Trong men say , có một người đàn bà già nhẹ nhàng dìu tôi vào nhà . Đun nước ấm và lau mình cho tôi . Mắt tôi hé mở , và thấy tóc bà ấy bạc hơn khá nhiều
- Mẹ à …
- Ừ , chứ ai nữa .
- Mẹ …con biết lỗi rồi….Mẹ tôi đau lòng , chỉ xoa đầu như khi tôi còn nhỏ chứ chẳng biết nói gì hơn .
- Mẹ …
- Ừ , mẹ đây.
- Tội con không tha thứ được phải không.
-…
- Mẹ … con không muốn mất thêm cô ấy ..
- Có ngàn lỗi lầm trong nhân gian được tha thứ bằng sự khoan dung có trong những trái tim chứa đầy tình yêu thương của con người , con ạ. Mẹ không dám chắc con dâu sẽ tha thứ cho con , nhưng mẹ cũng không nở dập tắt niềm hy vọng cuối cùng của con , con hãy làm những điều mà con nghĩ nên làm , nếu không được chấp nhận , thì dẫu gì cũng rửa được phần nào tội lỗi của con .
——————–
Cánh cửa mở dần ra :
- Con đến đây làm gì ?
- Con muốn … nhìn cô ấy một chút thôi mẹ.
- Nó vẫn vậy thôi , chưa khá hơn được , con vào sẽ chỉ làm nó tồi tệ hơn.
- Dạ mẹ … vậy mẹ chuyển bó hoa này dùm con được không. Cô ấy rất thích hoa hồng vàng …
- Ừ , đưa cho mẹ , thôi con đi làm đi .Ngày thứ nhất , tôi mang bó 99 bông hoa hồng vàng đến , loài hoa mà em thích nhất , nhưng chỉ nhìn em một tí thôi cũng không thể …Từng ngày , từng ngày cứ trôi qua một cách lặng lẽ , em xa tôi vỏn vẹn gần một năm, trong một năm đấy , tôi không biết đã gửi cho em biết bao nhiêu bông hồng vàng , vậy mà cánh cửa ấy vẫn đóng sầm với tôi . Hôm nay , khuôn mặt quen thuộc vẫn ra mở cửa :
- Cô ấy sao rồi mẹ ?
- Nó khá hơn chút rồi .
- Vâng , vậy tốt quá .
- Con cũng bận nhiều việc , không cần ngày nào cũng đem hoa đến đâu .
- Không sao mẹ , con đi nhé .
- Ừ
Nói đoạn , mẹ em nhanh tay khép cửa , vẫn như mọi hôm thôi . Tôi bước đi , chậm rãi như muốn có ai níu chân như và … thật nhỏ thôi , có tiếng cửa bậc nhẹ ra .
Em – Tôi quay đầu lại và thấy em , tôi vui mừng đến quên mình đang ở đâu , rồi dường như em muốn nói điều gì đó , em đang chạy ra …..
RẦM !!!!!! Chỉ còn một đoạn nữa thôi … nhưng cuối cùng tôi vẫn chưa chạm em được.
———-
Chiếc xe tải đã không tránh được , tất cả đều bất ngờ quá .Bên quan tài tôi , mẹ khóc thãm thiết , đau đớn tột cùng . Ai cũng xót thương , mắt ai cũng đổ mưa . Riêng em – với những mức vượt ngưỡng nỗi đau , em lặng câm .Sau ngày ấy , đêm nào tôi cũng được ngắm em , nhưng em ngủ rất ít . Thời gian chính , em chỉ nhìn bức ảnh lúc chúng tôi mới cưới , rạng rỡ – và chìm ngập trong hạnh phúc .Mỗi khi em khép mắt , tôi lại xót , nước mắt như những giọt đau vo thức, cứ tuông mãi . Khẽ nhẹ tôi vuốt má em … bất giác em tỉnh dậy , trong đáy miệng đã hai năm chưa bao giờ mở mấp máy :
- Anh đó à …
Tôi sắp tan biến , trời mưa to , mắt em tìm kiếm hoảng loạn . Thế rồi … em nhìn thấy tôi , đôi mắt nhìn tôi đau khổ. Hình bóng tôi mờ nhạt , điều cuối cùng tôi nghe được là :
- Đừng biến mất …Gió đông mãi thổi …. Tôi xin ngừng
Đừng làm lạnh thêm – Em đang mang tang
Tang người đàn ông … làm em khóc bằng máu
Tang đứa con thơ … chưa lần nào gọi em bằng mẹ…
Gió đông tôi xin tôi xin …. hãy ngừng đi
Đừng gào thét … Trái tim em đã vỡ rồi....
Cảm ơn mọi người đã lắng nghe . Đây là một tác phẩm em viết năm 15 tuổi ... Hi vọng mọi người có thể đón nhận nó , tiếc là em không theo văn học .. Hì hì...