Chương 56: Viết Bùa Hộ Mệnh

Ngày hôm đó, một nhà Khoa Đại tới phủ Tứ bối lặc chào từ biệt. Lúc này Khang Hi đã xuất phát đi tuần du biên cương, Tứ a ca lại phải mò mẫm sớm khuya, ngâm mình trong đống tấu chương, vì nước phân ưu. Hộ tống một nhà Khoa Đại còn có nữ quyến Đông phủ, trên danh nghĩa có thể coi là trưởng bối của Thục Lan, bọn họ đã từng tới vài lần nên cũng được coi là khách quen. Phúc tấn trước đãi trà tiếp khách, sau lại để cho Đại tổng quản phái người tới Hinh Thần uyển báo cho Thứ phúc tấn.

Nghe xong thông báo, Đông Thục Lan bĩu môi, nàng đã sớm đoán rằng bọn họ sẽ chờ đến lúc Hoàng thượng ra khỏi kinh thành, sau khi cho người thăm dò thời gian Tứ a ca không có trong phủ mới dám đến. Nhưng mà nữ quyến Đông phủ tới làm gì, chẳng lẽ cũng muốn rời kinh cùng a mã? Thục Lan đảo mắt, đáp: “Ngươi trước hết báo lại rằng ta rửa mặt trang điểm một lát rồi sẽ tới, tiếp đó gọi riêng Đại tổng quản đến chỗ ta một chuyến”.

“Dạ”.

“Thứ phúc tấn có gì sai bảo?” Tổng quản đại nhân vội vã chạy tới, không dám chậm trễ.

“Khoa Nhĩ Khắc này, bây giờ ông có thể giúp ta tìm một người cơ trí, viết chữ nhanh tới đây được không?”

Khoa Nhĩ Khắc nghĩ một lát rồi đáp: “Hôm nay Đại Nhi Cách làm việc thay gia nên không tiến cung, bây giờ vẫn còn trong phủ”.

Mắt Thục Lan sáng lên, có người quen chính là tốt nhất, dễ nói chuyện, dễ giao việc. Nàng vội nói: “Bảo hắn tới một chuyến, ta có việc gấp muốn nhờ hắn giúp”.

“Dạ”. Đại tổng quản ngầm hiểu rằng thứ phúc tấn đang muốn đối phó với mấy vị khách ngoài kia, không biết nàng định làm gì. Ông chưa bao giờ thấy người nào đối xử thờ ơ với nhà mẹ đẻ như thứ phúc tấn. Phải biết rằng, nữ nhân ở bất kì nhà đại quan nào cũng hi vọng bản thân có một hậu thuẫn đủ mạnh để dựa vào.

Cho dù lúc đầu Đông gia coi thứ phúc tấn như thế thân mà đưa vào phủ Tứ bối lặc, nhưng bây giờ họ cũng đã bày tỏ thiện ý, nếu ông là thứ phúc tấn, ông nhất định sẽ nhân cơ hội này để bồi đắp lại quan hệ. Lẽ nào thứ phúc tấn vẫn còn tức giận chuyện lúc trước? Nhìn nàng cũng đâu giống một kẻ thiển cận… Lát sau Đại Nhi Cách đã bước vào cửa Hinh Thần Uyển, đập tay hành lễ: “Thứ phúc tấn cát tường. Đại tổng quản nói người tìm nô tài?”

“Phải. Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc”.

“Nô tài không dám, xin thứ phúc tấn cứ việc sai bảo”.

“Đợi chút nữa lúc ta đến tiền trạch thì ngươi lén theo sau, tiếp đó ghi lại chính xác tất cả những gì mà người Đông gia nói”.

“Việc này…có vẻ không hay. Ngộ nhỡ gia trách tội thì nô tài làm sao gánh nổi”.

Đại Nhi Cách mặt mày bất an, rủi như hắn nghe được việc gì không nên nghe thì cái mạng nhỏ này của hắn có lẽ sẽ khó mà giữ được, rất có khả năng sẽ bị giết người diệt khẩu.

Đông Giai Thị Thục Lan thấy vậy liền khinh khỉnh liếc hắn một cái: “Ngươi yên tâm đi, không có chuyện đóng cửa nói thầm đâu, người ở đại sảnh khá đông. Chỉ tại ta thấy họ dàn trận như định khởi binh vấn tội rồi quy cho ta tội bất hiếu nên mới làm vậy. Ta cho ngươi ghi chép lại để đề phòng những hiểu lầm không cần thiết về sau, nói thế nào có bằng chứng cũng tốt hơn, biết đâu sau này nó còn có thể trở thành lợi thế của gia khi đàm phán giao dịch với nhà họ Đông”.

Mấy câu sau chính là dụ dỗ, chắc hẳn Đại Nhi Cách rất trung thành với Tứ Tứ, bằng không hắn sẽ không được Dận Chân mang theo bên người.

“Rõ”. Quả nhiên, sau khi nghe câu cuối cùng của Thục Lan, Đại Nhi Cách liền không do dự gật đầu, đồng ý rất dứt khoát.

“Nếu vậy ngươi hãy đi tìm thêm hai người rồi chia nhau ra để nhớ, ai nói câu nào đừng để lẫn lộn”.

“Nô tài lập tức đi tìm”.

“Còn chuyện đến tiền viện…” Thục Lan quay lại nói với Tiểu Thúy: “Ngươi giúp ta chuẩn bị cho tốt. Lát nữa chúng ta cứ từ tốn mà đi, coi như cho Đại Nhi Cách chút thời gian tìm người”.

“Dạ thưa tiểu thư”. Sau khi Đại Nhi Cách lui ra ngoài, hai người lại đi vào phòng trong, Tiểu Thúy nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, hình như bây giờ chuyện gì người cũng nghĩ cho Tứ bối lặc, có phải người hơi hơi…”

“Nghĩ cho ngài ấy? Có hả?” Thục Lan nhíu mày nghĩ lại.

“Không phải mới vừa rồi sao?” Tiểu Thúy hỏi, tay cũng không ngừng giúp tiểu thư đeo đồ trang sức lên tóc.

“Ta không nói thế liệu Đại Nhi Cách có đồng ý thoải mái như vậy được không?”

Thục Lan nhìn Tiểu Thúy qua gương.

“Tiểu thư muốn thứ đó làm gì?”

“Đề phòng chuyện không may”. Đông Thục Lan cũng không nói nhiều. Nếu lần gặp mặt này chỉ để chào từ biệt hay dò la thực hư thì cũng thôi, thế nhưng nếu những nữ nhân kia lại cư xử tự cao tự đại thì nàng sẽ kiếm được kha khá. Mặc dù nàng không nhớ rõ năm nào thì Thái tử gặp chuyện không may, nhưng đến lúc Thái tử bị phế, Đông gia sẽ nghĩ đến Tứ bối lặc đầu tiên, đến lúc đó Tứ Tứ ra mặt nói một câu thì chính bằng người khác nói mười câu. Bỏ qua việc các vị nam nhân ngoài diễn trò trong hợp tác thì có thể chắc chắn một điều là những nữ nhân ở Đông phủ lúc ấy cũng sẽ tới tán chuyện thường xuyên hơn, người ngoài cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ. Đến khi đó, những thứ được ghi lại hôm nay chắc chắn sẽ trở thành lá chắn ngăn những nữ nhân kia tới tìm nàng gây chuyện. Hi vọng hôm nay bọn họ sẽ cuồng ngạo hết mức có thể, bọn họ càng cuồng ngạo bao nhiêu thì cuộc sống sau này của nàng sẽ càng yên ổn bấy nhiêu. Người nào đó bình tĩnh lí luận những chuyện lục đục này, cho đến giờ nàng đã đoán là không thể sai, Đông Thục Lan vui vẻ đeo lên tay một chuỗi tràng hạt gỗ đàn hương, lại thích thú đùa nghịch chiếc giáp bộ(*) men xanh rất dài ở ngón tay út.

(*) Là mấy cái dài dài bao quanh đầu ngón tay ấy:

“Đi thôi.” Thục Lan đứng lên, bước trên đôi giày đế chậu(*), chậm rãi từ tốn đi đến đại sảnh. Tới bên ngoài tiền viện, khóe mắt quét qua Đại Nhi Cách trốn ở một bên, Đại Nhi Cách gật đầu với nàng.

(*) Giày đế chậu, hay giày bồn hoa, giày móng ngựa là loại giày phụ nữ nhà Thanh hay đi. _ _ Bước vào cửa phòng khách, Thục Lan vung khăn, nhún gối hành lễ với những người bên trong: “Thục Lan đến chậm, thật thất lễ”.

Ô Lạt Na Lạp Thị bước lên, trong mắt cũng có phần trách cứ: “Sao lại tới trễ như vậy, để các trưởng bối ngồi ở chỗ này chờ một mình muội, đúng là chuyện thất lễ”.

“Dạ, thân mình Thục Lan còn chưa nhanh nhẹn nên tay chân cũng chậm chạp hơn bình thường, làm phiền phúc tấn rồi”. Đông Thục Lan vội vàng cười nói.

“Vậy muội hàn huyên với người nhà một chút, thứ lỗi cho ta không tiếp được”.

Nói xong, phúc tấn vỗ nhẹ tay Thục Lan, nhìn nàng với ánh mắt muội-tự-cầu- phúc, rồi xoay người cáo từ rời khỏi phòng khách.

Quả nhiên, Ô Lạt Na Lạp Thị vừa đi, mấy nữ nhân trong phòng liền đồng tâm hiệp lực chĩa nòng pháo vào Thục Lan, nói mấy thứ như: sao lại để trưởng bối chờ lâu như vậy, thật không có giáo dưỡng; cái gì mà nếu như ban đầu không chọn nàng thì làm gì có Đông Thục Lan như bây giờ, Tứ bối lặc coi trọng nàng chính là vì thế lực Đông gia, nếu như nàng cứ tiếp tục không biết điều thì việc cho thêm một cô nương Đông gia vào phủ Tứ bối lặc là chuyện dễ như trở bàn tay… Có thể thấy được là sau buổi sinh nhật những nữ nhân này đều bị lão gia nhà nàng trách mắng, bọn họ không biết chừng mực, đến phủ Tứ bối lặc quá nhiều thành ra phản tác dụng. Chắc hẳn bọn họ đều cho rằng bản thân bị trách cứ hoàn toàn là do Đông Thục Lan không chịu đi chúc thọ. Khoa Đại đáng thương, bây giờ Dận Chân còn đang làm việc trong cung nên không thể cứu ông ấy, trong phòng chỉ có một nữ nhân duy nhất nghe lời ông là như phu nhân Lý thị, khổ nỗi bà ấy là mẹ ruột của Đông Thục Lan còn ông lại là cha ruột, thân làm cha mẹ phải chịu tội liên đới, hai người chỉ đành cúi đầu mặc đạn pháo bắn phá. Trầm Giai Thị đắc ý dào dạt, thỉnh thoảng lại ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, nói mát vài câu, trong câu nói cũng khéo léo nhắc tới con gái mình là Đông Mặc Lan, khen ngợi nàng tốt đẹp ra sao, cần trưởng bối Đông phủ chiếu cố thế nào, Mặc Lan nhất định sẽ không phải trái bất phân như người nào đó…v..v.

Tiểu Thúy đứng một bên nghe, trong lòng rất khó chịu nhưng không dám nói chen vào, sợ bị phạt, vừa không giúp được tiểu thư, lại còn gây thêm rắc rối. Nàng ngẩng đầu nhìn tiểu thư, công lực tập trung của tiểu thư lại thâm hậu hơn rồi!

Chỉ thấy Đông Thục Lan cúi đầu, ra vẻ khiêm tốn học hỏi, tay phải lại khẽ lần chuỗi tràng hạt, bắt đầu tự thôi miên. Tiểu Thúy nhớ lại một chuyện xưa mà tiểu thư từng kể: một đứa bé muốn rèn khả năng tập trung của mình nên ngày nào cũng đi tới chỗ bán thức ăn đầy tiếng ồn ào, huyên náo để đọc sách, sau này đứa bé ấy trở thành một đại anh hùng rất giỏi giang. Khả năng tập trung của nàng đúng là còn kém tiểu thư một bậc nên vẫn bị tiếng nói của những người trong đại sảnh ảnh hưởng. Tiểu Thúy nhìn những người trong phòng, toàn bộ đều là người Đông gia, nô tài trong phủ cũng chỉ đứng ngoài cửa, hơn nữa còn cách một đoạn rất xa, chắc hẳn đây chính là nguyên nhân vì sao các chủ tử Đông gia lại tùy ý nói chuyện không cần kiêng kị như vậy. Cũng may tiểu thư thông minh, nghĩ ra biện pháp khác.

Sau khi tiêu hết toàn bộ chỗ nước trà đã uống, đám người Đông gia cuối cùng cũng mệt mỏi, nhìn thời gian xong liền đứng dậy cáo từ. Tổng quản đại nhân không biết từ đâu chui ra, đích thân dẫn người ra cửa. Lý thị, như phu nhân của Khoa Đại vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với con gái, kéo chậm bước chân, vẻ mặt lưu luyến, khiến Trầm Giai Thị phải quát mắng: “Còn không đi sao? Ngươi lại muốn các trưởng bối chờ đợi mình ngươi nữa à? Đúng là mẹ nào con nấy, không có giáo dưỡng”. Lý thị liền cúi đầu, vội vàng lên xe ngựa.

Tiễn đám người này xong, tổng quản đại nhân liền thờ phào nhẹ nhõm, sau đó cẩn thận nhìn về phía thứ phúc tấn, sau khi thấy nàng mặt không đổi sắc thì âm thầm bái phục: “Thứ phúc tấn, khi nào người muốn gặp Đại Nhi Cách?”

“Ngay bây giờ là tốt nhất, dù sao cũng không có chuyện gì, bảo hắn tới Hinh Thần uyển đi”.

“Vâng”.

“Thứ phúc tấn cát tường”. Đại Nhi Cách hành lễ rồi đưa lên một chồng giấy đầy chữ, trong lòng rất đồng tình với vị Đông Giai Thị Thục Lan này. Thứ phúc tấn ở nhà mẹ đẻ cũng không dễ chịu gì, nhìn trận chiến ngày hôm nay cũng biết, chắc là trước đây nàng cũng chịu không ít khổ. Nghĩ một lát, Đại Nhi Cách không nhịn được khuyên một câu: “Thứ phúc tấn đừng để bụng mấy lời hôm nay, người là người của gia, nơi này mới là nhà của người”.

Thục Lan hơi cảm động, có nô tài trung thành như vậy đúng là tốt số! May mà nàng đã sớm dự đoán được nên để Đại Nhi Cách nghe thay, tức giận thay, có luẩn quẩn trong lòng đến tức giận thương thân thì cũng là thân thể hắn chịu đựng.

Ha ha ha, nàng đúng là chủ tử không có lương tâm! Mỗ Lan vội rũ bỏ ý nghĩ tự đắc trong đầu, bày ra vẻ mặt sám hối: “Để bụng? Họ nói chuyện gì quan trọng đến mức ta phải suy nghĩ sao?” Nàng giơ xấp giấy trong tay lên nói: “Hôm nay bọn họ nói càng nhiều thì ta càng vui vẻ. Nhịn được cơn giận một lúc, tránh được nỗi lo trăm ngày. Đây chính là bùa hộ mệnh của ta. Hôm nay cảm tạ ngươi”.

“Đây là bổn phận của nô tài”. Đại Nhi Cách vội cúi đầu, nhưng trong lòng lại vô cùng khó hiểu. Tại sao thứ phúc tấn lại nói đây là bùa hộ mệnh? Hắn thấy Đông Thục Lan tùy tiện rút một tờ giấy, nhìn qua loa rồi đưa cho Tiểu Thúy cất đi. “Chẳng lẽ thứ phúc tấn không đưa cho gia đọc sao?” Đại Nhi Cách cảm thấy mình bị lừa.

“Sau đó thì sao?” Đông Thục Lan nhướng mày.

Đại Nhi Cách buồn cười, đúng vậy, sau đó thì sao? Đi mắng lại chăng? Thực sự là chẳng làm được chuyện gì cả: “Vậy thứ phúc tấn muốn nô tài ghi lại để làm gì?”

“Ngốc quá, ngươi nghĩ rằng sẽ không có cơ hội dùng xấp giấy kia sao? Thép tốt thì dùng làm đao, vật này được dùng đúng thời điểm thì hiệu quả sẽ tăng lên gấp bội. Không nói nhiều nữa, chỉ cần ngươi đàng hoàng làm việc cạnh gia, nhất định ngày nào đó sẽ được chứng kiến”. Nói xong, Đông Thục Lan tự giác cảm thấy câu sau cùng của mình giống như làm tiền giả rồi mang đi gạt trẻ con ba tuổi.

Quả nhiên, trên mặt Đại Nhi Cách hiện vẻ hoài nghi, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, làm nô tài thì nên hỏi ít thôi, không thể quá mức tò mò.

Đông Thục Lan nghịch móng tay, nàng biết rằng những thứ mình nói với Đại Nhi Cách không phải là giả, nhưng nàng cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại xảy đến nhanh như vậy.