Trần Lục Hợp tràn đầy phẫn nộ, hoàn toàn không nhận ra điều này, và hắn liên tục mắng những người không có mắt đó. Nhìn vào kinh nghiệm của mình, không nói đến là một quản lý nhỏ, thậm chí là một tổng giám đốc đều có khả năng.
Bên ngoài đã đến thời điểm mặt trời lặn, Trần Lục Hợp sờ lên cái cằm bướng bỉnh của mình, ánh mắt thăng trầm nhìn xuống, quả thật vẻ mặt của hắn lúc này có thể mê hoặc mọi cô gái đơn thuần.
Tàn thuốc được vứt xuống bị nghiền nát ngay lập tức bởi đôi giày Thẩm Giai Nghi mười tệ, mái tóc dài rũ xuống còn chưa tới một tấc trên đầu, đôi mắt khinh thường ngước lên nhìn công ty bất động sản, sau đó hắn lái xe đến trường đại học Kinh Hoa.
Khi Trần Lục Hợp đưa Thẩm Thanh Vũ trở về nhà, trước khi vào cửa, đột nhiên hắn nhìn thấy một chiếc BMW màu đỏ đậu ngoài cổng, một người phụ nữ cao ráo duyên dáng đang đứng bên hông xe.
Nhìn thấy người phụ nữ, Trần Lục Hợp khẽ cau mày. Thẩm Thanh Vũ, người giỏi quan sát biểu cảm tâm lý của người khác, nhẹ giọng hỏi: “Anh hai, anh quen người đó à?”
“Không hẳn.” Trần Lục Hợp nói, chiếc xe ba bánh dừng lại ngoài cổng. Ban đầu Trần Lục Hợp không để ý đến người phụ nữ với vẻ mặt đang vui mừng kia, mà hắn cẩn thận bế Thẩm Thanh Vũ xuống xe ba gác, sau đó mới nói với người phụ nữ rắc rối này: “Có chuyện gì à?”
“Tôi muốn nhờ anh giúp.” Tần Nhược Hàm vội vàng nói.
Trần Lục Hợp đưa ánh mắt nhìn xuống nói: "Vậy thì cô mau về đi, tôi còn nấu ăn, rất bận không phục vụ cô được đâu."
"Anh còn chưa nghe chuyện gì mà đã từ chối rồi ư?” Vẻ mặt Tần Nhược Hàm đanh lại nói.
“Ha ha, chuyện của cô thế nào cũng được, tôi không rảnh để tham gia vào những rắc rối của cô đâu.” Trần Lục Hợp vẫy vẫy tay, đồng thời nhanh chóng đưa xe ba gác vào khu nhà, không thèm nói chuyện với người phụ nữ đó nữa.
Tần Nhược Hàm sững sờ nhìn hắn, sắc mặt có chút tái nhợt, cô cắn chặt môi dưới, vẻ mặt vô lực cùng tuyệt vọng, khóe mắt bắt đầu ngấn lệ.
Thẩm Thanh Vũ liếc nhìn Tần Nhược Hàm với vẻ mặt vốn không có biểu hiện gì, cũng không nhìn ra được bất cứ biểu cảm nào, thế nhưng lúc này vẻ mặt mà Tần Nhược Hàm thể hiện ra khiến cô khẽ thở dài, dường như gợi lên một nỗi đồng cảm trong trái tim cô ấy vì đã khiến cô hoài niệm về bản thân mình trong quá khứ đã từng như thế.
Ánh mắt đó dường như đã từng xuất hiện ở Thẩm Thanh Vũ một năm trước. Khi đó, ông nội cô đã qua đời, anh trai thì đang ngồi tù, chỉ có một mình cô đối mặt với những ánh mắt lạnh lùng và chế giễu của người đời. Và thậm chí là phải đối mặt với nguy hiểm của những kẻ đến trả thù gia đình cô.
Lúc đó, có lẽ Thẩm Thanh Vũ cũng giống như người phụ nữ trước mặt, bơ vơ và bất lực, không nơi dựa dẫm.
“Cô gặp phải phiền phức lớn sao?” Thẩm Thanh Vũ hỏi, tuy tuổi còn trẻ, nhưng cô ấy đã không còn là một cô gái nhỏ bé non nớt nữa, cô đã trải qua nhiều khó khăn ở thành phố này nhiều năm như vậy, ít nhiều con người của cô cũng đã trở nên chững chạc, trưởng thành hơn.
Hơn nữa, cô ấy là một người phụ nữ tài năng với chỉ số IQ đáng sợ, những điều cô ấy đã trải qua trong hai thập kỷ qua không chỉ có thể tóm gọn lại bằng bi kịch hay những khúc mắc, mà đã quá đủ để viết thành một cuốn sách.
Cô sẽ không thương hại ai, cũng không đồng cảm với ai, chỉ vì người phụ nữ trước mặt từng khiến anh cô đánh giá chín trên mười điểm nên nhất thời Thẩm Thanh Vũ cảm thấy không thể chấp nhận nổi.
Tần Nhược Hàm gật đầu rưng rưng ngấn lệ khi nghe những lời của Thẩm Thanh Vũ. Cô thực sự gặp rắc rối lớn, thật sự gặp rắc rối rất lớn. Nếu không cô đã không cố gắng tìm đến nhà của Trần Lục Hợp rồi, điều đó chứng tỏ rằng cô không còn lựa chọn nào khác, chẳng còn ai để cô có thể nhờ đến sự trợ giúp của họ cả. Cô ta liều mình đánh cược phen này. Tần Nhược Hàm chính là coi Trần Lục Hợp như cọng rơm cuối cùng để có thể thoát khỏi rắc rối này.
Thẩm Thanh Vũ gật đầu, không nói bất cứ điều gì, điều khiển xe lăn của mình vào sân. Tưởng chừng hy vọng cuối cùng của Tần Nhược Hàm đã dập tắt, bỗng lúc này giọng của Thẩm Thanh Vũ nói vọng ra: "Cửa không có khóa, có chuyện gì vào rồi nói chuyện đi."
Mới vừa từ trong nhà để xe đi ra ngoài rửa rau, Trần Lục Hợp nghe thấy giọng nói của Thầm Thanh Vũ liền cười nhẹ: "Thế nào? Động lòng thương người đấy à?"
"Không, em chỉ nghĩ cô ấy rất giống em của một năm trước." Lời của Thẩm Thanh Vũ vừa nói ra làm cho Trần Lục Hợp sững sờ, trong mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo rồi nhanh chóng biến mất. Hắn không nói gì, chỉ cười gật đầu, sau đó liền đi tới bên hồ bắt đầu rửa rau.
Thẩm Thanh Vũ dường như hiểu được tâm tình của Trần Lục Hợp, cô đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng kéo một góc áo của hắn nói nhỏ:. "Anh hai, không phải khó khăn nào đến cũng đều là khó khăn đâu."
"Anh biết, chúng ta chính là người của nhà họ Thần lão tổ. Là người đều có xương cốt cứng rắn, liêm chính nhất thiên hạ! Chẳng có khó khăn nào có thể cản trở được tình thần của chúng ta.” Trần Lục Hợp cười gằn, không khỏi chua xót.
“Ngồi đi.” Thẩm Thanh Vũ chỉ vào một cái băng ghế nhỏ nói với Tần Nhược Hàm đang đi theo sau.
Không đợi Tần Nhược Hàm lên tiếng, Thẩm Thanh Vũ đã lên tiếng trước: "Cô có thể đến nhà ta tìm chúng ta, điều đó chứng tỏ hiện tại cô đang gặp chuyện rất nghiêm trọng, cũng chứng tỏ cô cũng đang rất tuyệt vọng. Nếu không chẳng có ai đang yên lại tới cầu xin một người chẳng thân thích.”
Trần Lục Hợp nói nhẹ trong khi rửa rau: “Gặp phải những chuyện như vậy thường rất khó khăn, thậm chí có thể không tránh khỏi việc giết người." Trần Lục Hợp ngừng một lúc, gương mặt lộ rõ vẻ không đồng tình nói: "Thành thật mà nói, chúng tôi không phải thân thích của cô, an nguy của cô thì có liên quan gì đến chúng tôi đâu, dựa vào cái gì tôi phải giúp cơ kia chứ?"
Tần Nhược Hàm hít một hơi thật sâu và nhìn Trần Lục Hợp đang mang vẻ mặt thờ ơ kia nói: “Thực xin lỗi, tôi không có lựa chọn nào khác. Những biện pháp có thể đều đã suy nghĩ qua nhưng cuối cùng, trực giác của tôi nói với tôi rằng chỉ có anh mới có thể giúp tôi.."
Trần Lục Hợp giễu cợt: "Trực giác? Thứ đó đáng giá bao nhiêu? Tại sao nghĩ tôi có thể giúp cô? Muốn kéo tôi cùng chết với cô à?"
Tần Nhược Hàm run rẩy nói: "Tôi không biết ... Nhưng tôi biết anh nhất định không phải người thường."
Trần Lục Hợp mỉm cười, câu này nói ra đã khiến hắn không vội phản bác mà nói tiếp: "Trước tiên cô hãy kể rõ ràng mọi chuyện đi, rồi có gì ta còn xem xét."
Vẻ mặt của Tần Nhược Hàm vui mừng khôn xiết khi vừa nghe thấy hắn nói như vậy, cô gạt đi những giọt nước mắt vừa khẽ rớm, một hồi suy nghĩ rồi nói: "Anh cũng đã nhìn ra chuyện tối hôm qua rồi. Có người âm mưu hãm hại tôi. Để đạt được mục đích của hắn ta, hắn còn thuê cả những tay súng bắn tỉa. Như anh thấy đấy, thực chất hắn không hoàn toàn lấy mạng nhỏ của tôi mà chỉ muốn đe dọa một chút để tôi sợ hãi mà thỏa hiệp với hắn mà thôi."
"Vấn đề này nên bắt đầu từ bố tôi. Dù gia đình tôi không được coi là gia đình giàu có nhưng ở Hàng Thành, ít nhiều cũng là một gia đình có tiếng làm ăn khấm khá. Năm ngoái, bố tôi đã mở một hội quán giải trí và công việc kinh doanh rất tốt. Không bao lâu sau tài sản của bố tôi trở thành mục tiêu của thế lực ngầm, bọn chúng đe dọa bố tôi phải từ bỏ 50% cổ phần của hội quán.”
Lúc này, gương mặt của Tần Nhược Hàm lộ rõ vẻ đau buồn: “hội quán đó đã tiêu tốn rất nhiều tiền tài và sức lực của bố tôi. Nguồn lực tài chính duy nhất của gia đình nên đương nhiên bố tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ, huống chi là chịu cúi đầu trước những thế lực xấu xa kia. Vậy mà chỉ trong vài ngày, bố tôi đã chết trong một vụ tai nạn xe, và tôi trở thành người thừa kế tiếp quản hội quán này."
Hai gò má của Tần Nhược Hàm lúc này đã bị hai hàng nước mắt của cô làm ướt, nhưng cô vô thức ngẩng cao mặt, giống như không muốn để nước mắt chảy xuống, đôi môi cũng mím chặt, cố cưỡng lại tiếng nức nở.
Trần Lục Hợp tiếp câu: "Sau đó, những người đã thèm muốn hội quán của của bố cô từ lâu kia đang bắt đầu đe dọa cô à?" Trần Lục Hợp không cảm thấy sốc vì điều đó. Kinh nghiệm của hắn khiến hắn biết rằng trên thế giới này luôn có bóng tối ẩn nấp ở bất kỳ góc nào dưới bầu trời rộng lớn này, vì vậy không có gì quá bất thường khi nghe thấy một câu chuyện như vậy.
Chỉ là hắn cũng có chút thông cảm với những chuyện mà cô gái trước mặt này đã trải qua, cô ấy vốn là một tiểu thư xuất thân từ một gia đình giàu có đã quen với cuộc sống hưởng thụ, nhưng lại gặp phải chuyện lùm xùm như vậy, thậm chí còn mất cả gia đình. Không phải ai cũng có bản lĩnh như cô ấy để một mình gánh vác cả sản nghiệp lớn như vậy.
Ngập ngừng một chút, Trần Lục Hợp nói: "Việc này giải quyết đơn giản thôi. Cô có thể chia cho họ 50% cổ phần và chuyện này sẽ kết thúc? Suy cho cùng, tiền mất thì vẫn có thể kiếm lại được mà. Với cả khi con người ta chết đi cũng có đem theo tiền táng theo được đâu chứ."
Nghe vậy, Tần Nhược Hàm lại kích động: "Tuyệt đối không thể, bố tôi đã kiên trì bảo vệ hội quán này khỏi những kẻ kia cho đến lúc chết, hiện tại tôi đang tiếp quản nơi này, nếu để rơi vào tay của những kẻ giết người kia thì không phải công bảo vệ của bố tôi trở thành công dã tràng ư? Mạng sống bố tôi đã đánh đổi không phải trở nên vô ích sao?
Trần Lục Hợp lắc đầu nói: “Cái này gọi là hòa hoãn, hiểu không? "
"Anh nghĩ tôi chưa từng nghĩ tới biện pháp này à? Nhưng không có tác dụng đâu. Hiện tại bọn họ thấy tôi là một người phụ nữ không nơi nương tựa. Điều bọn chúng muốn vốn không phải là 50% cổ phần, mà là muốn mua toàn bộ hội quán với giá hai triệu", Tần Nhược Hàm nói.
“Ha, những người đó thật sự là không khách sáo chút nào nha.” Trần Lục Hợp chế nhạo, dừng một chút rồi hỏi: “Vậy cô muốn tôi giúp cô như thế nào?”
“Tôi muốn giữ lại hội quán, chống lại những người đó đến cùng.” Tần Nhược Hàm ánh mắt lóe lên một tia khó giải thích được, nhưng Trần Lục Hợp biết đó chính là ánh mắt của oán hận.
"Tối hôm qua, bọn họ đưa ra tối hậu thư cho tôi. Nếu trong vòng ba ngày tôi không từ bỏ hội quán, họ bảo tôi chuẩn bị sẵn quan tài cùng xuống gặp bố tôi." Tần Nhược Hàm thở sâu nói thêm: "Đều là kẻ liều mạng. Nếu dám nói những lời như vậy, bọn họ nhất định có thể làm ra chuyện như vậy."
Tần Nhược Hàm nhìn thẳng Trần Lục Hợp: "Chỉ cần anh giúp tôi, tôi sẽ không bao giờ để anh chịu khổ cực nữa, tôi đã điều tra về hoàn cảnh của anh, và tôi biết anh cùng em gái sống nương tựa vào nhau, em gái anh là sinh viên hàng đầu của trường Đại học Kinh Hoa, nhưng cuộc sống của anh không tốt đẹp gì mấy. Anh chỉ biết dựa vào thu phế phẩm kiếm sống qua ngày, còn em gái của anh thì sức khỏe yếu phải dựa vào việc điều trị bằng thuốc đông y, từng ấy chi phí đối với anh mà nói chính là gánh nặng. Chỉ cần anh giúp tôi vượt qua khó khăn và giữ hội quán, tôi có thể giúp anh giải quyết những vấn đề này.” Tần Nhược Hàm ánh mắt nóng rực nói.
Trần Lục Hợp nhìn Tần Nhược Hàm cười khúc khích: "Công tác chuẩn bị của cô khá tốt đấy, trùng hợp đúng là hiện tại chúng tôi đang ở trong tình cảnh khó khăn như vậy." Trần Lục Hợp không cảm thấy ngạc nhiên khi Tần Nhược Hàm có thể nghĩ đến chuyện này, nếu không thì cô ta sao có thể đủ thủ đoạn để sống sót trong xã hội chẳng biết khi nào có thể nhấn chìm chính bản thân mình.
Hắn vô thức sờ lên chiếc cằm râu ria xồm xoàm của mình, liếc nhìn Thẩm Thanh Vũ đang im lặng, Trần Lục Hợp dịu dàng nói: “Em thì nghĩ thế nào?”
Số phận bi thảm của Tần Nhược Hàm cũng không mảy may làm cho sắc mặt Thẩm Thanh Vũ thay đổi, cô bình tĩnh nhìn Trần Lục Hợp nói: “Anh hai nghĩ như thế nào?”