Nhà tù Chẩn Vân nằm ở biên giới Tây Nam nước Hoa Hạ, có lẽ nhà tù này không có tiếng tăm như sấm bên tai nhưng tầm quan trọng của nhà tù này lại không thua kém gì nhà tù Tần Thành ở thủ đô.
Nhà tù Tần Thành chỉ giam giữ những phạm nhân là người giàu có, những ai không có địa vị cao cũng không có tư cách vào nhà tù đó.
Mà những phạm nhân ở nhà tù Chẩn Vân và nhà tù Tần Thành đều là những tội phạm cực kỳ nguy hiểm, tùy tiện lấy ra một người thì trên lưng người đó ít nhất cũng có mấy mạng người, hoặc người đó là ông trùm thuốc phiện, buôn bán súng ống đạn dược hoạt động thường xuyên ở biên giới các quốc gia.
Tóm lại là có thể vào nơi này thì không ai không phải là tội phạm đặc biệt nghiêm trọng, hơn nữa không phải tội của họ bị kết án tù chung thân thì cũng là bị phán tử hình.
Hôm nay, một nhà tù tràn ngập sát khí như vậy ở khu vực Tây Nam hoang vắng này lại xuất hiện mấy người vốn không nên có mặt ở đây.
Một chiếc xe quân dụng có giấy phép của quân khu dừng ở bên ngoài cửa ngục giam, hai người một nam một nữ bước xuống xe.
Đừng nói là ở nơi khỉ ho cò gáy này, dù có ném tổ hợp hai người này vào nơi thành phố phồn hoa náo nhiệt thì họ cũng cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Chỉ thấy người đàn ông kia mặc một bộ quân trang thẳng tắp, trên vai đeo quân hàm tỏa sáng lấp lánh, nhìn qua thì ước chừng người đó tầm 40 tuổi, thế mà ông ta đã có quân hàm Thiếu tướng rồi.
Mà người phụ nữ kia cũng vô cùng xinh đẹp động lòng người, cô ta mặc một bộ đồ công sở bó sát lại càng tôn lên dáng người thướt tha của cô ta, kiểu người có sức hút như cô ta tuyệt đối có thể làm toàn bộ mấy tên phạm nhân ở nhà giam này náo loạn.
Bọn họ vừa xuống xe thì đã đi theo giám thị trại giam đã sớm chờ họ ở cửa ngục giam ngay, vừa đi vào trong nhà giam, bọn họ đã nghe thấy tiếng gào thét khiến người ta sợ mất hồn mất vía.
Bọn họ trầm mặc đi vào, trên mặt biểu hiện sự nôn nóng và bất an, đặc biệt là người phụ nữ xinh đẹp kia, đôi lông mày lá liễu của cô ta đã nhăn hết lại, dường như đang có tâm sự.
“Quản ngục, người ở đâu?” Vẻ mặt của thiếu tướng nghiêm túc hỏi, ba người rảo bước rất nhanh, chỉ một lát sau họ đã tới văn phòng trong nhà tù.
“Tôi đã sai người đi mời rồi, người sẽ đến nhanh thôi.” Quản ngục nói.
“Mời? Quản ngục, ông khẳng định là đi mời chứ không phải đi thẩm vấn?” Chân mày người phụ nữ xinh đẹp khẽ cau lại.
Nghe thấy lời nói châm chọc ấy, quản ngục cũng chỉ cười cười, ông ta ngồi một mình ở cửa sổ hút thuốc, cũng không muốn giải thích nhiều làm gì, hôm nay bọn họ muốn gặp người này, người mà quản ngục biết rõ hơn so với bất kỳ ai, biết rõ quá khứ huy hoàng mà người đó từng trải qua đủ để gọi bằng hai chữ huyền thoại.
Từ trước đến nay ông ta cũng không coi coi người đó như là một tội phạm hình sự nghiêm trọng.
“Uyển Nguyệt, sau khi gặp người đó cháu phải dẹp ngay cái tính coi thường người khác đó đi.” Người đàn ông mang quân hàm thiếu tướng nhíu mày nhắc nhở một tiếng.
“Chú Lưu, người kia thật sự có thể cứu ba cháu ra sao?” Tô Uyển Nguyệt có chút nghi ngờ hỏi, ngay cả tiểu đội tinh nhuệ, con át chủ bài của Quân khu thủ đô phía Nam cũng phải thất vọng trở về, cô ta không tin là chỉ cần thực lực một người là có thể xoay chuyển tất cả, hơn nữa càng hoang đường hơn chính là người này còn là một tội phạm hình sự nghiêm trọng bị phán tù chung thân ở nhà tù Chẩn Vân này.
Nếu không phải vì tin tưởng ông Triệu là tham mưu trưởng quân khu phía Nam, cô ta đã quay đầu rời đi từ lâu rồi.
“Ở khu vực Tây Nam này, nếu Trần Lục Hợp cũng không làm được, thế thì chúng ta phải chuẩn bị nếu tình huống tệ nhất xảy ra.” Thiếu tướng nói.
Nghe vậy, bả vai Tô Uyển Nguyệt run lên, nói: “Chú Lưu, chuyện này này liên quan đến việc sống còn của ba cháu, không phải là trò đùa.”
Thiếu tướng nghĩ ngợi rồi nhìn Tô Uyển Nguyệt và nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Uyển Nguyệt, với địa vị của tập đoàn Lục Nguyên các cháu, chú tin là cháu cũng biết một số tin tức đã bị phong tỏa, một năm trước, cháu có nghe nói về sự kiện ngoại giao đã làm chấn động quốc tế không?”
“Cháu biết, một ngôi đền hoàng gia của một nước nào đó máu chảy thành sông chỉ trong một đêm, số người tử vong và bị thương lên đến 38 người.” Tô Uyển Nguyệt nói xong, vẻ mặt cũng chấn động, cô ta trừng mắt lên tỏ vẻ không dám tin tưởng.
Thiếu tướng gật đầu: “Cháu nói không sai, chuyện này chính là chuyện Trần Lục Hợp làm, nếu không phải bởi vì sức ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, Trần Lục Hợp - người đã nhiều lần được tung hô là vũ khí quan trọng của quốc gia cũng sẽ không có kết cục bị bắt vào tù.”
“Cháu có biết lúc trước có bao nhiêu người đã hợp sức để bảo vệ cậu ta không? Trần Lục Hợp là ai chứ? Cậu ta là niềm tự hào của quân đội, là vũ khí chân chính của quốc gia, một người đã lập lên quá nhiều chiến công hiển hách trong thời bình hiện nay. Đến nỗi cho đến bây giờ, trong quân vẫn lưu truyền vô số huyền thoại về cậu ta, càng không thể nghi ngờ năng lực của cậu ta. Nếu lần này cậu ta không thể giải quyết việc của cháu, vậy thì cũng chẳng còn ai có thể thay đổi được tình thế hiện tại nữa.” Thiếu tướng nói như đinh đóng cột.
“Vậy tại sao hắn lại thụ án ở đây? Cháu vẫn nghĩ chắc hẳn là người này sẽ ở Tần Thành cơ.” Tô Uyển Nguyệt kinh ngạc, thì ra câu chuyện vỉa hè mà cô ta nghe được một năm trước lại là một sự việc có tầm ảnh hưởng lớn như vậy.
“Tần Thành?” Thiếu tướng cười khẽ một tiếng, nói với giọng đầy ẩn ý: “Có mấy người ở thủ đô dám cho cậu ta đi Tần Thành chứ...”
Không chờ Tô Uyển Nguyệt đi tiếp thu lượng thông tin khổng lồ này, bỗng nhiên cửa lớn của văn phòng bị đẩy ra, đập vào mắt hai người là một dáng người cao gầy của một thanh niên.
Thanh niên này mặc đồng phục của tù nhân, cắt tóc đầu đinh, nhìn qua khoảng 24-25 tuổi, hắn cũng không quá đẹp trai, nhưng ngũ quan như dao khắc kia lại vô cùng cứng rắn mạnh mẽ.
“Anh chính là Trần Lục Hợp?” Nhìn người thanh niên, Tô Uyển Nguyệt hỏi. Nói thật, khi thấy Trần Lục Hợp bản nhân Tô Uyển Nguyệt có chút thất vọng, bởi vì cô ta không hề cảm nhận được bất kỳ ý chí sắt đá mạnh mẽ mà một quân nhân nên có trên người Trần Lục Hợp, ngược lại hắn có biểu hiện sống không còn gì luyến tiếc, lại mang loại hơi thở lười nhác thích ứng trong mọi hoàn cảnh, điều đó khiến cô ta rất khó tưởng tượng một cái tù nhân nhàn hạ như vậy với một vĩ nhân hô mưa gọi gió.
“A, có khách quý đến à, còn có một vị thiếu tướng?” Trần Lục Hợp tùy ý liếc mắt một cái, ánh mắt cũng không dừng lại quá lâu trên người Tô Uyển Nguyệt nhưng cũng đủ để cho hắn đánh giá mỹ nữ này đạt 90 điểm. Hắn quen thuộc đi vòng đến bên cạnh ghế trong văn phòng rồi ngồi xuống,châm một điếu thuốc lá trên bàn rồi hít vào, nhả khói ra.
Theo lý thuyết đã quy định rất nghiêm minh, tất cả những tù nhân ở đây đều phải đeo còng tay và còng chân, nhưng mà Trần Lục Hợp lại khác, hắn chưa bao giờ bị bắt đeo mấy thứ kia, bởi vì rất nhiều người cũng biết thứ đồ chơi đó đối với hắn mà nói căn bản vô dụng, chỉ là đồ làm cảnh mà thôi.
Nếu hắn thật sự có ý nghĩ muốn trốn thoát, trên thế giới này không có bất cứ nhà tù nào có thể ngăn cản được hắn!
“Tôi nói ngắn gọn thôi, Trần Lục Hợp, lần này chúng tôi gặp một trường hợp khẩn cấp cần phải giải quyết ngay, chúng tôi muốn mời cậu xuất đầu lộ diện.” Thiếu tướng đứng lên, đi thẳng vào vấn đề luôn.
Trần Lục Hợp phun ra một vòng khói, ánh mắt đánh giá lướt qua dáng người yểu điệu của Tô Uyển Nguyệt một cái, mới nói với giọng điệu không chút để ý: “Ông, một thiếu tướng mời lại xin tôi giúp ông? Tôi không nghe lầm chứ? Ông không biết hiện giờ tôi đang là phạm nhân phạm tội hình sự nghiêm trọng sao? Nếu chỉ vì chuyện này mà đến, vậy thì hai người có thể trở về được rồi, tôi không có hứng thú, cũng không có thời gian cho hai người.”
Thiếu tướng cũng không nhụt chí, ông ta nhìn chằm chằm Trần Lục Hợp rồi nói: “Chuyện này vô cùng quan trọng, chỉ có cậu ra tay mới có thể hoàn thành khả năng hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này.”
Dừng một chút, đôi tay thiếu tướng chống lên bàn, nghiêng người về phía trước, gằn từng chữ một, nói: “Có lính đánh thuê ở nước ngoài xâm phạm lãnh thổ quốc gia của chúng ta, sau khi khủng bố chúng ta xong thì muốn rời đi ngay. Cậu cũng từng là một quân nhân, lại là một quân nhân ưu tú nhất, chẳng lẽ này một năm sinh hoạt trong ngục giam ngắn ngủn đã giết chết nhiệt huyết của một quân nhân trên người cậu rồi sao?”
“Có kẻ thù xâm phạm từ bên ngoài?” Trần Lục Hợp nâng mí mắt, nói: “Việc này dễ xử lý rồi, trực tiếp điều động hỏa lực mạnh mẽ, đánh bom cho chúng chết không phải là xong rồi sao?”
“Nếu chuyện đơn giản như vậy thì chúng ta đã không tới tìm cậu.” Thiếu tướng thở dài, chỉ vào Tô Uyển Nguyệt rồi nói: “Đây chính là Tô Uyển Nguyệt, con gái duy nhất của chủ tịch Tô Vĩ Nghiệp của tập đoàn Lục Nguyên, lần này những tên lính đánh thuê kia tới Hoa Hạ chính là vì chúng muốn bắt cóc Tô Vĩ Nghiệp, mà trong tay Tô Vĩ Nghiệp đang nắm một số bí mật kinh doanh và kỹ thuật quan trọng của doanh nghiệp, chúng ta kiên quyết không thể để Tô Vĩ Nghiệp bị bắt cóc, xuất cảnh được, không thể để thế lực nước ngoài thực hiện được mưu đồ của chúng.”
“Hiện tại, Tô Vĩ Nghiệp đã ở trong tay tiểu đội lính đánh thuê kia, lúc này bọn họ đang ở biên giới Tây Nam, có thể xuất cảnh bất cứ lúc nào, đến lúc đó cái tổn thất cũng không phải là bí mật kinh doanh, mà chính là mặt mũi của nước Hoa Hạ chúng ta!” Thiếu tướng nói lớn.
Nghe vậy, Trần Lục Hợp mới bừng tỉnh, hắn gật đầu: “Thì ra là vừa muốn giết người lại còn muốn cứu người, độ khó cũng không nhỏ đâu, khó trách mấy người lại tìm tới tôi.”
“Đối phương có lai lịch không đơn giản đúng không?” Trần Lục Hợp hỏi.
Thiếu tướng nghiêm trọng gật đầu, lấy ra mấy tấm ảnh chụp trong túi công văn, Trần Lục Hợp vừa đảo mắt qua thì vui vẻ ngay, lại liếc mắt một cái đánh giá Tô Uyển Nguyệt lần nữa rồi mới nói: “A, xem ra nhà mấy người chọc phải kẻ thù có lai lịch không nhỏ đâu, ngay cả binh đoàn lính đánh thuê Huyết Lang đứng thứ mười ba thế giới cũng dám động vào, không có mười triệu đô cũng không thể làm mấy gia hỏa Huyết Lang này đặt chân đến đất Hoa Hạ đâu, chậc chậc, đúng là mất vốn mà.”
Tô Uyển Nguyệt nhíu mày, hơi chán ghét khi thấy Trần Lục Hợp kia vui sướng khi người gặp họa, cô ta lạnh lùng nói: “Rốt cuộc anh có làm được không? Không được thì đừng làm chậm trễ thời gian quý báu của chúng tôi!”
Trần Lục Hợp không đáp lại cô ta mà nói: “Nói điều kiện đi.”
“Nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ lần này, chúng ta sẽ cho cậu tự do.” Thiếu tướng trầm giọng nói.
Vẻ mặt Trần Lục Hợp ngẩn ra, đột nhiên hắn cười với quản ngục, nói: “Lão Đường, trả lại đồ tôi nộp lúc mời vào đây đi, người anh em này nên được tự do rồi.”
“Được.” Quản ngục nhếch miệng cười, ông ta lập tức sai người đi lấy, từ đầu đến cuối không hề nói thêm một câu nào.
Trần Lục Hợp có rất ít quần áo, hắn chỉ có một áo đơn bình thường, ngoài ra còn có một lưỡi dao sắc bén có hình dạng quái dị như vầng trăng non.
“Cái gì cậu cũng không hỏi, cậu không sợ tôi lừa cậu à?” Thiếu tướng hơi tò mò.
Trần Lục Hợp cười nhạt: “Mấy người không dám đâu, trừ phi mấy lão già ở quân khu phía nam không sợ tôi phá hủy phi cơ với pháo binh quý giá của bọn họ.”
“Cậu cần hỗ trợ vũ khí gì không? Có thể làm được thì chúng ta sẽ đáp ứng cậu vô điều kiện.” Thiếu tướng nói.
Trần Lục Hợp xua xua tay, ước lượng con dao hình trăng non trong tay một chút, cười: “Không cần, chỉ là mấy thằng nhãi con Huyết Lang thôi mà, nếu bọn chúng thấy tôi đến mà không sợ tới mức đái ra quần thì coi như bọn chúng cũng có bản lĩnh rồi.”
Nhìn theo bóng dáng Trần Lục Hợp cà lơ phất phơ đánh xe dần biến mất trong tầm mắt, Tô Uyển Nguyệt không yên tâm hỏi: “Hắn..... Hắn thật sự có thể sao?”
“Uyển Nguyệt, không phải muốn nhờ vũ khí quan trọng của quốc gia lúc nào cũng được đâu, tin tưởng cậu ta đi.” Thiếu tướng nói, trong lòng cũng không chắc chắn lắm.
“Chú Lưu, cháu rất tò mò, vì sao lúc trước hắn muốn huyết tẩy cái ngôi đền hoàng gia kia? Sao hắn dám làm ra đại họa như vậy?” Tô Uyển Nguyệt tò mò hỏi.
Dường như thiếu tướng cũng biết một số chuyện, ông ta thở dài: “Vì một người phụ nữ, một người phụ nữ vứt bỏ cậu ta, không thèm nhìn cậu ta khi cậu ta xảy ra chuyện, lại chẳng quan tâm cậu ta, một người phụ nữ chỉ biết bo bo giữ mình...”
Từ xưa đến nay có câu hồng nhan họa thủy chẳng sai, đúng là vừa đáng hận vừa đáng giận, lại càng đáng buồn mà!