Nhìn thấy Trần Lục Hợp đến gần, vẻ mặt Tần Nhược Hàm không chút hoang mang vẫn rất trấn tĩnh, cô thật sự không tin một tên trai quê chưa từng thấy cuôc sống xa hoa nơi thành thị như Trần Lục Hợp lại dám khinh bạc cô.
Cô nhìn vào chiếc áo lót, đôi giày Thẩm Giai Nghi và chiếc quần âu mà hắn đang mặc, ước tính tất cả chúng chỉ trị giá dưới năm mươi tệ. Một người như vậy có can đảm gì?
Nhưng mọi suy nghĩ của cô ấy đã sai, ngay khi cô ấy vẫn đang suy nghĩ chắc nịch như vậy thì đột nhiên Trần Lục Hợp tăng tốc phóng nhanh đến gần cô ấy gần như trong nháy mắt.
Trong ánh mắt kinh hãi của Tần Nhược Hàm, Trần Lục Hợp không nói gì, vươn tay kéo cánh tay Trần Nhược Hàm, cô trực tiếp nhào tới một bên hắn.
Cùng lúc đó, một tiếng "choang" vang lên, kính ở cửa sổ vỡ thành nhiều mảnh, bàn cà phê bằng gỗ bên cạnh vị trí đứng của Tần Nhược Hàm vỡ bắn tung tóe khắp nơi, một lỗ súng phun khói trắng xuất hiện.
“Đừng kêu, câm miệng nếu vẫn muốn mạng của cô, có người bắn tỉa!” Trần Lục Hợp lên tiếng nhắc nhở Tần Nhược Hàm đang sợ hãi sắp hét lên.
Cô cũng nhìn thấy lỗ súng với làn khói trắng, khuôn mặt tái nhợt vì sốc và cô không thể tin được rằng mình vừa mới thoát chết.
Hiện tại lúc này Trần Lục Hợp rất muốn chửi thề, môi hắn đã chảy máu ư? Không ngờ tới sẽ có lúc hắn gặp phải chuyện như vậy. Nếu không phải vì hắn tôi luyện được giác quan siêu cảm nhận nguy cơ trong vô số lần đối diện với cái chết nên vừa rồi hắn mới cảm thấy có nguy hiểm, nếu không có lẽ hiện giờ cô gái này đã trở thành một cái xác chết rồi.
“Choang!” Lại có một tiếng súng vang lên, một mảnh kính cửa sổ khác cũng vỡ vụn, lúc này Trần Lục Hợp cũng không quan tâm nhiều như vậy, ôm Tần Nhược Hàm nằm cuộn tròn trong người, một viên đạn bắn tỉa xuyên qua mặt đất.
Không dừng lại ở đó, Trần Lục Hàm vừa ôm lấy Tần Nhược Hàm vừa nhanh chóng tắt hết đèn trong phòng khách, ngay lập tức phòng khách chìm vào bóng tối vô hình.
Hai người nép vào chỗ khuất sau quầy rượu trên hành lang, lúc này từ hơi thở đều đặn của Trần Lục Hợp có thể cảm nhận được hắn không hề căng thẳng hay bối rối, ngược lại là bình tĩnh đến lạ thường.
Qua các khe hở, Trần Lục Hợp đưa mắt nhìn về phía nóc một tòa nhà chung cư bên ngoài cửa sổ. Hắn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cách xa hàng trăm mét bằng thị lực của mình, nhưng anh ta chắc chắn 100% đây chính là vị trí của tay súng bắn tỉa đó, chính xác là ở bên trong ba mét!
"Súng trường bắn tỉa cỡ nhỏ KUB-88 5.88MM nội địa, với tầm bắn tối đa một km." Trần Lục Hợp nói chính xác mẫu súng được sử dụng bởi tay bắn tỉa: "Chậc chậc, có thể biết rằng tầm bắn này vừa tầm lại có lực xuyên thấu mạnh. Chọn một khẩu súng bắn tỉa rất lợi hại, tay đó hẳn là một tên già đời.”
“Choang!” Một tiếng động lớn khác vang lên, một viên đạn bắn tỉa trực tiếp xuyên thủng tấm gỗ của quầy rượu, viên đạn gần như bay qua cổ Trần Lục Hợp.
Tần Nhược Hàm sợ tới mức vùi mặt vào trong ngực Trần Lục Hợp, hét lên ôm lấy thân thể cường tráng của Trần Lục Hợp không hề có khoảng cách nam nữ, thậm chí mặt cô ấy không hề biến sắc khi tiếp xúc da thịt như vậy.
Chờ thêm mấy giây đồng hồ cũng không có động tĩnh gì nữa, Trần Lục Hợp nhìn xuống Tần Nhược Hàm cả người đang run rẩy nói: "Được rồi, đừng la hét, tên bắn tỉa đã đi rồi."
“Anh… sao anh biết?” Tần Nhược Hàm vô cùng sợ hãi, từ khi nào cô lại phải trải qua hoàn cảnh như vậy? Đây là một cảnh tượng đáng lẽ chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh đi!
"Hắn là một tay bắn tỉa chuyên nghiệp, trong trường hợp không thành công giết trong phát đầu tiên, tốt nhất không nên tiếp tục ẩn nấp mà phải rời đi khỏi chỗ nấp cũ ngay lập tức, nếu không bọn họ sẽ biết được vị trí của mục tiêu mà càng bắn tiêu diệt nhanh hơn! Đó là phản ứng bản năng của bất kỳ tay bắn tỉa nào.” Trần Lục Hợp nhẹ nói.
Tất nhiên, nói chung điều này là bình thường khi ở tình huống đó, nhưng đối với một tay bắn tỉa cấp bậc như Trần Lục Hợp, bình thường khi hắn thực hiện giết mục tiêu thì hắn sẽ ung dung hút một điếu thuốc trước rồi đợi những kẻ đó tới vây quanh hắn nhiều chút mới bắt đầu giết một thể...
“Hì hì, người đẹp, có thể để người ta sai một tên bắn tỉa đến ám sát mình, xem ra cô không phải người bình thường.” Trần Lục Hợp tùy tiện đứng lên, không hề lo lắng tên bắn tỉa sẽ tiếp tục tấn công.
Lui một vạn bước mà nói, ngay cả khi Trần Lục Hợp thua trong việc phạm vi tầm nhìn từ bên trong của tay bắn tỉa, thì cấp độ bắn tỉa này của đối phương vẫn không thể gây tổn thương một nửa sợi lông của hắn.
Một tay súng bắn tỉa cấp cao mất 2,3 giây từ lúc nhắm đến lúc bắn. Nhưng thật không may, tốc độ phản ứng của Trần Lục Hợp đã vượt quá tiêu chuẩn này rất nhiều, thậm chí trong chớp mắt khi đối phương nổ súng thì hắn đã có thể đoán ra được chính xác hướng đi của viên đạn mà dùng tốc độ của mình tránh né được.
Hắn chính là người phi thường đến đáng sợ!
"Thật là xui xẻo khi gặp phải cô mà. Đống lộn xộn này chính là từ cô mà ra. Bây giờ cô có thể trả tiền cho tôi không? Giá 800 tệ, còn cứu một cái mạng nhỏ của cô. Không được trả giá.” Trần Lục Hợp khó chịu nói, thật khó tin khi đây là người mới vừa rồi trải qua một trận đấu súng gay cấn.
"Tôi có thể đưa cho anh bao nhiêu tiền cũng được, nhưng anh đừng đi được không? Tôi sợ..." Tần Nhược Hàm nắm lấy áo của Trần Lục Hợp, nỗi sợ hãi trong lòng cô không thể nói thành lời. Lúc này trong mắt của cô, Trần Lục Hợp chẳng khác như cọng rơm cứu mạng.
Dù có ngốc, cô cũng có thể nhìn ra Trần Lục Hợp chắc chắn không phải là một người bình thường.
"Hì hì, cô sợ hãi sao? Đừng giả bộ ngây thơ với tôi. Nếu có thể rước người bắn tỉa đến, nơi ở của cô không phải nơi đơn giản?" Trần Lục Hợp chế nhạo, bật đèn trong phòng khách lên rồi nói: "Cho dù có sợ cũng nên đi báo cảnh sát, tìm tôi có tác dụng chó gì, nhưng là bên kia dám ám sát cô bằng tay bắn tỉa, nhất định chúng không sợ cô gọi cảnh sát, cho nên tự mình giải quyết cho tốt. "
"Anh thật sự không muốn giúp tôi? Tôi biết anh không phải người thường, có khả năng giúp tôi mà." Đôi mắt xinh đẹp đã ngấn chút nước của Tần Nhược Hàm khẩn cầu.
Trần Lục Hợp lắc đầu: "Đáng tiếc, cô nhìn lầm rồi. Tôi cũng chỉ là một người bình thường, không thể quản được chuyện nguy hiểm liên quan đến tính mạng của người khác như thế này."
Nghe vậy, Tần Nhược Hàm nản lòng nói: "Chà, chúng ta không thân không quen và cũng không có bất kỳ liên hệ gì cả. Tôi thực sự không nên liên lụy đến anh vào một việc nguy hiểm như vậy." Vừa dứt lời, Tần Nhược Hàm lấy ra một xấp tiền từ trong túi xách đưa cho Trần Lục Hợp: "Anh đã cứu mạng tôi, đây là thù lao anh xứng đáng nhận được."
Trần Lục Hợp mỉm cười, không lấy cả xấp tiền mà rút ra tám tờ tiền trong đó, nói: "Tôi là người rất có nguyên tắc, không phải trả giá. Thứ thuộc về tôi thì một phần không thể thiếu, nếu đã không phải của tôi thì một xu tôi cũng không lấy."
Đây là hắn phải chịu ngàn dao mới nói ra câu quang minh lẫm liệt như vậy, có trời mới biết hắn muốn nhét hết tiền vào túi đến mức nào, nhưng cũng sợ cô gái này dựa dẫm vào hắn, hắn sẽ không thể nào cắt đứt dây dưa được.
"Được rồi, niệm một phần tình bạn này mà nhắc nhở cho cô biết rằng kẻ bắn tỉa không thực sự muốn mạng của cô. Tôi đoán gần chín trên mười chỉ đang cố gắng đe dọa cô thôi, trong lòng cô tự hiểu đi."
Trần Lục Hợp nói vậy bởi hắn đã phán đoán điều này ngay từ phát bắn đầu tiên của tay bắn tỉa, đến bây giờ nghĩ lại thì phát súng đó cho dù hắn không ôm cô nằm xuống thì cùng lắm chỉ sượt qua khuôn mặt mềm mại của cô chứ không thể nguy hiểm đến tính mạng.
Không lâu sau khi Trần Lục Hợp rời đi, Tần Nhược Hàm đang hoang mang thì bỗng nhận được một cuộc gọi lạ, nghe thấy giọng bên kia, Tần Nhược Hàm càng thêm tức giận: “Chết tâm đi, tôi tuyệt đối không để ông thành công thực hiện được đâu!"
Trần Lục Hợp đang đi xuống lầu nghe thấy lời nói của Tần Nhược Hàm lớn tiếng không nhịn được mà mỉm cười, không ngờ cô gái này tính tình có lúc mạnh mẽ nghiêm túc như vậy.
Trần Lục Hợp tuy không phải là Lôi Phong còn sống muốn ra tay cứu giúp người khác khi gặp khó khăn nhưng cũng không phải kẻ máu lạnh vô tình, không muốn nhìn cô chủ nhà xinh đẹp này gặp nguy hiểm mà không ra tay cứu giúp, nhưng anh biết rằng người phụ nữ này sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, và những người tấn công cô ấy chắc hẳn đã có kế hoạch khác, mục đích không phải là để giết cô ấy.
Hơn nữa Trần Lục Hợp đã gặp quá nhiều chuyện như thế này, bất quá là có chút vô tâm, cuối cùng cũng tạm thoát khỏi vòng xoáy tranh đấu nên lúc này hắn cũng không muốn vướng vào quá nhiều phiền phức không đáng có.
Ngồi trên chiếc xe ba bánh cũ kỹ, nhìn lên tầng lầu nơi cô chủ xinh đẹp đang sống, Trần Lục Hợp lắc đầu cười khổ: "Xem ra chuyên gia dịch vụ toàn diện trong nhà này cũng là một nghề rủi ro cao, mình sẽ phải tìm một con đường kiếm tiền khác trong tương lai thôi."
Sáng sớm hôm sau, Trần Lục Hợp dậy chuẩn bị bữa sáng, cháo rau ngót, hai anh em ăn xong thì Trần Lục Hợp đi xe ba bánh đưa Thẩm Thanh Vũ đến trường như thường lệ.
Cả ngày, Trần Lục Hợp rong ruổi khắp các con đường, ngõ hẻm bằng xe ba gác, làm những việc mà mọi người trong chợ đang làm, cố gắng kiếm sống.
Đương nhiên, hôm nay Trần Lục Hợp còn có một nhiệm vụ nữa, chính là tìm việc làm, với bản lý lịch không hoàn chỉnh này, anh đã đi đến ứng tuyển hơn chục công ty tuyển dụng, nhưng không ai trong số họ chấp nhận, tất cả đều nhìn Trần Lục Hợp với một cái nhìn khinh thường vào lý lịch của hắn và đều để hắn đi.
Sau một cuộc phỏng vấn thất bại khác, Trần Lục Hợp bước ra khỏi công ty bất động sản với bóng lưng cô đơn, trong lòng suy nghĩ mông lung, ngồi xổm bên cạnh chiếc xe ba gác vừa hút thuốc vừa xem sơ yếu lý lịch trên tay.
Nhìn thế nào cũng thấy cái này chẳng có điểm xấu gì cả, lẽ nào bây giờ những người phỏng vấn tuyển dụng bị mù không? Không nhìn ra sự xuất sắc ưu tú của hắn ư?
Nếu ai đó biết Trần Lục Hợp đang nghĩ gì vào lúc này, chắc chắn họ sẽ nhổ nước bọt vào mặt hắn.
Đây có thể gọi là sơ yếu lý lịch không?
Họ tên: Trần Lục Hợp
Tuổi: 25.
Giới tính: Tự nhìn
Học vấn: Vô cùng cao
Chuyên môn: Không gì làm không được
Kinh nghiệm làm việc: đi lính, vác súng, rượt đuổi đạn, bị thương, còn bị tổ chức đưa đi khu Tây Nam cải tạo sâu.
Đặc biệt đối với điểm cuối cùng này, đến cuối cùng mọi người đều biết rằng cái gọi là cải tạo sâu chính là đã từng lĩnh án tù đến khu Tây Nam, là một tên tội phạm bị cải tạo ở khu địa đạo.
Và nhìn vào giới tính, học vấn, chuyên môn, viết cái quái gì vậy? Đối với một sơ yếu lý lịch không có sự chặt chẽ và cẩn thận như vậy, sao người phỏng vấn có thể cho trực tiếp PASS đây.
Hơn nữa Trần Lục Hợp có tiền án đi tù cải tạo, không tìm được việc làm là chuyện bình thường.
Quan trọng hơn, anh chàng này còn coi thường vị trí chức vụ, ngày hôm nay tới hơn chục công ty đều là ứng thẳng vào các vị trí cấp quản lý trở lên .
Nếu hắn có thể tìm được việc, thì thế giới sẽ trở nên điên đảo mất!