Thiên Vũ thu dọn đồ đạc mang theo những thứ cần thiết, hắn biết việc trả thù cho sư phụ là một thời gian không biết đến khi nào nhưng hắn phải thực hiện tâm nguyện này của Độc Lão Nhân.
Chiếu theo di nguyện Độc Lão Nhân, Thiên Vũ đầu tiên sẽ phải đi tìm một thứ mà Độc Lão Nhân ghi lại đó là bảo đao tuyệt thế "Cuồng Vương" thứ đã cùng nhau xưng hùng tứ phương.
Thiên Vũ cột chặt túi đồ trên người rồi ngước lên nhìn, hai bên là vách núi cao và rất cao chỉ thấy loáng thoáng vài tia sáng chiếu xuống, Thiên Vũ lầm bầm như tính toán rồi hít một hơi đề chân khí ở chân và điểm nhẹ chân trái đã đạp lên vách một đoạn khá xa so với mặt đất và tiếp tục cứ như vậy cho đến khi thoát khỏi Vu Sơn Quỷ Cốc.
Cảm nhận được bầu không khí thoáng mát trong lành Thiên Vũ đã tưởng rằng hắn sắp quên mất bầu trời ra sao.
-Được rồi, địa điểm Long Nha nơi cất giấu bảo đao.
Dứt lời Thiên Vũ đã lướt đi hơn mười trượng xa, nhanh như điện xẹt lướt về phía đông. Loại khinh công này quả làm cho người khác phải khiếp vía, phút chốc đã lướt đi xa, Thiên Vũ khinh công liên tục không ngừng nghỉ hắn muốn mau chóng tìm "Cuồng Vương".
Trải qua bốn ngày đường Thiên Vũ cũng đã đến Long Nha, địa phương này chỉ còn đống hoang tàn không người không nhà cửa im lặng đến khó chịu. Thiên Vũ nhíu này nhìn xung quanh.
-Đúng chỗ không vậy? Sao chỗ này lại chỉ là đồng không mông quạnh?
Dò tìm một hồi bỗng chốc một âm thanh trầm trầm vang lên.
-Tiểu tử! Lão phu đợi ngươi đã lâu rồi.
Âm thanh này làm cho hắn giật mình, quay người lại ra ngoài mười trượng, đưa mắt nhìn không thấy ai cả, hắn toàn thân run rẩy.
Lúc này, âm thanh kia lại vang lên.
-Tiểu tử đừng sợ, ta ở nơi này.
Lần này chàng đã nghe rõ thì ra dưới đống tro tàn kia đang nằm một vị lão nhân tóc xõa đầy mặt dơ dáy, mặc xám y, đi chân đất. Thiên Vũ cúi người ôm quyền.
-Tiền bối biết vãn bối?
-Ngươi là đệ tử Độc Diện Ma Thần, nội công của "Diệt Thiên Môn" trên đời này chỉ có hắn mới có nên ta đoán ngươi là đệ tử hắn.
-Đúng vậy, sư phụ đã truyền dạy cho vãn bối.
-Ngươi nhìn có vẻ mạnh đấy. Thử xuất một chưởng xem.
Thiên Vũ ngạc nhiên rồi cười nhẹ tưởng rằng lão nhân này đang trêu đùa hắn.
-Tiền bối biết là "Diệt Thiên Môn" là võ công hủy diệt một chiêu thường cũng đã phá hủy diện tích lớn đủ san phẳng bất cứ thứ gì. Tiền bối có phải nói đùa không?
-Tiểu tử chết tiệt lại còn tưởng ra nói đùa à?
Nói xong tay cốc vào đầu hắn một cái. Thiên Vũ xoa đầu rồi lùi lại cách Thiết Huyền chừng ba mét, hắn vận công rồi nhìn Thiết Huyền vẫn nằm dưới đất, hắn nói vọng.
-Tiền bối thật sự muốn thử?
-Cái tên chết tiệt này, ngươi muốn trêu ta à?
Thiên Vũ liền vận bốn thành công lực rồi quát lớn.
-"Thạch Luân Hồi".
Phút chốc chưởng phong đã cuộn thành một vòng tro đầy trời sau đó lan rộng tứ phía kèm tiếng nổ kinh người, một lúc sau khói bụi mù mịt tan biến, một khung cảnh đã hoang tàn nay lại hoang tàn hơn, một lỗ tròn lớn được tạo ra.
Thiên Vũ vội chạy xuống lỗ tròn tìm Thiết Huyền nhưng không thấy đâu, hắn lắc đầu ngao ngán.
-Đúng là người điên mà.
-Ngươi nói ai điên hả? Tiểu tử thối, ta nói ngươi xuất thử một chiêu nhưng không có nói dùng toàn lực, người định phá hủy cả nơi này à? Mau đỡ ta xuống.
Thiên Vũ ngước lên hóa ra Thiết Huyền lúc cảm nhận được sức mạnh kinh người đã vội nhanh chân chạy thoát nhưng không kịp cả người bay ra xa rồi mắc vào cành cây lớn trông rấy buồn cười.
Được đỡ xuống đất Thiết Huyền lại lấy tay cốc vào đầu Thiên Vũ một cái.
-Định giết ta hả?
-Đâu có, tiền bối bảo thử còn gì. Vãn bối đã nhắc trước rồi.
-Ngươi xem, cả một nơi vốn đã nát giờ ngươi lại cho nát tươm hơn. Lại còn cả mấy cái cây ta đang trồng người cũng cho đi luôn. Mà thôi bỏ đi, ngươi theo ta.
Thiết Huyền dẫn Thiên Vũ đến một bãi đất trống khác rồi, áp tay xuống mặt đất lập tức mặt đất rung chuyển, một hầm đạo được mở ra. Đi sâu vào hầm đạo Thiên Vũ trố mắt nhìn những vũ khí được treo đầy trên mặt tường cái nào cũng thuộc dạng tinh xảo.
-Ngạc nhiên lắm hả? Nhưng mà đó chỉ là bản mẫu thôi. Ngồi xuống đi, nơi này cũng đã rất lâu rồi không có ai đến.
-Vâng.
Thiết Huyền rót cốc nước ấm đưa cho Thiên Vũ rồi nói.
-Ngươi biết đấy, sư phụ ngươi trước khi bị ám toán bởi bốn thuộc hạ đã đến đây bí mật gặp ta, nhờ ta giấu "Cuồng Vương". Hắn ta nói rằng hắn cảm thấy trong phái có nội phản, với cả sau trận chiến với "Bạch Diện Lang Quân" sức mạnh đã bị giảm đi nhiều. Ta lúc đầu tưởng hắn có trong tay vinh quanh lớn quá mà nghĩ bậy, cuối cùng không nghĩ là điều hắn lo lắng đã trở thành hiện thực.
Từ lúc Độc Diện Ma Thần chết, giang hồ bắt đầu nổi sóng, các thế lực âm thầm đợi thời cơ bắt đầu xuất hiện, do ai đó loan tin "Cuồng Vương" cất giấu tại Thiết Gia nên một lũ cao thủ từ đâu đến lục tung của khu vực. Ta buộc phải chạy trốn đến đây ẩn nấp. Từ đó đến giờ cũng đã hơn 60 năm. Hắn có nói nếu như có một người có nội công giống hệt hắn thì hãy giao "Cuồng Vương". Ta đã đợi ngươi rất lâu rồi.
Dứt lời, Thiết Huyền bỗng thổ huyết, Thiên Vũ vội áp chân khí điều hòa kinh mạch, Thiết Huyền lắc đầu.
-Lão phu nội tạng đã bị thương rồi.
Nói xong, dáng vẻ rất thê thảm, rơi hai hàng lệ già xuống. Đôi tay già nua lau nhanh nước mắt.
-Ta dẫn ngươi đi lấy "Cuồng Vương".