Cách đó vài trăm dặm, trong đại doanh quân Uyển Châu, Mục Vân Đức đang ảo não.
“Tiểu mỹ nhân kia không cho bất kì ai tới gần chỗ nàng, sống một mình trên núi, trong vòng mười trượng trước trướng nàng đều là pháp trận, ai tới gần chết ngay lập tức.”
Mặc tiên sinh than thở: “Trong lòng nàng ta chắc chắn vẫn còn nghi hoặc, rõ ràng ký ức đã bị đổi thành ngài là chủ nhân của nàng ta, nhưng vừa thấy mặt ngài là lại thấy chán ghét, nên mới tự khép kín bản thân. Tuy nhiên không cần lo lắng, ký ức mà linh quỷ phong bế không có ngoại lực sẽ không mở ra được, thời gian càng lâu, nàng sẽ ngày càng quên đi tình cảnh thật sự, mà tin tưởng vào kí ức của bản thân.”
Đêm yên tĩnh, Phán Hề si ngốc ngồi trong trướng, chỉ có ánh trăng xuyên qua đỉnh trướng, chiếu vào nàng.
Nhưng có một mũi tên xuyên thủng doanh trướng mà vào, trên thân tên khắc hàng chữ cực nhỏ.
“Trong rừng mười dặm phía Đông, có thể gặp kẻ thù của ngươi.”
Phán Hề đi vào trong rừng, Phong Đình Sướng đang chờ ở đó. Mục Vân Sênh nằm dưới tàng cây cạnh nàng.
“Ngươi dẫn hắn tới? Là để ta giết hắn?” Phán Hề nhìn thiếu niên, “Nhưng hắn cũng sắp chết rồi.”
Phong Đình Sướng cười, “Hắn là kẻ thù của ngươi, nhưng ngươi không thể tự tay giết hắn, không phải đáng tiếc sao? Vậy nên chẳng bằng cứu sống hắn trước để hỏi cho rõ, tháo gỡ mối nghi hoặc trong lòng ngươi, rồi giết cũng không muộn.”
Phán Hề chậm rãi tiến lên, cúi người đè vết thương của thiếu niên.
“Đây là vết thương do binh khí chứa hồn gây nên… Cũng may hắn luyện tập pháp thuật nhiều năm, mới có thể sống đến bây giờ… Nhưng vì sao pháp thuật mà hắn luyện lại cùng nguồn gốc với ta? Bọn ta rốt cuộc có liên quan sâu xa gì?”
Nàng cảm thấy mạch đập của thiếu niên gần như đã không còn, vội chuyển lực sinh mệnh của mình qua. Lòng lại tự hỏi, mình làm sao vậy? Lại vì chữa trị cho một kẻ thù mà tình nguyện dốc hết tâm lực bản thân? Nhưng trong lòng chỉ có một thanh âm: chữa cho hắn, hắn ngàn vạn lần không được chết.
Trị liệu tốn mất mấy canh giờ. Sắc trời dần sáng, từ xa truyền đến tiếng quân Uyển Châu tìm kiếm.
“Ở đây.” Có người hô.
Phong Đình Sướng bắn một mũi tên về chỗ phát ra tiếng kêu, binh sĩ đó ngã xuống đất. Nhưng vẫn có càng nhiều người đổ về đây.
Phong Đình Sướng bắn tên liên tục, người xông tới trước tất sẽ ngã xuống trước, không ai có thể tới gần trong vòng năm mươi trượng. Tên của Phong Đình Sướng lại là dùng pháp thuật ngưng thành, không bao giờ hết. Quân Uyển Châu đều sợ hãi, không dám lại gần, quay về gọi nhân mã. Cứ cầm cự như vậy tới chính ngọ, Phán Hề mở mắt.
Nàng thở phào một hơi dài: “Không còn gì đáng ngại, nhưng tạm thời chưa tỉnh.”
Máu tươi chậm rãi chảy ra từ miệng nàng, nàng đã hao hết tâm lực để cứu chàng.
Phong Đình Sướng hít một hơi: “Chính ngươi cũng không biết vì sao lại không tiếc mạng mà cứu hắn, đúng không?”
Phán Hề lắc đầu: “Ta muốn giao hắn cho Uyển Châu vương xử trí.”
Phong Đình Sướng lắc đầu: “Ngươi làm vậy, nhất định sẽ hối hận.”
Phán Hề lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi là gì của hắn, sao phải cứu hắn?”
Chẳng biết vì sao, thấy thiếu nữ này một lòng bảo vệ thiếu niên bị thương, lòng nàng lại dâng lên một cỗ ghen ghét.
Phong Đình Sướng cúi đầu: “Hắn đã cứu ta, ta nợ hắn một nhân tình mà thôi.”
Phán Hề đứng dậy, gật đầu: “Tốt, vậy thì… Hắn có thể đi, còn ngươi thì không.”
...
Mục Vân Sênh hồi tỉnh, lại thấy mình nằm trong tẩm điện, bỗng như quay về tháng ngày xưa.
“Đây là Thiên Khải thành. Phong Đình Sướng mang ngươi đi một ngày, rồi lại đưa về.” Quân Thông đang ngồi bên người chàng.
“Sao ta lại nhớ trong lúc hôn mê… Nàng đâu?”
“Nàng lại vội vã rời đi, nói là đã hứa với ai đó phải lập tức đi ngay, không thể nuốt lời. Tuy nhiên nàng để lại cho ngươi một phong thư.”
Mục Vân Sênh mở thư ra:
“Ban đầu ta muốn giết huynh, huynh lại cứu ta một mạng. Hiện tại ta chỉ có thể dùng một mạng để trả. Tuy nhiên tiểu Sênh Nhi, sau này huynh đừng mềm lòng như thế nữa, nếu không thì rất khó sống trong thời loạn. Huynh lớn lên trong ôn nhu hương từ nhỏ, cho rằng các nữ hài là người thân thiết khả ái nhất trên đời, thật ra khi lòng của nữ nhân mà quyết tuyệt thì còn đáng sợ hơn hết thảy. Nếu không quên quá khứ, có lẽ sẽ có ngày mạng của huynh mất trong tay một nữ tử. Từ nay về sau, lòng dạ phải sắt đá, quên mấy thứ tình nghĩa gì đó, cũng quên ta đi, làm một đế quân lãnh khốc vô tình, uy phục thiên hạ thật sự.”
“Phong Đình Sướng… Phán Hề…” Thiếu niên nắm chặt bức thư, tựa hồ nghĩ ra gì đó.
“Đại quân Uyển Châu hiện tại cách Thiên Khải thành bao xa?” Chàng hỏi.
“Chỉ cách Thiên Khải trăm dặm.”
...
Mục Vân Sênh nhìn thành quách Thiên Khải. Chàng sinh ra và lớn lên trong Thiên Khải thành, nhưng vẫn chưa ngắm thật kỹ bức tường thành này. Nó đã bị phá nhiều lần trong chiến tranh ngàn năm qua, dựng lại, lần sau càng cao lớn, càng kiên cố hơn lần trước, đến mức thang mây dài nhất cũng không cách nào lên tới đầu thành, tảng đá nặng nhất cũng khó mà làm tường thành lưu lại vết sứt mẻ. Thế nhưng những người xây dựng đã hao hết vô số nhân lực sao có thể ngờ, nếu quốc thế đã qua, tất cả những thứ này chỉ là đồ trang trí.
Chàng ngắm một lúc lâu, mới lên trên tường thành, nhìn đại quân chư hầu khắp nơi ngoài thành.
Thiếu niên thở dài trong lòng, quân đội đông tới vậy, nếu đồng lòng, có thể đánh một trận với thiết kỵ Hữu Kim, nhưng hiện tại, họ chỉ muốn đánh vào Thiên Khải thành, cướp ngọc tỷ trước.
Tới trưa, ngoài thành rốt cục có một đội quân không nhịn nổi nữa, họ lay động cờ hiệu, kỵ quân tiến trước, bộ binh theo sau, nâng cờ, gào thét, chạy băng băng tới dưới Thiên Khải thành.
Chư hầu khác vừa thấy, cứ như nghe được trống giục quân, cùng lúc tranh nhau ra khỏi trận doanh, nhất thời trên mặt đất phủ kín người ngựa, các màu cờ hiệu liên miên, khí thế như bão lũ sắp nuốt chửng đế đô. Hai mươi mấy vạn người nhất tề xông lên, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển.
“Bệ hạ, có nên bắn tên không ạ?” Binh sĩ bên người hỏi.
Mục Vân Sênh hiểu rõ, chỉ bằng một vạn quân giáp tiên phong của mình, có thể chống lại công kích của quân chư hầu được bao lâu chứ? Huống chi ngoài cửa Bắc phía sau còn có đại quân Hữu Kim. Tuy nhiên nếu để họ đánh giết vào thành như vậy, chỉ sợ sẽ hỗn chiến khắp nơi.
Nhưng đột nhiên toàn bộ quân đội ngoài thành đều ngừng bước, ai cũng nhìn chăm chú về phía cửa thành.
Một tiếng ngựa hí, đặc biệt vang dội trong tiếng huyên náo như sóng dậy.
Một kỵ tướng, một mình một ngựa, lại nâng cao một lá cờ cực kì lớn, chậm rãi đi tới dưới cổng Thiên Khải thành, mặt quay về phía Nam, đứng yên ở đó.
Mọi người nhìn lá cờ lớn của chàng, phía trên có hỏa thú màu tía, cạnh hỏa thú có một hàng chữ: “Khâm mệnh thiên hạ trấn thủ, hiệu lệnh vạn quân”, cạnh hàng chữ này là hai chữ lớn như lửa nuốt ráng mây vàng, viền gấm, “Mục Như” .
Chư hầu thiên hạ ghìm ngựa kinh hãi: “Mục Như thế gia thực sự đã trở về sao?!”