Chương 2: Giải quyết công hay tư?

Chẳng bao lâu sau, Trần Lục Hợp ra tù được nửa tháng. Hắn đã đặt chân đến Hàng Thành.

Một ngày nữa trôi qua thật nhanh, chợp cái, buổi trưa đã lại đến. Những trưa mùa hè tháng tám, nắng gắt như đổ lửa xuống mặt đất. Nhiệt độ lên cao tưởng chừng như đang ngồi trong lò nung. Những cơn gió lướt qua không còn cảm giác mát mẻ như lúc sáng sớm, mà mang theo hơi nóng, rát như ngồi cạnh bếp lửa. Những hàng cây ỉu xìu, cành lá cũng chẳng buồn rung rinh. Ngoài kia, mặt đường nhựa nhẵn bóng, tỏa hơi hầm hập. Người đi đường cúi mặt cố đi nhanh để thoát khỏi cái nóng đày đọa.

Buổi chiều khi ánh mặt trời bắt đầu lặn xuống theo ánh hoàng hôn thì người ta bỗng thấy một thanh niên mặc một bộ quần áo sờn bạc đang đẩy một chiếc xe ba gác cũ kĩ lạch cạch đi trên đường.

"Rinh reng reng".

Tiếng chuông phát ra từ chiếc xe ba gác cũ kỹ ấy như thể muốn níu kéo những ánh nhìn phớt lờ của những người đi đường dành cho người thanh niên. Trên xe chứa những tấm giấy các-tông đã mục rữa vì phơi giữa thời tiết oi nóng của mùa hè đã lâu. Và đáng chú ý nhất chính là tấm biển được viết bởi những dòng chữ xiêu vẹo: "Thu phế phẩm".

Mặc dù thoạt nhìn, người ta có thể cho rằng đó là những chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo khó coi, nhưng đối với Trần Lục Hợp đây đặc biệt là chữ nghệ thuật. Và ở ngay dưới là một hàng chữ nhỏ nhìn loằng ngoằng không kém, "Chuyên gia làm được mọi thứ trong nhà. Dịch vụ tận nơi. Sẵn sàng phục vụ cho các quý bà 24/7, đường dây nóng xxxxxxx."

Giữa đường của chốn phồn hoa đô thị lại xuất hiện hình ảnh của một con người không phù hợp với vẻ đẹp nơi đây, chắc chắn hầu hết những người qua đường đều không tiếc ném cho hắn một cái nhìn đầy ghét bỏ. Khó có thể tưởng tượng rằng, một thanh niên cao ráo khỏe mạnh lại chọn dựa vào nghề này để bươn chải. Nếu cần cù chịu khổ nhọc thì có thể hắn sẽ có một cuộc sống đủ sống qua ngày còn nếu không thì chắc chỉ có nằm mơ dài dài mới có thể chạm được đến mức sống của giới thành thị nơi đây.

Đấy là cái suy nghĩ của người đời tự dành cho Trần Lục Hợp. Trần Lục Hợp, người đã quen với cái nghề này được nửa tháng đã lười để ý tới ánh mắt của người khác rồi. Ai biết được, chiếc xe ba gác cũ kỹ tưởng chừng không có giá trị này lại được Trần Lục Hợp vất vả khẩu chiến và thêm chút thủ đoạn nhỏ giành với một bác gái lắm lời mới lấy được chiếc xe giá rẻ này về tay.

Trần Lục hợp đang đắc ý đẩy chiếc xe tuyệt phẩm của hắn sang bên kia đường định đến chỗ râm mát để chào khách, không ngờ ở ngã tư đường cạnh đó bỗng nhiên xảy ra một vụ va chạm. Trần Lục Hợp tò mò cố gắng nhìn xuyên qua đám đông để xem đã có nhân vật như thế nào mà xui xẻo vậy. Hắn loáng thoáng thấy một chiếc xe BMW màu đỏ cao cấp đỗ chềnh ềnh giữa đường lớn. Ở trước đầu xe là một người đàn ông chạc ba mươi tuổi đang nằm sõng soài dưới đường, nhìn ông ta trông cũng chẳng thiện cảm là mấy.

Đâm người rồi!

Một đám người chưa biết rõ trắng đen thế nào đã ngay lập tức hô lên như theo bản năng và vây quanh chiếc BMW đỏ kia xem náo nhiệt.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ mặc váy đỏ uyển chuyển bước ra. Không ngờ chủ nhân của chiếc xe này mang vẻ đẹp thu hút không kém gì chiếc xe sang chảnh này giữa đường phố vậy.

"Ta chấm người phụ nữ này 9/10". Trần Lục Hợp vốn là người không dễ gì đánh giá cao nhan sắc của phụ nữ. Vậy mà không ngờ, khi đối diện với người phụ nữ này, hắn đã chín phần công nhận thì đủ hiểu chủ nhân chiếc xe đỏ này xinh đẹp đến cỡ nào.

Hắn bỗng nghĩ, chỉ trong một tháng ngắn ngủi từ hồi còn ở tù đến nay, hắn đã may mắn chạm mặt được hai mỹ nhân khiến hắn xem trọng. Một người chính là Tô Uyển khi Trần Lục Hợp gặp trong tù nửa tháng trước và nay có thêm nữ chủ nhân của chiếc xe BMW gây rắc rối này đây.

"Ôi, đau chết ta rồi. Mọi người mau nhìn...đâm người rồi...chân của ta gãy cả rồi này!" Người đàn ông nằm trước chiếc xe đỏ này đang không ngừng gào lên để thu hút càng ngày càng nhiều những ánh nhìn tò mò của đám đông qua đường. Đồng thời, ông ta liếc liếc nhìn xem phản ứng trên khuôn mặt diễm lệ của nữ chủ xe.

Trần Lục hợp một chân đỡ xe ba gác, một tay cầm điếu thuốc, ánh mắt biếng nhác nhìn gã đàn ông đang ăn vạ kia và nhẹ nhàng lắc lắc đầu buông lời bình: "Haizz...Kỹ năng diễn quá tồi, tầm tuổi này rồi ăn vạ mà chẳng chuyên nghiệp gì. Chỉ có kẻ ngốc tin lời của ông ta".

Mặc dù là đang chứng kiến cảnh ăn vạ chướng tai gai mắt nhưng có vẻ Trần Lục Hợp không có ý định can thiệp trở thành anh hùng cứu mỹ nhân trong mắt người đẹp cả. Hắn không muốn rảnh rỗi lãng phí thời gian vào việc không dính dáng gì đến mình.

Không phải ai cũng có khả năng nhìn thấu tâm cơ như Trần Lục Hợp. Và có vẻ nữ chủ xe xinh đẹp kia là lần đầu tiên gặp phải tình huống này. Mặc dù biết đối phương là cố ý chạy va vào xe mình thế nhưng nữ chủ xe xinh đẹp vẫn để lộ ra một chút luống cuống, ân cần hỏi thăm gã đàn ông kia:

"Đại ca này, anh không sao chứ? Để tôi bảo người đưa anh đến bệnh viện xem tình trạng vết thương."

"Không sao ư? Đau chết tôi rồi, chân của tôi đều gãy hết cả rồi này. Cô lái xe kiểu gì vậy hả? Cô đền bù tôi như thế nào đây?" Người đàn ông đó cứ om sòm la lớn: "Nói đi, giải quyết công hay tư đây?"

Tính ra người phụ nữ xinh đẹp này chưa đến mức ngốc mà tin người, chỉ là cô ấy không ngờ rằng đối phương lại mặt dày như vậy nên ngay lập tức giận cười nói: "Xem ra nên giải quyết công đi, trước tôi báo cảnh sát đã rồi bảo bọn họ đưa anh đến bệnh viện. Nếu là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ chịu."

Người đàn ông rõ ràng là một lão già đời đã quen làm chiêu trò này, hắn cũng mạnh miệng đáp trả: "Được thôi, báo công an đi rồi vào viện kiểm tra làm rõ! Toàn quá trình cô đều phải đi theo tôi không được đi đâu hết. Để xem đến lúc đó ai mới là người bẽ mặt."

Nghe vậy, nữ chủ xe thở dài ngao ngán. Cô còn một đống công việc phải xử lý, thời gian đâu mà lãng phí thời gian dây dưa với gã này. Mặc dù biết đối phương là cố ý nhưng cô cũng không còn cách nào khác đành dùng biện pháp giải quyết riêng luôn với gã vậy.

"Thôi được rồi, vậy anh nói cách giải quyết riêng thế nào đây". Nữ chủ xe đã không còn giữ bình tĩnh, buồn bực trừng mắt với anh ta. Thế nhưng một lời vừa nói ra của cô đã khiến ánh mắt gã sáng lên như vừa vớ được thỏi vàng, gã khẩn trương ra điều kiện:

"Hừm, chỉ cần cô đưa tiền, tôi sẽ tự mình đi bệnh viện kiểm tra, cái chân này của ta là gãy thật rồi. Ít nhất cũng phải một vạn phí chữa bệnh đi!"

Nữ chủ xe giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vì cô đang cần đi gấp nên cũng đành bất đắc dĩ lôi ra một xấp tiền từ trong chiếc túi xách.

Theo lẽ bình thường, khả năng cao cô sẽ đưa cho gã đàn ông mặt dày kia luôn. Nhưng không, cô ấy nhìn qua một lượt trong đám đông, trùng hợp thế nào cô ấy lại chọn đúng Trần Lục Hợp, nữ chủ xe cầm xấp tiền hướng về Trần Lục Hợp nói: "Anh trai bên kia! Bây giờ tôi không có thời gian, có thể phiền anh giúp tôi đưa anh ta đến bệnh viện được không?"

Trần Lục Hợp thật sự không ngờ tới mình lại "được" nhắm trúng như vậy. Hắn không một chút do dự liền trực tiếp lắc đầu nói: "Xin lỗi không rảnh, cô không thấy anh đây đang làm ăn tấp nập sao? Một phút mấy tệ đấy!"

Ngay lập tức, Trần Lục Hợp hứng trọn mọi ánh mắt khinh bỉ của đám đông vì họ cho là hắn đâu có dáng vẻ của người làm ăn buôn bán bận rộn đâu chứ. Còn nữ chủ xe không ngờ tới Trần Lục Hợp lại không biết thương hoa tiếc ngọc ra tay cứu trợ cho mình. Điều này khiến cho cô càng thêm bực tức. Cô thầm nghĩ, chả lẽ hôm nay bước chân trái ra khỏi cửa hay sao mà nay gặp đủ chuyện xui xẻo như vậy. Cô đành lấy thêm một xấp tiền nữa đưa trước mặt Trần Lục Hợp: "Đây là 1 vạn tiền viện phí. Còn 500 tệ làm phí bồi thường cho anh. Có đủ không?"

Nhìn thấy có tiền cái Trần Lục Hợp đổi mặt còn nhanh hơn lật sách. Mặt mày hắn hớn hở vội dắt chiếc xe ba gác cùng tiến đến trước mặt nữ chủ xe xinh đẹp: "Ha ha...giúp đỡ người khác chính là niềm vui. Chuyện này cô cứ giao cho tôi đi."

Cầm trên tay xấp tiền rồi, hắn đi tới ngồi xổm xuống trước mặt gã đàn ông kia, cười tủm tỉm nói: "Này, tiền đã tới tay rồi còn định nằm đây diễn đến bao giờ? Mau chóng đi làm việc đi."

Một câu này của Trần Lục Hợp khiến cho nữ chủ xe phải nhíu mày, ánh mắt đầy tức giận chất vấn Trần Lục Hợp: "Anh nói vậy là có ý gì? Các người là cùng một giuộc cố tình đâm vào xe tôi để lấy tiền sao?"

Trần Lục Hợp ngạc nhiên, vô tội nói: "Ta liên quan gì đâu?"

"Còn nói không liên quan? Vậy anh vừa rồi nói câu nói kia là có ý gì? Cái gì mà tiền đã tới tay, có thể đi làm việc?" Nữ chủ xe vẫn không quên bày vẻ mặt tức giận nhìn Trần Lục Hợp.

Hắn dở khóc dở cười, cười trừ nhìn người phụ nữ này. Không ngờ vốn nghe hiểu ngôn ngữ của người phụ nữ này khiến hắn cảm thấy thật thất vọng.

"Ai, ai cố tình đâm xe cô chứ? Không có thiên lý, không có vương pháp. Đâm người ta còn dám chửi lại à!? Cái chân này của tôi là gãy thật rồi." Gã đàn ông trơ tráo quát lại.

Trần Lục Hợp nhìn vào chân của gã, kỳ thực cái chân kia đã bị sưng tấy lên vì va đập mạnh nhưng thực tế không hề bị gãy xương gì, gã chỉ đang cố giả vờ trước mặt người khác để lừa những người lắm tiền mà không rảnh rỗi dây dưa như cô ấy đây thôi.

"Nghiêm trọng vậy ư? Để tôi xem." Bàn tay của Trần Lục Hợp lúc này đã đặt lên cổ chân phải của gã ta. Hai đầu ngón tay của hắn nắm chặt lấy cổ chân của gã đó, người khác nhìn không ra Trần Lục Hợp đang làm gì, chỉ nghe một âm thanh "răng rắc" rất nhỏ truyền tới tai. Ngay sau đó, toàn thân gã đàn ông run rẩy không ngừng, miệng tru lên tiếng hét như bị chọc tiết lợn vậy. Gã không ngừng lăn lộn trên mặt đất, mồ hôi chảy thấm xuống nền đường.

Đúng vậy, biểu hiện của gã đó chính là bị đau gãy xương chân. Thế nhưng không phải đau vì đụng xe trước đó mà là đau do Trần Lục Hợp vừa dùng ngón tay tặng cho hắn cái đau đúng với diễn xuất của gã.

Trần Lục Hợp vốn không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng không phải để người khác lợi dụng mình thế này khiến người khác hiểu lầm bản thân. Hắn ghét nhất là loại người đã xấu xa mà còn tỏ ra vô tội như gã: "Hừ, mày nghĩ không làm mà đòi lấy tiền của người khác à? Chí ít cũng phải trả một cái giá tương xứng với số tiền mày nhận chứ nhỉ? Làm việc nhất định phải chuyên nghiệp, phải diễn đến cùng chứ!"

Trần Lục Hợp nhìn gã bằng nửa con mắt nói rồi đứng dậy đến chỗ nữ chủ xe nói:

"Cô xem, chân hắn thật sự gãy rồi, hắn thật sự không có lừa cô đâu. Nhìn xem hắn đau đến thế kia cơ mà"

Nữ chủ xe nghi hoặc nhìn Trần Lục Hợp, cũng không biết vừa rồi hai người đã làm cái gì. Nhưng trước mắt cô thấy gã đàn ông kia đang thống khổ kêu đau rất thật nên cũng chẳng nghĩ gì nhiều nữa. Cô liếc mắt nhìn Trần Lục Hợp một cái rồi quay gót bước lên xe. Trước khi phóng xe đi, cô cũng không quên bỏ lại cho Trần Lục Hợp một lời hẹn khó mà chấp nhận bởi bất cứ ai: "Tôi nhớ kỹ anh rồi đấy, cứ đợi đó."

Dù sao Trần Lục Hợp cũng lười để ý, hắn chậc lưỡi một cái rồi lại đưa mắt nhìn xuống gã đàn ông đang nằm bò dưới chân mình.

"Được rồi, người đi hết rồi mà vẫn còn kêu. Cầm lấy tiền này rồi vào viện đi. Chỗ tiền này chữa chân cho mày vẫn còn dư ra vài tệ đủ mua đồ ăn bồi bổ nữa đấy.'' Trần Lục Hợp bâng quơ thả ra vài câu.

Gã đàn ông đó đau đến mức mắt hoa miệng run, nhưng vẫn cố nhìn Trần Lục Hợp với ánh nhìn hung tợn nói: "Tiểu tử kia, mày đi nhầm đường sao? Bây giờ tao hô một tiếng sẽ có người đến đánh chết mày!"

Trần Lục Hợp chẳng lộ chút biểu cảm nhìn hắn. Tay hắn đang cầm điếu thuốc bỗng chỉ hướng về phía cây đào ở ven đường, nói: "Lợi hại vậy sao? Lợi hại vậy thì ẩn nấp đừng để người khác phát hiện chứ? Tao biết ba người kia là đồng bọn của mày. Chúng mày muốn thế nào tao đều có thể chiều theo. Nhưng mà nghĩ mà xem, nể tình bọn mày là bạn hữu anh đây nhắc nhở một tiếng, tao có thể bẻ gãy chân của mày thì cũng có thể làm vậy với bọn họ."

Dừng một chút, Trần Lục Hợp cười hì hì nói: " Tao khuyên mày qua hôm nay liệu mà làm người đàng hoàng đi, đừng có mà giờ mánh khóe cũ nữa, chả được ích lợi gì đâu. Với cả mau bảo đồng bọn đưa mày đi bệnh viện mà nối xương đi chứ, chậm trễ chút nữa e rằng khó giữ được cái chân lành lặn như cũ được đâu."

Dứt lời, Trần Lục Hợp bắn tàn thuốc đang cháy đi, ung dung đạp chiếc xe ba gác cũ kỹ của mình rời đi trước ánh mắt đầy hậm hực của gã đàn ông.

Hắn vừa mới rời đi, ba gã thanh niên đồng bọn của gã đàn ông đó vội vàng vây đến hỏi: "Đại ca, cứ như vậy để cho hắn đi sao? Chúng ta đuổi theo đập chết tên tiểu tử đó!"

"Bớt phí lời đi, mau đưa ta đến bệnh viện! Thù này lão tử sẽ báo sau!" Gã đã đang đau rồi còn phải quát lớn với đám đàn em ngốc nghếch đó.