Khang Hi trong lúc tuần du đã ở hành cung(*) kể rõ tội trạng rồi sai người bắt Thái tử lại, đuổi về kinh thành giam giữ, chờ sau khi ông về sẽ có xử trí, việc giam cầm do Tứ bối lặc Dận Chân chịu trách nhiệm. Thập Tam a ca bị liên lụy nên cũng phải chịu cảnh giam lỏng trong phủ.
(*) Cung điện nghỉ ngơi dành cho vua khi xuất du.
Tin tức này như chọc vào tổ ong vò vẽ, khiến cho tất cả quan lại lớn nhỏ trong triều đình Đại Thanh bùng nổ, lòng người lo sợ, ai nấy đều bất an. Đêm nhận được tin báo, không biết đã có bao nhiêu thư phòng để đèn sáng suốt đêm. Phủ Tứ bối lặc cũng không phải là ngoại lệ, nghe nói hiếm khi nào mà nhóm tôi tớ lại thấy Tứ bối lặc tức giận ra mặt như vậy, mọi người đều đoán là Tứ a ca đang lo lắng cho Thập Tam a ca, dù sao giao tình giữa hai huynh đệ bọn họ cũng rõ như ban ngày.
Sáng sớm khi Thục Lan theo quy củ tới thỉnh an phúc tấn thì nghe thấy phúc tấn lo lắng nhắc tới chuyện này, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Đông Giai Thị Thục Lan chính là cảm thấy bản thân thật may mắn khi hắn lật bàn trong thư phòng của hắn chứ không phải ở Hinh Thần Uyển, nếu hắn dám phá hủy thư phòng của nàng, nói không chừng nàng sẽ mắng hắn một trận, sau đó cuộc sống thái bình sẽ chấm dứt, nếu kích động hơn một chút mà mắng không lưu tình vậy thì hành trình xuyên Thanh của nàng hẳn là kết thúc ở đây. May mắn, quá may mắn. Đông Thục Lan thở phào một cái, chỉ thiếu lấy tay vỗ ngực định thần mà thôi. Ô Lạt Na Lạp Thị bị động tác của nàng chọc cho buồn cười, nha đầu này nghĩ cái gì cũng đều viết lên trên mặt hết.
“Muội ấy, trong đầu chỉ toàn sách là sách, không nghĩ được chuyện gì khác sao?
Những người khác bây giờ chắc hẳn đang nghĩ cách khiến gia bớt giận, bớt phiền. Còn muội lại cảm thấy may mắn vì hôm qua gia không phát hỏa ở thư phòng của muội, gây họa cho sách bảo bối của muội!”
“Phúc tấn, chuyện của nam nhân họ tự giải quyết được, chúng ta cần gì phải hao tâm tổn sức. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì chúng ta đều không rõ ràng lắm, khuyên cũng không khuyên nổi, nói chuyện cũng không nói trúng trọng điểm, biết đâu lại chọc người giận thì sao? Gia tức giận như vậy thì người nên yên tâm mới đúng. Nếu mà sau khi nghe được tin tức, gia chẳng nói chẳng rằng, cứ giữ thái độ âm trầm thì người mới nên lo lắng gia có khả năng bực bội thành bệnh. Thục Lan thấy cứ như bây giờ cũng không có gì đáng lo cả, gia giận thì cũng giận rồi, chắc sau đó sẽ tĩnh tâm lại để nghĩ đối sách. Còn chúng ta, trước thế nào thì giờ cứ tiếp tục thế ấy là được”.
“Muội nói vậy đúng là không uổng công đọc sách. Ta vẫn còn đang nghĩ mấy thứ trong sách của muội có phải đều méo mó, linh tinh cả không, giờ mới biết, hóa ra không phải hoàn toàn, vẫn còn chỗ có ích”.
“Phúc tấn!”
“Chủ tử, Lý trắc phúc tấn cùng Nhị a ca tới thỉnh an người”. Thúy Châu thấp giọng bẩm báo.
Đông Thục Lan mượn cơ hội đứng dậy cáo từ.
Ô Lạt Na Lạp Thị cũng không giữ, chỉ dặn thêm một câu: “Nếu gia tới viện của muội, muội cũng nên khuyên bảo vài câu, Thục Lan, ta biết muội cơ trí, nhiều ý kiến của muội gia cũng lắng nghe, cũng ghi nhớ. Muội không cần quá coi thường bản thân, nếu có thể thì hãy giúp gia phân ưu một chút”.
“Dạ thưa phúc tấn, Thục Lan nhớ kỹ, Thục Lan cáo lui”.
Ra khỏi viện phúc tấn, Thục Lan vội nói với Tiểu Thúy ở bên cạnh: “Mấy hôm nay có chút đặc biệt, ngươi nhanh nhạy chút, lúc tán gẫu thì đừng nói chuyện linh tinh, đừng làm chuyện ngu ngốc”.
“Dạ, Tiểu Thúy nhớ kĩ”.
Hai người trở lại Hinh Thần uyển, vừa bước vào phòng khách liền cảm nhận được một bầu không khí nặng nề, đè nén khiến người ta hít thở không thông. Lạ thật, bây giờ là mấy giờ? Đông Thục Lan vừa lùi khỏi phòng khách hai bước, vừa ngẩng đầu nhìn hướng mặt trời, giờ hẳn là buổi sáng, sao giờ này vị đại gia kia đã đến thư phòng của nàng điên cuồng gây sức ép rồi? Với lại bây giờ đang là thời kỳ nhạy cảm, không phải hắn sẽ bộn bề nhiều việc sao? Thục Lan lại bước vào phòng khách, nàng liếc nhìn về phía thư phòng, quả nhiên áp thấp chính là từ nơi đó ùn ùn kéo đến, nhìn hai thị vệ canh cửa đứng nơi đầu gió mà xem, sắp bị hong thành tượng đá đến nơi rồi. Hỏng, hỏng hẳn! Đông Thục Lan nắm tay trái đập bộp vào lòng bàn tay phải: đáng lẽ trước khi ra ngoài nàng phải vào thư phòng đem hai quyển sách về phòng ngủ mới đúng! Bây giờ thư phòng chính là nơi trùng trùng nguy hiểm, nàng không có dũng khí đứng đầu sóng ngọn gió. Hơn nữa, căn cứ vào nguyên tắc việc khó bó tiền, nàng không thấy tiền công thì nhất định không đi mạo hiểm. Bạn học Đông Thục Lan quyết đoán ra quyết định, sau khi về phòng thay quần áo thì sẽ tới phòng bếp làm vài món ăn để giết thời gian, nhưng tất nhiên là nàng động khẩu, Tiểu Thúy động thủ rồi.
Chỉ tiếc đời không như là mơ, sau khi Thục Lan thay quần áo xong xuôi, vừa bước chân ra khỏi phòng liền bắt gặp Lỗ Thái, hắn nhìn thấy Đông Thục Lan liền vội vã ôm quyền: “Thứ phúc tấn cát tường”.
Thục Lan suy sụp cúi mặt: “Vốn rất cát tường, nhưng ngươi chúc xong thì chẳng còn cát tường nữa”.
Quả nhiên, Đại Nhi Cách trong thư phòng nhanh nhẹn bước ra ngoài: “Thứ phúc tấn, gia cho mời”.
Đông Thục Lan liếc xéo Lỗ Thái một cái rồi bước vào khu vực áp thấp: “Bối lặc gia cát tường”.
“Ừ”.
“Thứ phúc tấn cát tường”. Một người nhìn như sư gia ôm quyền thi lễ với Thục Lan.
“Vị này là?” Đông Thục Lan đánh giá người đàn ông phía sau Dận Chân, nàng bước đầu nhận định nhân vật này là một sư gia hay mưu sĩ gì đó, hơn nữa còn không phải là nhân vật bình thường. Nên nhớ rằng viện của nàng là hậu viện, không phải ai cũng có thể đi vào. Từ sau khi có thư phòng này, không tính mấy đứa trẻ như Thập Lục, Thập Thất a ca thì người ngoài đi vào cũng chỉ có Thập Tam a ca mà thôi.
“Tại hạ là Đới Đại(*)”.
“Túi túi? Túi túi(**) gì?” Thục Lan nhất thời khó hiểu.
() + (*) cả 2 âm của Đới Đại đều đọc là [dài dài], đồng âm với từ “cái túi”.
Đới Đại là mưu sĩ được Dận Chân tin dùng nhất, đã đóng góp nhiều kế sách, mưu lược trong cuộc tranh giành ngôi báu của Tứ gia. Một số tài liệu nói tên ông là Đới Đạc.
“Là đới trong bội đới(*)”. Đới Đại vừa thấy bộ dạng mờ mịt của Thục Lan liền biết ngay là nàng hiểu sai.
(*) Trang sức đeo ở đai áo thời xưa.
“À, là Đới Đại! Ta biết, ngươi…” Bạn học Thục Lan vội ngậm miệng, nàng suýt chút nữa thì nói ra hậu duệ hai trăm năm sau của hắn rất nổi tiếng! Đới Lạp, người đứng đầu mạng lưới tình báo của Quốc Dân Đảng. Di truyền đúng là đáng sợ, nàng lúc trước đọc sử đã biết, trước khi Dận Chân làm Hoàng đế, mưu sĩ Đới Đại và Thập Tam a ca chính là những phụ tá đắc lực nhất của Tứ Tứ. Hai trăm năm sau, cháu của hắn còn nổi danh hơn hắn nhiều! Đông Thục Lan sau khi thở phào nhẹ nhõm liền ho khan một tiếng: “Thất lễ. Gia gọi thiếp thân đến có chuyện gì phân phó?”
“Nàng biết người này?” Dận Chân hứng thú hỏi.
“Hình như thiếp thân đã từng nghe qua tên này ở đâu đó, nhưng giờ không nhớ ra được”.
Lời nói dối vụng về này chắc chắn không lừa được mấy người trong thư phòng, thế nhưng Dận Chân đang có tâm sự nặng nề nên cũng cho qua.
“Nàng nghĩ sao về chuyện lần này?”
“Chuyện gì vậy?” Hỏi rõ vẫn hơn.
“Chuyện Thái tử”. Dận Chân nhìn chằm chằm vào Thục Lan.
“Thái tử? Thái tử có chuyện gì sao?”
Tất nhiên những người trong thư phòng sẽ không cho là Đông Thục Lan không biết tí gì về chuyện Thái tử bị giam cầm. Trong mắt bọn họ, người biết xem tướng như Thục Lan mà hỏi ngược lại thì chắc chắn Thái tử sẽ không có chuyện gì xấu.
Dận Chân và Đới Đại nhìn nhau, lâm vào trầm tư, Lỗ Thái tiến lên ôm quyền: “Vừa nhận được tin tức, Hoàng thượng đang trên đường trở về kinh thành, hơn nữa còn đưa ra khẩu dụ sau khi hồi kinh sẽ chiêu cáo thiên hạ… phế Thái tử”.
Sắc mặt Đới Đại có phần thả lỏng: “Bối lặc”. Hắn vẫn luôn mang thái độ hoài nghi với việc xem tướng số, nhất là ở những sự kiện to lớn như thế này, hắn lại càng phản đối việc dựa vào những thuyết vô căn cứ.
Bạn học Thục Lan chẳng lo lắng chút nào, nếu mà lịch sử thay đổi thì nàng sẽ không có khả năng xuất hiện ở chỗ này. Có điều Khổng Tử đã dạy “không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy”, bạn học Đông vô cùng thức thời vung khăn xin lui: “Nếu bối lặc gia bận rộn, Thục Lan sẽ không quấy rầy”.
Có vẻ trong lòng Dận Chân đã có chủ ý, hắn suy nghĩ một chút, “Thục Lan, tại sao nàng lại cho rằng lần này Thái tử không có chuyện gì?” Rất hiển nhiên, câu này là để thuyết phục Đới Đại.
“Chuyện triều đình, thiếp thân không nên nhiều lời”.
“Trừ Đới Đại, những người khác lui ra”.
“Dạ”. Trăm miệng một lời, trong đó giọng của bạn học Thục Lan là lớn nhất.
Chờ ra khỏi thư phòng, bạn học Thục Lan hé ra khuôn mặt như khóc tang: “Ta mới sống yên ổn mấy ngày thôi mà, sao lại không để cho ta được thanh nhàn chứ?”
“Tiểu thư, có chuyện gì vậy?” Tiểu Túy bước lên trước, nãy giờ nàng vẫn chờ ở bên ngoài.
“Thái tử bị phế, ta sẽ bị người Đông gia quấn lấy, thật xui xẻo! Tiểu Thúy, đi lấy mấy tờ giấy ngày trước Đại Nhi Cách viết ra đây, tiểu thư ta muốn nghiên cứu kĩ một chút. Thật là, những người này sao lại thích hành hạ nhau như vậy chứ, yên ổn quá thì không sống nổi sao?!”