Chương 85: Thành công mua lại Supercell

Lịch quay của chương trình Shark Tank không cố định vì các Shark đều là những vị tỉ phú, triệu phú bận rộn.

Hôm qua mới quay đến khuya mà hôm nay 10h sáng lại bắt đầu quay tiếp rồi, nếu như không có Gemma gọi điện nhắc thì chắc Ken cũng ngủ quên luôn.

Ngồi trên xe ăn vội một phần buger, Ken hiện tại thậm chí có hơi chút hối hận khi đồng ý tham gia Shark Tank, nếu như lúc đó biết sẽ vất vã như thế này thì chưa chắc Ken đã đồng ý.

Vẫn như ngày hôm qua, sau khi Ken tới thì lập tức có đội stylist đến giúp Ken hoàn thiện vẻ bên ngoài hơn.

Vì Ken không thích nên đội stylist cũng không trang điểm gì cho Ken, chỉ giúp Ken chỉnh lại kiểu tóc cùng với quần áo.

Đã là ngày thứ hai tham gia ghi hình nhưng vẫn chưa có thí sinh nào đưa ra dự án khiến Ken hứng thú cả nên việc quay hình cũng khá nhàm chán, mọi việc cứ lập đi lập lại cho đến tận 7h giờ tối mới kết thúc.

Hôm nay đã có lịch hẹn gặp đại diện bên phía Softbank nên Ken cũng không về nhà mà chạy thẳng đến công ty đón Steven cùng với Gemma.

Nếu như thường lệ thì Gemma phải luôn bên cạnh Ken nhưng vì hôm nay Ken cũng chỉ tham gia ghi hình, ở công ty lại có nhiều việc cần chuẩn bị trước khi gặp Softbank nên Ken quyết định để Gemma lại trợ giúp Steven hoàn thành công việc, dù sao Gemma cũng tốt nghiệp đại học Harvard, trong công việc cũng sẽ trợ giúp được Steven rất nhiều.

"Sếp, có cần mang theo đội ngũ nhân viên, luật sư không?"

Sau khi lên xe, Steven với lên nói địa chỉ cho Job sau đó quay sang hỏi ý kiến của Ken.

"Tạm thời chưa cần, nếu như lát nữa đàm phán có tiến triển thì gọi cho bọn họ tới cũng không muộn"

Ken suy tính một chút rồi trả lời.

Mặc dù cả hai bên đều hiểu rất có khả năng đêm nay sẽ chính thức ký hợp đồng nhưng ai biết trước được tương lai, vã lại từ công ty Star đến điểm hẹn cũng không quá xa.

Mình mang theo cả đội ngũ đi tới lúc người ta bỗng nhiên dở chứng không ký hợp đồng nữa thì chẳng phải quờ ê quê à?

Trên xe, Steven lấy giấy tờ ra một lần nữa báo cáo cho Ken.

Mặc dù trên cơ bản mọi thứ đã được chuẩn bị hoàn tất 100% nhưng dù sao đây cũng là dự án lớn nhất trước giờ của cả Ken và Steven, con số 3,1 tỷ USD là một con sổ khổng lồ, kèm theo đó cũng là áp lực rất lớn.

Nếu như có thể thành công mua lại Supercell sao đó sát nhập vào công ty Star thì đây sẽ là một bước tiến rất lớn trong sự nghiệp của Ken, nếu như thành công thì công ty Star sẽ có nền tảng để trở thành một ông lớn thực sự trong ngành công nghiệp sản xuất game chứ không chỉ đơn giản là một chú ngựa ô nữa.

Chừng hai mươi phút sau thì Ken và Steven cũng đến điểm hẹn với phía Softbank, đây là một trung tâm hội nghị lớn nhất thành phố Los Angles, tòa nhà tổng cộng có 35 tầng, tất cả các tầng đều được thiết kế theo phong cách phòng ăn quý tộc, một tầng là một phòng ăn, cũng có nghĩa người đến đây ăn tối không quan trọng là đi bao nhiêu người, một khi muốn dùng bữa ở đây thì phải bao hết một tầng, đó là lý do khiến tòa nhà này trở thành địa điểm sang trọng thường được các tập đoàn lớn tổ chức hội nghị.

Mặc dù một đêm ở đây chỉ riêng tiền bao một tầng đã hết 500 nghìn usd nhưng những người đã vào đây ăn thì cũng sẽ không ai tiếc số tiền này, kể cả Ken cũng vậy, không quan trọng ăn ngon hay không, quan trọng cấp cho đối tác thấy rõ được thành ý của mình.

Trái ngược với vẻ tự tin, phóng khoáng của Ken và Steven thì Gemma có vẻ chưa thích nghi được những chỗ thế này, ngày trước dù làm tới vị trí trưởng phòng nhưng Gemma cũng chưa bao giờ có cơ hội đến những nơi như thế này cả, chỉ một lý do thôi, không đủ tiền!

Những nơi như thế này thường thì cũng sẽ không có quá đông khách, Ken và Steven, Gemma một đường thuận lợi tiến lên thẳng tầng 35.

Vì là chủ nhà nên Ken quyết định tới sớm hơn giờ hẹn 20p, khi lên tới phòng chuẩn bị gần 15p thì bên phía Softbank mới tiến vào.

Đi đầu bước vào là một người đàn ông trung niên khoảng tầm 60 tuổi, vóc dáng không cao lắm, chỉ tầm khoảng 1m65, chiếc đầu hói cùng với một khuôn mặt tươi cười đặc trưng của người châu Á.

Vì đã tìm hiểu rất sâu về tập đoàn Softbank nên Ken rất dễ dàng nhận ra đây là Son Masayoshi, người sáng lập cũng như giám đốc điều hành của tập đoàn Softbank.

"Chào ngài Masayoshi, rất hân hạnh khi được tiếp đãi ngài hôm nay"

Ken vui vẻ chủ động bước lên nghênh đón Masayoshi.

Masayoshi là một người rất đáng để Ken đưa ra đãi ngộ như vậy, tài năng của ông ta là điều mà không ai có thể phủ nhận được.

Mặc dù Masayoshi vào lúc lập nghiệp cũng nhận được sự giúp đỡ từ gia đình nhưng trong mắt mọi người thì Masayoshi vẫn có thể được coi là một vị tỷ phú tự nhân.

Vào năm 1981, cha của Masayoshi chỉ cấp cho con trai số tiền 10 nghìn USD thời đó để lập nghiệp, hai mươi năm sau Masayoshi xây dựng lên một công ty viễn thông đa quốc gia đứng đầu thế giới, người như vậy đáng nhận được sự tôn trọng đến từ Ken.

"Nào dám nào dám, được ngài Ken tận tình đón tiếp cũng là vinh hạnh rất lớn của tôi"

Masayoshi cũng không cậy già hiếp nhỏ, đáp trả lại Ken cũng rất thành tâm.

Rất ít người có thể khiến Masayoshi thành tâm như thế này, đương nhiên Ken là một trong số đó.

Trong mắt Ken Masayoshi là một thiên tài thì ngược lại, trong mắt Masayoshi Ken lại là một siêu cấp thiên tài.

Chỉ trong vòng chưa tới một năm, từ một thanh niên IT bình thường phát triển thành một vị tỷ phú có tiếng trên thế giới, mặc dù giá trị ròng của Ken vẫn chưa được công bố nhưng ít nhất cũng sẽ trên 10 tỷ USD, thành tích của Ken có thể nói là độc nhất vô nhị từ trước đến nay.

Hai người đi theo Masayoshi cũng giống như Steven và Gemma, đều là trợ thủ đắc lực của Masayoshi.

"Chúng ta uống một chút rượu chứ?"

Sau khi tất cả đã ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên thì Ken quay sang hỏi Masayoshi.

"Nào dám chối từ, hôm nay mọi việc đều nghe theo sắp xếp của ngài Ken cả"

Masayoshi vẫn giữ nụ cười từ lúc bước vào tới giờ trả lời Ken.

"Cứ một tiếng ngài hai tiếng ngài cũng không thoải mái gì, con nhỏ tuổi hơn, bác cứ gọi con là cháu được rồi"

Ken vui vẻ tiếp lời, đây cũng xem như là cách giúp mối quan hệ của hai người tự nhiên hơn.

"Cháu đã nói vậy rồi thì ta đành phải cậy già lên mặt vậy haha"

Masayoshi tất nhiên cũng hiểu ý Ken, chả có lý do gì để từ chối cả.

Sau khi thức ăn được mang lên, Ken với tư cách là chủ nhà mời mọi người một ly sau đó làm mẫu uống cạn, mọi người mới bắt đầu nhập tiệc ăn uống.

Nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ tưởng đây là một bữa tiệc bình thường chứ chẳng ai nghĩ đây là bữa tiệc để đàm phán hợp đồng trị giá vài tỷ usd hết.

Cả Masayoshi và Ken đều ngồi ăn uống, nói chuyện thoải mái, chẳng ai nhắc về việc làm ăn cả, cứ thực sự như là quên rồi vậy.

Vì xíu còn phải làm việc nên mọi người chỉ uống nhấp môi cho có không khí, đến khi ly rượu thứ ba được rót thì Masayoshi không nhịn được nữa đành lên tiếng.

"Hay là chúng ta giải quyết công việc trước sau đó thoải mái uống một trận như thế nào?"

"Con cũng đang có ý này" Ken thoải mái trả lời.

Từ giây phút này trở đi bầu không khí nhộn nhịp biến mất, thay vào đó là một sự căng thẳng tột độ, tất cả mọi người có mặt trong phòng đều tập trung tinh lực hết mức có thể.

"Theo như những gì cấp dưới chúng ta làm việc thì trên cơ bản đã đạt được nhận thức chung rồi, hôm nay bác tới đây chỉ để đảm bảo mọi việc đều theo như ước tính thôi"

"Bác có thể bật mí cho con một điều, công ty Tencent đưa ra mức giá lên tận 3,3 tỷ USD để sở hữu cổ phần của Softbank tại SuperCell, cao hơn công ty Star của con rất nhiều"

"Mặc dù vậy bác vẫn xem con là đối tác số 1, chắc lí do là gì thì con cũng hiểu rồi"

Masayoshi rít một hơi thuốc lá rồi quay sang chờ Ken trả lời.

"Đương nhiên con hiểu, so với con quái vật khổng lồ Tencent thì tụi con chả là cái đinh gì cả nhưng tụi con có một điểm mạnh có thể đánh bại Tencent trong thương vụ này"

"Theo như con biết thì hiện tại Softbank đang gặp vấn đề về dòng tiền, nếu như bác đồng ý, 3,1 tỷ USD tiền mặt sẽ được chuyển khoảng đến cho bác ngay khi hợp đồng hoàn thành"

"Kèm theo đó, trong vòng ba năm nếu như bác muốn vay tiền, con có thể cho bác vay với lãi suất chỉ bằng 50% lãi suất ngân hàng"

Đây là điều kiện Ken vừa chợt nghĩ ra, dù sao tiền mặt là thứ không sẽ chẳng bao giờ thiếu, mang nó ra làm một nhử để lấy được Supercell cũng hoàn toàn xứng đáng, chỉ có khi nào Supercell thuộc sở hữu của mình thì Ken mới có thể yên tâm, dù sao áp lực của con quái vật khổng lồ Tencent mang đến cũng là rất lớn.

"Những điều con nói đều là sự thật chứ?"

Masayoshi rõ ràng rất ngạc nhiên với điều kiện Ken đưa ra, điếu thuốc đã cháy xém tới tay rồi mà vẫn không để ý.

"Nếu như bác muốn chắc chắn, con hoàn toàn có thể thêm vào điều khoản của hợp đồng"

"Không cần, bác tin tưởng vào con"

"Vậy có nghĩa bác đồng ý bán Supercell cho con rồi"

Masayoshi không đáp lại câu hỏi của Ken mà đứng dậy đưa tay ra, mở một nụ cười thỏa mãn.

"Hợp tác vui vẻ"

"Hợp tác vui vẻ"

Đội ngũ hai bên bắt đầu lấy hợp đồng ra làm việc với nhau, những việc này Ken và Masayoshi không cần xen vào, họ chỉ cần đưa ra quyết định lớn nhất thôi là được rồi.

Sau gần một tiếng thì việc ký kết hợp đồng mới hoàn thành, Ken và Masayoshi chính thức đặt bút ký tên mình vào, một hợp đồng khổng lồ sẽ làm sốc tất cả mọi người trên thế giới từ giây phút này trở đi chính thức hiệu nghiệm.

Vì số tiền lên tới 3,1 tỷ USD nên Ken không thể tự mình giao dịch được, phải đợi ngày mai ra ngân hàng làm việc thì mới có thể chuyển tiền cho Masayoshi.

Công việc hoàn thành rồi nên tất cả mọi người đều thoải mái, ăn uống cũng không còn dè chừng như trước nữa.

Ken phân phó nhân viên mang thêm 3 chai rượu nữa lên, tất cả đều là loại thượng hạng, một chai cũng không dưới 100 nghìn usd.

Vừa hoàn thành một hợp đồng có ý nghĩa rất lớn với cả hai công ty nên mọi người đều vui vẻ, rất nhanh sau đó rượu được kêu lên liên tục, chả ai để ý rượu được mang lên thuộc nhãn hiệu gì, chỉ cần biết đó là rượu ,uống được, thế là đủ.

Ken không ngờ Masayoshi có tửu lượng khá đến như vậy, có thể uống tay đôi với Ken một mạch tới tận 1 giờ sáng, đến khi Masayoshi ngủ gục trên bàn rồi thì bữa tiệc mới kết thúc.

Ken dưới sự giúp đỡ của Job khó khăn lắm mới lên được xe, sau đó thì cũng ngã cổ ra phía sau ngủ.