Giấc mộng qua nhanh, mau tỉnh dậy, đã là cả một đêm dài.
Trước mắt Lữ Tâm là ánh sáng, thứ ánh sáng chan hòa và ấm áp nhất mà cô từng thấy. Bởi vì đi kèm theo không phải là những mệnh lệnh buộc cô phải răm rắp thi hành.
Lữ Tâm đã trọng sinh.
Cái chết của đời trước vẫn còn rõ ràng trong tâm trí. Lữ Tâm - sát thủ số bảy tưởng vô tình nhưng lại chết vì hai chữ "cảm tình".
Còn cô gái Lữ Tâm của đời này thì đang sống sờ sờ lại trở nên tuyệt vọng, từ tuyệt vọng mới quyên sinh. Linh hồn cô ta rời khỏi xác, tạo cơ hội cho một " Lữ Tâm" khác được dịp trọng sinh.
-Mẹ! Mẹ ơi!
Tiếng gọi non nớt của một đứa trẻ. Lữ Tâm nhìn cái dáng nhỏ bé đang chạy ùa vào lòng mình.
Một khi đã là sát thủ, hoàn toàn không được yêu thương ai cả. Năm 15 tuổi, Lữ Tâm trải qua lần đầu tiên của mình vì nhiệm vụ. Sau đó là những chén thuốc đắng ngắt cô liên tục uống để tránh mầm mống gây tai họa. Đến năm 30 tuổi, gần như một khát vọng làm mẹ đã bị dập tắt. Lữ Tâm sống vì nhiệm vụ, sống để sống...Con cái....
Cô từng thừ người ngắm một nụ cười thiên thần bừng nở. Hình như đã buông thỏng dao trong một nhiệm vụ giết người.
Còn bây giờ....
-Mẹ...mẹ ơi!
Đứa trẻ mở to đôi mắt ngây thơ nhìn cô. Nụ cười răng sún. Mình cũng từng như thế, bấu chặt vào chân của phụ thân, cũng từng nũng nịu như vậy gọi "nương".
Những hình ảnh đứt quãng hiện ra trong đầu Lữ Tâm. Đứa trẻ, người đàn ông, gia đình chồng...Cô không còn là sát thủ số 7 nữa. Cô đã có một thân phận khác. Vẫn là Lữ Tâm, Lữ Tâm có cuộc sống bình thường.
Không cần phải chấp hành nhiệm vụ mới có thể sống. Không cần....
-Mẹ!!!!
Cô hoàn hồn nhìn xuống chân mình. Đứa trả vẫn đang tha thiết nhìn cô.
Nó đói. Bất giác cô nhìn lên tường.
Đồng hồ. Ký ức gọi tên nó như thế. Đã quá mười một giờ rồi.
Muốn sống, phải ăn. Phải có thức ăn!
Theo bản năng, Lữ Tâm đi nhanh về hướng căn bếp nhỏ. Nơi đó có một thùng gạo còn lưng nửa.
Còn gạo. Cạnh đó là gia vị. Hầu như còn nguyên, đầy ắp các bình.
Có trứng gà. Chiếc tủ gọi là tủ lạnh theo kí ức nguyên chủ còn có rau xanh, cà chua. Tay Lữ Tâm thoáng run lên. Lần này là run vì kích động.
-Mẹ....Mẹ ơi!
Đứa bé lại níu lấy chân cô, giọng non nớt đang nũng nịu. Vài hình ảnh lại hiện ra.
Cũng chính đứa bé này co người trong góc, khóc nức nở. Trong mắt đầy ắp sự kinh sợ. Nguồn gốc từ sự kinh hãi đó đến từ người nó đang ôm lấy, tràn đầy tin tưởng gọi tha thiết: "mẹ ơi!"
Lữ Tâm vuốt những sợi tóc mềm mại lòa xòa trên trán bé. Giọng cô bỗng nhiên thật dịu dàng....
-Ngoan nhé! Mẹ làm canh trứng cho con ăn!