Chương 3: Tận cùng Đau đớn

Ngày hôm sau , em tỉnh !Mẹ em không cho tôi vào vì sợ em sẽ không chịu được . Thế là tối đứng ở ngoài , bên trong tiếng nấc đau khổ của em vang lên bần bậc , những câu hỏi về đứa con xấu số từ miệng em tuông ra liên hồi , em cần hy vọng , em muốn một câu nói không sao , nhưng mọi thứ chỉ là một sự thật đau đớn …Mẹ em và mẹ tôi chỉ biết khóc , chỉ biết an ủi …

Không cầm lòng được , tôi bước vào , tôi muốn vuốt ve nỗi đau của em .Thế nhưng , vừa thấy tôi , đôi mắt đẫm nước của em long lên đáng sợ , trong đó chứa từ nỗi đau , chịu đựng đến nỗi oán hận , căm thù … chưa bao giờ em nhìn tôi như thế , chưa bao giờ. Em gào thét , tiếng thét xé cả không gian im lặng của bệnh viện , tiếng thét đau đớn , tiếng thét hận thù , tiếng thét đòi con … Mắt em đỏ lên và em giảy giụa , em muốn tuông ra khỏi giường , em muốn giết tôi …… Các bác sĩ ùa tới , kéo tôi ra , tôi không muốn ra , thà tôi để em giết đi còn hơn phải đối mặt với chính mình lúc này .Cánh cửa đóng sầm lại , đau điếng , chỉ còn tiếng thét của em , thế rồi nguôi dần … nguôi dần . Họ lại tiêm cho em thuốc an thần , thuốc gây mê.

- Nó không còn nói được nữa .Mẹ em nói gọn lỏn như thế . Ánh mắt của bà không oán không hận nhưng lại chứa cả đại dương đau thương vì xót con .

- Vì sao … hả mẹ?

- Bác sĩ nói do chấn động tâm lí … có lẽ trong tiềm thức , con bé không muốn tiếp xúc với

ai nữa .

-…

- Khi xuất viện , nó sẽ về ở với mẹ …

- Vâng ạ .

- Từ đây cho đến khi tâm lí nó ổn định , con hãy chuẩn bị đơn li hôn đi

Câu nói mẹ tuông ra lạnh lùng , bất giác tôi không đứng nỗi . Quỳ thụp dưới chân bà , tôi van xin.

- Mẹ , xin mẹ đừng bắt con làm thế , con muốn chuộc lỗi.

- Có những lỗi lầm có thể tha thứ , tuy nhiên có những lỗi lầm cả ngàn đời cũng không thể nào rửa sạch được , và con đã gây ra một lỗi lầm vượt quá sự bao dung và thứ tha của con gái mẹ .

- Con không cần tha thứ , con chỉ xin mẹ cho con ở bên cô ấy , con chỉ cô ấy từ xa cũng được , xin mẹ đừng bắt con làm đơn li hôn ….

- Nếu con yêu nó , thì lúc đầu đừng đối xử với nó như vậy , mẹ nghĩ mọi chuyện đã muộn quá rồi …Tôi nghe tiếng tim tôi đứt đoạn , mắt tôi nước cứ chảy , tôi không muốn , không muốn …. không muốn ……..

——————-

Ngày em ra viện , tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn em , trông em như một cây khô sắp gảy , yếu ớt , phải nhờ sự giúp đỡ của các cô y tá kia mới có thể vào xe được . Em của tôi – Người đàn bà của tôi ….Những ngày sau đó , tôi như một các xác rỗng không hồn , lang thang đầu này đáy kia chẳng ngừng nghĩ . Công việc của tôi bị trì trệ tôi cũng chẳng quan tâm , tôi đã gần như mất hết , thế nên , thôi muốn mất hết … cho trọn vẹn … Thế rồi ả tình nhân khốn nạn của tôi lại đến …

- Anh …

- Cô đi đi.

- Không … em sẽ ở đây , bên anh.

- Chưa đủ sao.

- …

- Vì hai kẻ đáng nguyền rủa như tôi và cô mà một người phụ nữ đã phải chịu nỗi đau tột cùng cuộc sống , mà một đứa trẻ chưa kịp chào đời đã phải ra đi , thế chưa đủ sao .

- …

- Chưa đủ sao , chính tay tôi bóp nát hạnh phúc gia đình tôi ….CHƯA ĐỦ SAO … CHƯA ĐỦ SAO …

Tôi gào khóc như một kẻ điên , cô ta chạy đến , ôm chặt và thốt lên một câu đáng đâm trăm nhát .

- Ta sẽ xây dựng một hạnh phúc khác . Anh sẽ quên đi người phụ nữ đó , đứa trẻ đó thôi …

Cái xô mạnh làm cô ta té bật gọng , tôi cười mỉa mai cho cái câu ” một hạnh phúc khác “

- Thứ đàn bà như cô … tàn độc và vô lương tâm …. hạnh phúc khác à ? Tôi sẽ giết nếu cô dám nói thêm một lần nào với tôi câu đó nữa.

Thế rồi tôi quay lưng siêu vẹo bước đi , bỏ lại tiếng khóc chua chát phía sau