Chương 84: Gây sự

Khi bầu không khí nóng lên, Ken và Johny cũng bắt đầu nhập cuộc.

Ken và Johny cùng nhau chạy chậm lại, hai xe song song nhau, ngay khi tiếng còi thứ ba vừa kết thúc thì cả hai lập tức tăng tốc độ.

Ken mặc dù chưa tham gia đua xe bao giờ nhưng những kiến thức cơ bản đều nắm được, chẳng qua thao tác không được thuần thục lắm thôi.

Johny không uổng sức thường xuyên tham gia những buổi tụ tập như thế này, nãy giờ cả hai đã so tài ba lần, cả ba lần Ken đều không thể vượt qua được Johny, mặc dù về hiệu năng thì xe Ken thậm chí còn có phần mạnh hơn xe Johny.

Những người tham gia buổi đua xe như này đa số đều có máu hơn thua rất lớn, những chiếc xe khác liên tục chạy lên gạ đua với Ken và Johny, còn lí do tại sao họ chọn hai người thì rất đơn giản, xe của hai người là hai chiếc xịn nhất ở đây.

Ken cứ thế tham gia đường đua cùng mọi người, khi hết đường cao tốc thì lại chạy ngược lại, con đường này cũng không có nhiều xe dân chạy nên càng thuận tiện cho việc quậy phá.

Vừa được trải nghiệm cảm giác phấn khích này nên Ken cũng chả suy nghĩ gì nhiều, bất cứ ai tới gạ kèo thì Ken cũng nhận, có lúc thắng lúc thua.

"Con mẹ nó, thằng này chán sống rồi à" Ken bực mình đập tay vào vô lăng.

Lúc nãy khi Ken đang chạy bình thường thì bỗng nhiên có một chiếc Nissan GT-R50 chạy lên rồi tạt đầu xe.

Ken thề vừa rồi nếu mình phản ứng không nhanh thì đã tông vào xe nó rồi, xe Ken vì phanh gấp còn trượt đi một đoạn ngắn.

Ken nào có thể để im chuyện này, vội vàng tăng tốc chạy lên song song với chiếc xe kia, chiếc xe kia hình như cũng đang đợi Ken chạy lên, tốc độ chạy không nhanh lắm.

"Chạy xe kiểu gì vậy mày?" Khi hai xe song song nhau, Ken hạ kính xe xuống chửi qua một người thanh niên tầm 21-22 tuổi đang điều khiển chiếc Nissan GT-R50.

Mặc dù biết thanh niên này cũng không đơn giản nhưng Ken cũng chả nghĩ nhiều, cứ chửi trước rồi tính.

Chiếc xe Nissan GT-R50 có giá trên thị trường cũng gần 2 triệu usd, đây không phải là số tiền mà một người bình thường có thể bỏ ra, vã lại Ken chắc chắn thằng chạy chiếc Nissan GT-R50 này không chung đoàn với mình, nếu không thì chiếc Nissan GT-R50 này cũng được mang lên trưng bày rồi, mặc dù không so được với xe của Johny và Ken nhưng chiếc này cũng dư sức vào top 10 chiếc xe tại buổi tụ họp.

Thằng thanh niên ngồi trên chiếc Nissan GT-R50 thấy Ken chửi mình thì cũng quay sang nhìn, sau đó nở một nụ cười khinh bỉ rồi giơ ngón giữa lên hướng về phía Ken, sau đó phóng ga rời khỏi quốc lộ, biến mất khỏi tầm mắt của Ken.

Ken đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống khi chửi thằng chạy chiếc Nissan GT-R50 đó nhưng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị người ta coi thường đến mức đó.

Chả còn tâm chí đâu để vui chơi nữa, Ken ra hiệu cho Johny rồi cũng rẻ vào một con đường rời khỏi cao tốc tìm một chỗ vắng người rồi bước xuống xe.

"Má nó, mày có thấy thằng hồi nãy chạy chiếc Nissan GT-R50 không?"

Ken quay sang hỏi Johny.

"Có, xe thằng đó độ khiếp thật, chạy nhanh kinh khủng"

Johny trả lời như kiểu chưa biết chuyện gì đã xảy ra.

"Hồi nãy mày không thấy nó bố láo với tao à?" Ken thấy Johny có vẻ không biết gì cả nên hỏi.

"Ai biết, mày đua phần mày tao đua phần tao chứ sao tao thấy mày được"

Johny thản nhiên trả lời.

Vậy là Ken lại phải tốn công kể lại cho Johny chuyện gì đã xảy ra, tới lúc này rồi kể lại mà Ken vẫn cảm thấy rất bực mình.

"Mày có biết thằng đó là ai không?"

Sau khi kể đầu đuôi câu chuyện thì Ken hỏi Johny.

"Tao thì không biết nhưng muốn dò hỏi thì dễ thôi, ở thành phố này cũng có hai ba chiếc Nissan GT-R50 à"

"Vậy mày hỏi giùm tao đi, mẹ nó, chưa bao giờ tao thấy bị coi thường như vậy luôn?"

Ken quyết định phải tìm ra thằng nhỏi đó là ai, cục tức này Ken nuốt không trôi.

Khi đua xe thì việc xe này vô tình tạt đầu xe nhau cũng là bình thường thôi, nhưng mà thằng này rõ ràng là cố ý, lại còn thách thức ngược Ken, rõ ràng là muốn kiếm chuyện.

Nếu là lúc trước thì khả năng cao Ken sẽ mặc kệ nhưng giờ thì không được, mình có tiền có quyền, tại sao phải chịu đựng sỉ nhục?

Ken biết tâm lý mình đang không ngừng bành trướng nhưng cũng đành phải chấp nhận, mỗi khi chúng ta tiếp cận tới một tầng lớp cao hơn thì tâm trí cũng phải phát triển để thích ứng được với độ cao đó.

Đang cay cú nên Ken cũng chả chơi nữa, Johny thấy vậy cũng nghĩ, sau đó cả hai tìm một quán bar uống vài ly rượu rồi cùng nhau ra về.

Sáng hôm sau, khi Ken còn đang ngái ngủ thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là Steven gọi đến.

Nếu như không phải là chuyện quan trọng thì Steven cũng sẽ rất ít khi gọi điện, Ken vội ngồi dậy nghe máy.

"Tôi nghe đây"

"Sếp còn đang ngủ à, xin lỗi đã làm phiền sếp nha"

Thanh âm của Steven vang lên.

"Không sao, ở công ty có chuyện gì à?"

Ken trả lời.

"Công ty vẫn ổn, gọi sếp sớm vậy là vì có chuyện vui muốn thông báo cho sếp"

"Bên Softbank đã đồng ý những điều khoản của chúng ta về việc mua bán SuperCells rồi, họ muốn tối ngày mai có thể gặp mặt sếp, nếu như không có gì thay đổi thì khả năng cao tối mai cũng sẽ ký hợp đồng luôn"

Giọng nói Steven đầy vui mừng vang lên.

Không riêng gì Steven mà Ken cũng rất vui, công ty SuperCells mà một phần quan trọng trong chiến lược tương lai của công ty Star, Ken và Steven đã theo vụ này gần cả tháng trời rồi, tới hiện tại mới có được kết quả y như mong muốn.

"Được, cậu sắp xếp chuyện này giùm tôi rồi sao đó báo cho Gemma"

"Vâng thưa sếp, tôi sẽ lo liệu chuyện này"

"Nếu như không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy đây"

Sau khi nói chuyện với Steven xong thì Ken cũng chả ngủ tiếp được nữa, mở điện thoại ra nhìn thì cũng đã 9h sáng rồi, dù rất không muốn nhưng Ken cũng chỉ đành thức dậy đi xuống dưới nhà.

Ba giờ chiều ngày hôm nay sẽ là ngày đầu tiên chương trình Shark Tank bấm máy quay, Ken sau khi ăn uống xong, mặc một bộ đồ vest cực kì lịch lãm thì ngồi lên chiếc MayBach do Job cầm lái rời khỏi căn biệt thự.

Đây là lần đầu tiên được lên sóng truyền hình nên Ken rất hào hứng, trước khi đến trường quay còn đặc biệt tới một tiệm hớt tóc cực nổi tiếng sửa sang lại tóc tai của mình.

3h kém thì Ken tới trường quay, những người khác cũng đã tới đầy đủ, chỉ cần chuẩn bị một chút nữa thôi là có thể bắt đầu quay rồi.

Vì trước đây chưa quen biết nhau, đây cũng là lần đầu tiên mọi người làm việc với nhau nên cũng không có nhiều chuyện để nói.

Dưới sự chỉ dẫn của đạo diễn và đội ngủ quay phim, Ken bắt đầu thực hiện những cảnh quay đầu tiên của mình.

Thời gian cứ dần trôi qua, nhắm mắt mở ra một cái đã tới gần 2h sáng thì lúc này đạo diễn mới thông báo kết thúc ngày quay hôm nay.

Khắc hẵn với lúc đi, khi trở về Ken như một con robot đang chuẩn bị hết pin.

Lúc đầu Ken nghĩ quay mấy cái này thôi thì có gì đâu mà khó, chỉ cần ngồi đó cho người khác thuyết phục mình thôi là được nhưng đến khi thực sự làm việc thì Ken mới nhận ra việc này không đơn giản như mình nghỉ, nào là góc máy, phải ngồi tư thế như nào cho đẹp, lời thoại phải như thế này thế kia, có nhiều cảnh còn phải quay đi quay lại rất nhiều lần.

Ken cũng cảm thấy rất bội phục Suzy, mình mới quay có một buổi mà đã mệt rã rời rồi, vậy mà Suzy hầu như ngày nào cũng đi quay, không biết sức đây ra nhiều dữ vậy.

Hôm qua đi chơi khuya, sáng nay dậy sớm, chiều lại đi quay tới 2h khuya, Ken đã không còn chút sức lực nào trong người rồi.

Ngồi trên xe Ken đã ngủ gật mấy lần, sau khi vừa về tới nhà thì Ken leo ngay lên giường.

Kệ đống quần áo bừa bãi dưới sàn nhà, giờ mà Ken không sạc pin nữa thì chắc sẽ tắt nguồn mất.