Đông Giai Thị là một trong tám đại gia tộc của Đại Thanh, là ngoại thích phải lôi kéo, lại không thể không đề phòng. Theo những gì ta hình dung, tác phong của Đông Quốc Cương và Đông Mặc Lan mới giống người nhà Đông Giai – luôn chạy theo quyền thế và lợi ích cá nhân. Vậy mà lại có một Đông Thục Lan, một ngoại lệ của cả gia tộc.
Ta không quan tâm nhiều đến nữ nhân trong phủ, bởi vì ta biết Tâm Di rất biết cách quản lí, nàng ấy giống như người trong nhà. Đối với Niên thị và Lý thị, ta lại có một loại tình cảm khác.
Thế nhưng nữ nhân tên Đông Thục Lan này… chỉ có ngoại hình là giống tiểu thư khuê các, còn bản chất thì hoàn toàn không phải. Một tiểu thư khuê các chắc hẳn phải biết cầm kỳ thi họa, mặc dù nàng ấy không phải vô vọng, nhưng kỹ năng rất tầm thường, lại còn không chịu phấn đấu, chẳng phải người ta vẫn nói cần cù bù thông minh đấy sao? Đối với mấy bộ sách tà môn ngoại đạo, không chính thống thì nàng ấy lại hào hứng vô cùng, may mà trong đó phần lớn đều là những kiến thức phương tây Hoàng a mã cảm thấy hứng thú, chứ không phải mấy thứ cấm thuật linh tinh. Ngẫm lại, dường như trong lúc vô tình ta đã quá mức dung túng nữ nhân này rồi!
Có đôi khi, ta cảm giác nàng ấy hiểu rõ quá nhiều chuyện, đến mức khiến người ta phải sợ hãi, dường như nàng ấy biết tất cả, và trước mặt nàng ấy, ta không thể che giấu được gì. Cảm thấy có chút thảm hại, nhưng lại không thể buông tay, không thể bỏ qua thế lực nhà Đông Giai. Nói như vậy dường như có hơi lừa mình dối người. Đông Quốc Cương đã bóng gió nhiều lần về vấn đề con nối dõi, muốn ta lấy một nữ tử Đông Giai khác, thế nhưng nghe theo ý ta, Tâm Di đều khéo léo từ chối. Chí ít từ chuyện đó, ta thấy được Đông Giai Thị Thục Lan không hoàn toàn đứng về phía nhà mẹ đẻ. Vụ việc nhà Đông Giai tới phủ gây chuyện một hai lần đã làm rõ vấn đề này. Quả là hiếm có. Phải biết rằng, nữ tử sinh ra trong đại gia tộc cũng chính là một quân cờ, người trong nhà đều biết giá trị của quân cờ ấy, cùng lắm chỉ dám bất kính trong lời nói (chính thất đố kị hay khoe khoang với thiếp thất), nhưng ở phương diện vật chất thì không dám bất công quá mức, ai biết được trong tương lai nữ tử kia có tôn quý hơn bọn họ hay không. Vì vậy, theo quan niệm của các gia tộc, giáo dục là cực kì quan trọng. Hơn nữa, căn cứ vào những gì Chu Lan Thái điều tra được, trước khi xuất giá, nàng ấy không có xung đột gì lớn với người nhà, đọc không nhiều sách lắm, tất cả đều là những cuốn như Nữ giới, cũng vì thế mà sau khi nhìn thấy cuốn Nữ giới tân giải do chính tay nàng ấy bình luận, ta mới cảm thấy không thể tin nổi. Mấy cái này chắc chắn không phải do nhà Đông Giai dạy!
Nếu nói đằng sau nàng có cao nhân chỉ điểm, vậy tại sao người ta âm thầm phái đi điều tra lại không phát hiện ra một ai? Nàng ấy cũng không thể bị đánh tráo. Tuy rằng lúc mới vào phủ, nữ nhân này biểu hiện vô cùng khiêm nhường, giản dị, thế nhưng nàng ấy vẫn bị đặt dưới sự theo dõi chặt chẽ, tuyệt đối không thể đánh tráo giữa đường được. Ta từng bảo Tâm Di đến dò hỏi nữ nhân này, còn mình thì ở bên cạnh quan sát ánh mắt của nàng.
Sắc mặt Đông Thục Lan lúc đó trở nên rất mất tự nhiên, hơn nữa thân mình cũng cứng ngắc.
Quả nhiên có điều mờ ám!
“Chuyện này… cũng có thể… xảy ra được mà”. Nàng ấy cười vô cùng miễn cưỡng, khác xa với dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng thường ngày. “Có điều…”
Xem ra nàng ấy câu giờ thành công rồi, đáng ra không nên cho nhiều thời gian suy nghĩ như vậy.
“Có người nói, nếu không bùng nổ trong yên lặng, thì cũng biến thái trong yên lặng. Có lẽ thiếp thân là loại thứ hai”. Đông Thục Lan bất giác rụt cổ lại.
Ta cùng Tâm Di liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không lên tiếng. Có ai lại tự nói mình biến thái bao giờ? Thấy nữ nhân đối diện đang dè dặt quan sát mình và Tâm Di, ta liền hỏi: “Có chuyện gì?”
“Không ạ, nếu gia và phúc tấn cảm thấy từ ‘biến thái’ này quá khó nghe, có thể đổi thành ‘nhộng hóa bướm’. Bởi vì bướm cũng là sinh vật biến thái, với nghĩa rộng, hoa bướm không chỉ đơn thuần là phong lưu đa tình, nó còn dùng để miêu tả biến thái về hình dạng…”
“Đủ rồi. Nàng lui xuống trước đi”. Ta lại để xổng con lươn nhỏ này rồi!
“Dạ. Thiếp thân cáo từ”. Đông Thục Lan vung khăn lui đi.
“Gia đang lo lắng điều gì? Tâm Di không hiểu”.
“Nàng thấy sao”.
“Gia đang nói tới Thục Lan?”
“Ừ”.
“Nhìn vẻ ngoài, dường như nàng ấy chỉ cần có sách đọc thì sẽ không gây chuyện.
Nhưng mà xét đến xuất thân của Đông Giai Thị, nếu nói nàng ấy không có dã tâm, thì chắc không ai tin được”.
“Nàng hãy chú ý hơn, nhưng nên có chừng mực, còn lại tùy nàng sắp xếp”.
“Dạ”.
Nếu Đông Thục Lan mang thai, nhà Đông Giai chắc chắn sẽ rục rịch, ắt sẽ nảy sinh mâu thuẫn với thế lực của Ô Lạt Na Lạp Thị, chuyện này đối với ta là trăm hại không một lợi! Chi bằng cứ giữ nguyên tình trạng như bây giờ. Ta bỗng cảm thấy có ánh nhìn tò mò hướng đến mình, “Chuyện gì vậy?”
“Gia để ý Đông Giai Thị”. Đây là câu khẳng định, không phải câu hỏi.
Để ý? Hình như cũng đúng. Nó không giống với cảm giác muốn bảo vệ khi ở cạnh Niên thị, không giống với tâm tình thư thái khi đứng trước Lý thị, nhiều khi đang phê duyệt công văn, ta chợt nghĩ: nếu mà nữ nhân kia ngồi đây, nàng sẽ có ý kiến gì, sẽ xử lí như thế nào? Thế là ta rời thư phòng đến viện của nàng.
Không phải ta chưa từng hối hận về hành động bồng bột của bản thân, ta sợ nàng ấy giống như những nữ nhân khác, lúc nào cũng ở bên cạnh quấy rầy công việc của ta, cũng thầm nghĩ việc mình làm là vô nghĩa. Không ngờ, sự thật lại khác xa tưởng tượng.
Thay gia phân ưu giải nạn – khái niệm này trước sau chưa từng xuất hiện trong đầu Đông Giai Thị Thục Lan! Nàng ấy vừa nhìn thấy công văn chồng chất trên bàn liền thức thời chạy đến phòng khách, sau khi kêu ca nhàm chán để thử thách thần kinh của ta, nàng ấy sẽ ra ngoài phơi nắng, làm thứ gì đó gọi là “mặt nạ”, hay chế món ăn mới. Thế nhưng đến lúc dùng bữa tối, trên mặt bàn lại chẳng có món ăn mới nào cả! Chẳng lẽ nàng ấy làm vậy để phản đối chuyện ta hay hỏi nàng, quấy rầy nàng đọc sách? Tuyệt đối không phải! Ta làm vậy chính là coi trọng nàng ấy! Đừng tưởng rằng ta không biết, mấy tên tổng quản dưới trướng vẫn thông qua đường dây của Khoa Nhĩ Khắc và Tiểu Thúy để xin Thục Lan dạy làm vài thứ mới lạ, ra ngoài bán rất đắt hàng, thù lao chính là Thục Lan muốn quyển sách gì, họ sẽ đem về cho bằng được. Nếu không phải vì số tiền kiếm được cuối cùng cũng về hầu bao của ta, ta sao có thể mở một mắt nhắm một mắt trước hành vi của họ? Đúng là nữ nhân không biết để ý đến hoàn cảnh! Khiến cho người ta phải bực mình.
Mở tấu chương ra, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt lười biếng ấy. Tuyệt đối không thừa nhận sức ảnh hưởng ngày càng lớn của nữ nhân kia, chỉ là, có đôi lúc, ta cảm thấy thực sự hâm mộ nàng, đến khi nào ta mới được sống những ngày tháng nhàn nhã như vậy? E rằng vì Đại Thanh, ngày đó vĩnh viễn sẽ không tới.
* Bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn, làm một Hoàng đế tận tụy, có những ý tưởng phương sách trước đây không thể thực hiện, bây giờ đều có thể. Long Khoa Đa vẫn luôn bí mật mờ ám, ta không phải không biết, xem ra, Thục Lan không phải là trường hợp ngoại lệ của nhà Đông Giai, phải nói nàng giống người bác họ của mình mới đúng. Cậu Long Khoa Đa đã lăn lộn trong triều hơn mười năm, ta không có gì để nói, tận trung vì nước, thần phục Hoàng thượng cũng không phải chỉ nói xuông! Để dẹp bỏ những tranh đấu vì ngôi vị Hoàng đế, ta đưa lão Tam đi, để Thập Tam có thể tĩnh dưỡng, ta cũng cho hắn đi. Trong hoàng cung lạnh lẽo đi trông thấy, chẳng còn mấy người để nói chuyện cùng. Nghe ám vệ báo cáo, ở chỗ cậu, khi đã không còn những tranh đấu luẩn quẩn trong triều đình, thì náo nhiệt vô cùng. Điều này trở thành niềm vui duy nhất của ta sau những lúc xử lí xong công vụ nặng nhọc. Chỉ tiếc hiện tại ta còn rất nhiều phương sách chưa kịp áp ụng, còn thật nhiều thứ không bỏ xuống được, ta chưa thể rời đi.
Ai sẽ nguyện ý cùng ta trải qua cuộc sống bình thản nửa cuối cuộc đời? Tâm Di?
Nàng ấy không thể bỏ gia tộc Ô Lạt Na Lạp Thị sau lưng, trong đầu ta thoáng hiện ra một cái tên duy nhất – Đông Giai Thị Thục Lan. Nàng ấy có thực sự cam lòng sống một cuộc đời bình thản không? Mặc dù đã chung sống với nhau mấy chục năm, ta cũng biết nàng ấy yêu sách như mạng, coi quyền thế là một loại phiền phức, thế nhưng ta chưa bao giờ thực sự nhìn thấu nàng, để quyết định một việc lớn như thế này, ta cần phải xác nhận thật chắc chắn. Tâm Di qua đời, ta đau lòng vì lại mất đi một người cực kì thân thuộc, nhưng đây cũng là lúc ta đẩy Thục Lan lên đỉnh cao quyền lực, nàng ấy sẽ thay đổi hay không? Chỉ mong nàng không làm ta thất vọng.
Quả nhiên ta đã không nhìn nhầm nữ nhân này! Thế nhưng trong sự mừng rỡ lại xen chút ảo não: bị nàng nhìn thấu rồi sao? Nàng lại còn nói muốn cùng ta ra đi! Cậu Long Khoa Đa chắc chắn không liên hệ với người trong hoàng cung, dù sao cậu cũng được coi là một lão hồ ly. Chẳng lẽ nàng ấy muốn trả thù việc bị ta đẩy đến trận tiền, khiến nàng ấy gặp phải nhiều phiền toái, bằng cách nói thẳng rằng bản thân đã nhìn thấu kế hoạch của ta? Cảm giác thật khó chịu!
Đông Giai Thị Thục Lan là một nữ nhân kỳ quái vốn không nên tồn tại bên cạnh ta, khiến ta phải dò xét đề phòng, rồi lại hãm càng sâu, muốn tìm hiểu nàng rốt cuộc là nữ nhân như thế nào. Có lẽ đây chính là điểm hấp dẫn nhất ở nàng – luôn gợi lên ý chí chiến đấu trong ta. Chắc rằng lúc ta đi đến chặng cuối của cuộc đời, cũng sẽ là lúc ta hiểu rõ nàng nhất.