Chương 1: Chương 1 : Mùa Đông Không Lạnh

Trong cơn gió lạnh buốt cùng những hạt tuyết rơi xuất hiện một cái bóng màu đỏ di động một cách chậm rãi. Bóng hình này càng ngày càng lớn dần, thì ra là một huyết nhân.

Người này tuổi hóa ra là một đứa trẻ khoảng 6-7 tuổi khoác chiếc áo bông trên mình đã nát vụn.

Từ những vết thương ấy chảy ra những dòng máu đỏ tươi, nhuộm đỏ cái ống quần màu xám và cũng rắc đầy lên tuyết, lên mặt đất.

Trước trán, khuôn mặt và sau đầu đều hằn sâu những nhát kiếm đáng sợ, chảy xuống những dòng máu nhuộm đỏ cả đôi tay bé nhỏ.

Đứa trẻ bước đi khập khiễng, nơi chân vừa đi qua để lại một đường máu tươi kéo dài, nhưng trên khuôn mặt không hề lộ vẻ đau đớn nào cả.

Trên đôi môi lộ ra vẻ kiên nhẫn, nghiêm nghị, cương quyết và thần sắc xuất chúng nhưng mà với sức một đứa trẻ thì sao chịu đựng được trước thời tiết khắc nghiệt như này.

Mệt và đuối là hai từ trong đầu đứa bé này sau một trận truy sát tưởng như đã bước vào địa ngục.

-Không được gục ngã ở đây, ta phải sống, ta phải trả thù những kẻ đã gây ra cho mình.

Như một sự tiếp lực tiếp ý chí, Thiên Vũ gặng sức lê bước nhưng hàn băng đã xâm nhập vào cơ thể khiến toàn thân không chịu đựng nổi ngã xoài ra mặt tuyết. Tưởng chừng đã gục nhưng Thiên Vũ vẫn chống tay đứng dậy.

Tại núi Thạch Sơn vách núi lởm chởm, khắp nơi đều rất nguy hiểm cách chỗ Thiên Vũ chừng ba dặm là Vu Sơn Quỷ Cốc nơi hiểm ác nhất của Thạch Sơn. có đường kính không đầy mười trượng, dưới đáy cốc sâu thăm thẳm không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy một khoảng âm u. Trong cốc cũng chứa đựng vô vàn điều thần bí và cũng đã lưu truyền nhiều thần thoại quái dị.

Thiên Vũ mơ hồ bước và bước trong vô thức và cũng đã đến sát bên Vu Sơn Quỷ Cốc nhưng mà cũng không phát hiện ra điều gì, đưa chân trái lên và...Một bước hụt Thiên Vũ phát hiện ra thì không còn kịp nữa rồi, la lên một tiếng úi chao và thân hình như hòn đá rơi thẳng xuống đáy cốc.

Dưới đáy cốc không âm u đen tối như mọi người tưởng tượng, đáng ngạc nhiên là ở đây có một lão nhân đang đứng nhìn Thiên Vũ nằm dài trên nền tuyết.

-Hiếm có người xuất hiện ở đây, lạ thật.

Lão nhân vuốt râu trắng đã dài quá bụng.

-Hừm, xương cốt kỳ dị, kỳ kinh bát mạch và thập nhị chính kinh đều khác người thường, trời sinh là kỳ tài luyện công so với ta gấp mười lần. Nhưng đứa bé này sao lại bị nhiều ngoại thương lẫn nội thương thế này.

-Ặc

Tiếng "Ặc" bất ngờ từ miệng Thiên Vũ vang lên cùng đó là một ngụm huyết tươi nhổ ra xem chừng thương thế rất nặng nếu không phải có tư chất trời phú thì đã bỏ mạng sớm. Lão nhân hữu thủ như vô hình điểm nhanh Linh Đài Huyệt Thiên Vũ cầm máu giúp hắn.

-Tội nghiệp, nhìn nét mặt chứa đầy thù hận nhưng xen lẫn bất lực chắc hẳn đã chịu nhiều đau khổ.

Thiên Vũ từ từ mở đôi mắt nhìn xung quanh, đây là một hang động, và hắn đang nằm trên giường, các vết thương đã được chữa trị cẩn thận, cơn đau cũng đã thuyên giảm đi phần nào. Thiên Vũ xoa nhẹ vào cánh tay lầm bầm.

-Ta vẫn sống sao?

-Tỉnh rồi à? Nhanh đấy.

Một giọng nói khàn khàn đậm chất của một lão già cao tuổi nhưng âm vang vẫn khỏe lắm. Thiên Vũ chưa định hướng được là ai, mắt nhìn xung quanh cẩn thận đáp lại.

-Là vị tiền bối đã cứu vãn bối?

-Không sai.

Thiên Vũ bất chấp thương thế liền dập đầu tạ ơn. Lão nhân bỗng xuất hiện đâu đó đứng trước mặt Thiên Vũ khiến hắn cảm thấy rùng mình một áp lực kinh người tản mản từ lão nhân vốn nhìn qua là yếu ớt. Lão nhân cười rung bộ râu nói.

-Tiểu tử, vì sao ngươi lại mang nhiều thương thế như vậy? Và lại còn rơi xuống tận đây.

Thiên Vũ sắc mặt lập tức đổi song thủ nắm chặt lại trắng bệch, giọng lạc đi vì nước mắt.

-Vãn bối bị như này là do......song thân làm.

Nói đến "song thân" tim hắn như nhỏ giọt, vì cái gì mà phụ thân và mẫu thân cùng truy sát hắn, không những vậy lại còn các huynh đệ cùng những kẻ lạ mặt khác. Lão nhân như hiểu ra mục đích ôn tồn nói.

-Long Cốt.

Thiên Vũ khó hiểu nhìn lão nhân hỏi lại.

-Long Cốt?

-Đúng vậy, sở dĩ nhiều kẻ muốn truy sát tiểu tử ngươi là muốn đoạt Long Cốt, nó có tác dụng tăng mạnh công lực đến 80 năm luyện. Một thứ mà nhiều kẻ khao khát. Nó hiếm bởi thế gian trăm năm mới xuất hiện một lần.

Thiên Vũ ngớ người rồi hiểu ra, hóa ra là vậy, mọi người muốn giết hắn là muốn thứ đó. Thật khốn nạn!!!!! Hắn hét lớn trong nước mắt. Lão nhân yên lặng để Thiên Vũ hét lên để phát tiết rồi mới nói.

-Có muốn học võ công không?

-Võ công? Để làm cái gì chứ? Để giết người? Để trả thù?

Thiên Vũ chán nản cả người như vô lực ủ rũ nhìn xuống nền đất.

-Cứ học đi, thiên phú ngươi tốt như vậy mà không luyện công thì thật phí hoài. Nếu học xong các tuyệt kỹ của ta thì ngươi sẽ là hào hiệp cái thế, võ lâm đệ nhất cao thủ.

Thiên Vũ ngước nhìn lên trần động, có thể là hắn sẽ sống khá lâu ở đây, chi bằng cứ học đi rồi coi như giết thời gian cũng là để quên đi nỗi đau.

-Vậy thì...xin nhận đồ đệ ba lạy.

Lão nhân cười sảng khoái rồi ung dung phi thân vào cuối động và phi ra với một vật nằm trong tay đưa trước mặt Thiên Vũ, một viên đơn dược tỏa sáng phát làn khí cương mãnh một bên nóng như lửa bên còn lại lạnh như băng, bề ngoài có những đường vân sặc sỡ. Thiên Vũ ngẩn ngơ nói.

-Đây là?

-Ly Hỏa Huyền Băng Dược được làm từ xương Hỏa Băng Ngục Long Lân một vật thượng bảo chí tôn không hề có cái thứ hai. Nuốt nó đi. Vật này sẽ bão hòa Long Cốt trong cơ thể tăng cường công lực. Công phu của bước căn bản đầu tiên vô cùng trọng yếu.

Nuốt ực một cái, lập tức dược đơn phát huy tác dụng, một cơn hỏa diệm trong người bừng phát nổi lên từ đan điền như muốn thiêu đốt cơ thể, Thiên Vũ không chịu được gầm thét vang oang cả động không dừng lại ở đó lại một cỗ nhiệt hàn băng xuất hiện, lửa băng giao nhau hai thứ tương sinh tương diệt hòa trộn làm một một cỗ nội khí cuộn trào trong người Thiên Vũ.

Lão nhân lập tức đi đến trảo thủ đặt lên đỉnh đầu truyền nội khí áp chế nói lớn.

-Huyệt Phi Long đưa nhanh Hổ Huyệt, mau lên.

Thiên Vũ hiểu ý cắn răng chịu đau hai tay tạo thành vòng tròn cửu sơn đại mạch, dần dần Thiên Vũ làm chủ được hỏa băng dẫn dụ qua các kinh mạch gân cốt tu bổ trăm mạch thông nhau tràn đầy khí lực.

Thu hồi nội khí, thở ra một ngụm bạch khí, Thiên Vũ cơ thể tưởng chừng phải đau lắm nhưng lạ thay lại thấy rất sảng khoái nhẹ nhõm. Lão nhân thấy biểu hiện này gật đầu hài lòng.

-Tốt, và từ bây giờ ta sẽ truyền thụ cho con thập nhị bí môn Diệt Thủ Nguyên Thiên và Tuyệt Thế Tà Đao.