh đứng trên đầu thành, thấy năm tướng cận vệ Thương quân tới dưới thành, Lăng Nhụy lại là một trong số đó.

Mục Như Hàn Giang đã đánh bại mười hai viên chiến tướng, cánh tay chàng cắp thương, ngựa chiến đã thở phì phò. Thấy năm người họ cùng lúc chậm rãi tới gần, chàng đã nắm được cách nghĩ của kẻ địch. Chàng không nói gì nữa để tiết kiệm khí lực, chỉ chậm rãi nâng thương sắt lên.

Năm vị tướng Thương quân hiểu rằng năm đấu một không phải tác phong của anh hùng, nhưng Thương vương đã hạ lệnh, muốn họ mau chóng lấy đầu kẻ địch. Bọn họ đưa mắt ra hiệu cho nhau, cùng giục ngựa vọt tới.

Ngũ tướng vây Mục Như Hàn Giang vào giữa, thiết khí sắc bén rít lên vạch vào không trung, mũi nhọn chạm vào nhau tóe lửa, sáu con ngựa chiến hí vang, xông vào nhau. Ngựa chiến của Mục Như Hàn Giang đột nhiên chồm lên, làm cho con ngựa ngay trước mặt của vị tướng cầm chùy hoảng sợ tránh ra sau, Mục Như Hàn Giang từ trên cao nhìn xuống, một thương chọc rơi song đao bên trái, đúng lúc này, trường kích bên phải cũng đâm tới bên hông chàng, nhưng vừa xuyên qua chiến giáp, Mục Như Hàn Giang đã phân tay trái ra tóm được thiết kích, hét lớn một tiếng, lôi thẳng vị tướng đó xuống ngựa. Một vị tướng phía sau quơ đại đao, bổ thẳng tới lưng Mục Như Hàn Giang, nhưng Mục Như Hàn Giang lập tức úp sấp người, xoay thiết kích trên tay trái quăng về phía mặt viên tướng kia, hắn thu đao về ngăn lại, ngựa của Mục Như Hàn Giang đã vòng về, nhất thương đâm tới miếng hộ tâm của hắn, làm hắn rơi khỏi yên ngựa, ngã xuống bùn. Lúc này viên tướng dùng chùy hét lớn một tiếng, chùy trong tay thoát khỏi cán mà bay ra, mang theo sợi xích dài văng vào lưng Mục Như Hàn Giang, Mục Như Hàn Giang nghiêng người dựng thương chặn lại, quả chùy va vào cán thương, lập tức quấn quanh, viên tướng dùng chùy muốn giật về nhưng không được. Khi Mục Như Hàn Giang giằng co với vị tướng đó, không cách nào múa thương, Lăng Nhụy ở một bên rốt cục thấy được cơ hội tốt để thắng, thúc ngựa vung kiếm chém thẳng về phía Mục Như Hàn Giang.

Mục Vân Sênh nhìn thấy liền hét lên kinh hãi: “Không được!” Nhưng mỗi pha tấn công trên chiến trường đều cực nhanh, pháp thuật cũng khó đuổi kịp. Kiếm của Lăng Nhụy đã bổ tới cổ của Mục Như Hàn Giang, Mục Như Hàn Giang rụt đầu, tránh được nhát kiếm, Lăng Nhụy lật tay quét về, Mục Như Hàn Giang xoay thiết thương, sợi xích chùy liền quấn quanh cánh tay Lăng Nhụy. Chàng vận lực quát lên một tiếng, ngựa chiến đỏ thẫm hiểu ý, dùng toàn lực vọt về phía trước, cả vị tướng dùng chùy Đồng Lăng Văn và Lăng Nhụy đều bị lôi xuống ngựa, vị tướng dùng chùy lập tức buông cán chùy, còn Lăng Nhụy vẫn bị treo sau ngựa của Mục Như Hàn Giang, bị lôi thẳng về phía trước.

Mục Vân Sênh trên thành gọi lớn: “Mục Như Hàn Giang, đừng làm nàng bị thương!” Nhưng cách quá xa, Mục Như Hàn Giang không nghe thấy, may mà chàng vốn không có ý lấy mạng Lăng Nhụy, rung cán thương, giũ sợi xích chùy ra, Lăng Nhụy lăn mình vài cái, lập tức mượn lực đứng lên, không có gì đáng ngại.

Lúc này trong trận chư hầu lại một hồi huyên náo, ra là Thương vương Lục Nhan mang quân trụ cột của mình đi tới dưới thành.

Thấy cả năm đại tướng của mình đều thua, Lục Nhan hiểu rõ, tình thế hiện tại dù giết Mục Như Hàn Giang cũng không thể chấm dứt. Con người trước mắt này không phải một sĩ tốt thủ thành, hiện tại chàng ta là người bảo vệ duy nhất của hoàng triều Đại Đoan.

Nếu không ai ra mặt bảo vệ Đại Đoan triều, mọi người “bất đắc dĩ” xông lên, thắng làm vua thua làm giặc. Hiện giờ lại có một người, tuy chỉ có một, đen và trắng cũng lập tức phân ra giới hạn, trung và gian bị vạch trần rõ như ban ngày, trong hỗn độn sinh ra hai khí trong và đục, giết chàng ta là giẫm đạp lên trung nghĩa thiên hạ.

Sau khi Mục Như Hàn Giang đứng dưới cổng thành, dù thắng hay bại, chàng ta cũng đã trở thành anh hùng. Lúc này ai tới giết chàng ta, coi như vào được thành, cướp được ngọc tỷ trước, cũng bị người đời thóa mạ. Nếu là hô hào tranh nhau xông lên, một là bị người trong thiên hạ chế nhạo, thanh danh đi đời, hai là trong đám loạn quân, ai dám bảo đảm mình sẽ lấy được ngọc tỷ trước, tất nhiên sẽ xảy ra một hồi hỗn chiến trong thành.

Đám chư hầu lúc này tất nhiên đều tâm tư xoay chuyển — ai bảo bọn ta tới đoạt thiên hạ của phế hoàng đế? Vì sao bọn ta không thể tới giúp vua đánh giặc? Vì sao bọn ta không thể làm một anh hùng bảo vệ Đại Đoan triều này? Vậy mới có được lòng người.

Quân chư hầu đều e sợ kẻ khác chiếm tiên cơ, dường như tính chuẩn thời gian, cùng lúc tới đây trong một ngày, cộng vào cũng phải hai mươi mấy vạn người, đây là việc mà đến Hữu Kim tộc cũng không ngờ nổi, nếu ai cũng hiểu rằng một hồi hỗn chiến chỉ đem lại lợi ích cho Hữu Kim tộc, sao lại không thể hợp binh cùng đánh Hữu Kim tộc dưới Thiên Khải thành, còn không biết hươu chết về tay ai.

Phải chăng tất cả mọi người đều đang nghĩ như vậy? Hiện tại hô to một tiếng “Bảo vệ Thiên Khải, giúp vua đánh giặc”, nếu thời cơ thuận lợi, lời hiệu triệu được thiên hạ ủng hộ, lập tức thành lãnh tụ chư hầu, uy danh tăng vọt; nếu không ổn, sẽ thành mục tiêu đả kích của dân chúng.

Muốn làm gãy lưng lạc đà, chỉ cần một cọng rơm, là cọng rơm cuối cùng. Muốn xoay chuyển vận mệnh của một đế quốc, có lúc cũng chỉ thiếu một lời kêu gọi.