Chương 2: Cuộc sống mới

-Mẹ ơi!

Đứa trẻ cười híp mắt níu lấy chân mẹ. Một chén canh trứng hoa đã khiến nó quên đi những lúc mẹ lạnh nhạt, bỏ bê mình. Trẻ con luôn là tờ giấy trắng, người lớn mới là kẻ đã vẽ lên đó những vết mực loang.

-Ngoan...

Lữ Tâm ôm lấy bé, đặt lên giường. Những sợi tóc trẻ con mềm mại quấn lấy tay cô, cũng quấn chặt luôn cả trái tim của Lữ Tâm.

Trong mịt mù kí ức hỗn loạn, Lữ Tâm cũng đã từng mong muốn mình có đứa trẻ của riêng mình, có ai đó ràng buộc chung dòng máu. Nhưng cô vốn là sát thủ, sinh con ra - nó cũng sẽ thành sát thủ như mẹ nó, trở thành công cụ trong tay người ta. Lữ Tâm vì muốn sống mà tôn nghiêm cũng không cần tới nhưng con cô không thể như vậy. Cứ tưởng tượng đến việc nó đã phải trải qua chuyện mà Lữ Tâm từng nếm phải, lòng cô không khỏi nhói đau. Rất đau.

"Lữ Tâm" của đời này không như thế. Cô ta chẳng phải vì một cái bánh mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, chẳng phải bán mình để được no bụng...Cô ta...

Cô ta là một cô gái đẹp. Cũng chính vì thế nên ước mơ của " Lữ Tâm" luôn đi trước người khác một bước. Cô muốn sống đầy đủ, muốn được người cung phụng như một bà hoàng. Tiếc thay cuộc sống không màu hồng như mơ ước. Cô ta phải lấy chồng, sinh con, người chồng như khúc gỗ không biết yêu chiều vợ. Anh ta làm công nhân trên thành phố, mỗi tháng gửi tiền chu cấp về nhà. Mẹ chồng không hà khắc, cũng chia lại hơn nửa cho "Lữ Tâm". Tuy nhiên số tiền đó vốn không làm cô ta thỏa mãn, chẳng mua được bao nhiêu thứ. Cuối cùng thì cô ta phạm phải sai lầm rất lớn. Đó là mượn tiền của dân xã hội đen.

Tiền nợ tăng dần theo năm tháng. Số tiền hiện lên tới mấy trăm đồng.

Với người làm nông, số tiền đó cực lớn. "Lữ Tâm lên tiếng nhờ giúp đỡ nhưng không ai nguyện ý cho cô mượn tiền. Cô ta nghĩ ra hạ sách, giả vờ treo cổ tự tử. Không may chiếc ghế gỗ bỗng dưng ngã. "Lữ Tâm" đầu óc mơ hồ, cứ vậy rồi biến mất nên giờ Lữ Tâm cô mới tới đây.

Cuộc sống mới- đây không phải là cuộc sống mới cô từng nghĩ đến hay sao?

Không phải nhận nhiệm vụ, không phải giết người, không phải là công cụ cho người khác nữa. Cô được tự do làm những gì mình muốn rồi sao?

Khóe miệng Lữ Tâm thoáng hiện nét cười. Lần đầu tiên cô mỉm cười sau mấy mươi năm.

-Mẹ ơi, mẹ sẽ làm canh trứng hoa cho con uống nữa phải không?

Giọng nói ngây thơ, non nớt kéo Lữ Tâm về thực tại. Cô xoa nhẹ đôi má hồng hồng của đứa bé, gật đầu.

-Ừ. Con ngủ đi.