“Bẩm báo, thứ sử Dương Châu, giám sát ngự sử cùng rất nhiều quan viên đang ở ngoài phủ cung nghênh thánh giá”. Giọng nói của Chu Lan Thái vang lên bên ngoài cửa.
“Cứ để bọn họ quỳ ngoài phủ”. Giọng Dận Chân trầm xuống, thể hiện rõ phong phạm Hoàng đế. Dám đẩy đương kim Hoàng thượng vào nguy hiểm, những người này cai quản địa phương kiểu gì vậy? Quan trọng hơn là, sau này bảo hắn làm sao yên tâm để Thi Ngữ ra ngoài chơi? Cho dù con bé có khinh công, biết cưỡi ngựa lại có nhiều người bảo vệ, nhưng mà bậc làm cha mẹ như hắn vẫn không thể yên lòng được.
Cảm nhận được không khí âm trầm quen thuộc trong phòng, Hoằng Lịch bất giác có phần sợ hãi: “Hoàng a mã yên tâm, sau khi trở về nhi thần nhất định sẽ nghiêm trị những quan viên lơ là công vụ kia”.
“Được rồi. Trước khi rời cung trẫm còn dặn dò con phải chăm sóc Tề phi (Lý thị) thật tốt, con đã làm chưa?”
Càn Long vội vàng khom lưng, chắp tay trả lời: “Chuyện gì nhi thần cũng có thể quên, chỉ có chuyện này là không, mọi nhu cầu của Tề thái phi từ ăn, mặc, ở, đi lại đều không dám có điều gì sơ suất”.
Dận Chân gật đầu, sắc mặt có phần hòa hoãn hơn, đồng thời nhìn sang một phong thư đặt trên bàn, nháy mắt ra hiệu, “Nếu có chuyện gì không tiện ra mặt thì con có thể nhờ Hoằng Thời, anh con bây giờ cũng coi như có chút thành tựu trên thương trường Giang Nam”.
“Tam hoàng huynh?” Hoằng Lịch không chỉ kinh hãi, hắn còn không dám tin vào tai mình, chỉ nhìn về phía Dận Chân, “Hoàng a mã, chuyện này là thế nào?” Hai tay của hắn bất giác siết chặt thành nắm đấm.
“Anh con không thích hợp làm Hoàng đế, nếu ta không làm như vậy, thì dù nó có vô tâm với ngai vàng, những kẻ có tâm cũng sẽ không bỏ qua cho nó, nếu có dịp thì hai anh em con có thể cùng ngồi lại ôn chuyện tâm sự. Bây giờ anh con họ Trình, tên là Trình Thời, trong thư có cách thức liên lạc. Ta nghĩ trong lòng con chắc hẳn hiểu rõ phải làm như thế nào, không cần ta phải nói thêm nữa”.
“Nhi thần hiểu”. Hoằng Lịch đem phong thư cất vào trong tay áo, do dự trong chốc lát, hắn lại nói: “Nhi thần muốn cho tiểu muội một phong hào cách cách.
Để như bây giờ thì thật bất công với con bé. Hoàng a mã nghĩ thế nào?”
Trong đầu Dận Chân lập tức hiện ra khuôn mặt ghét bỏ của nữ nhân nào đó, đối với nàng ấy thì phong hào cũng đồng nghĩa với phiền toái. Có điều, bọn họ không còn trẻ nữa, chờ được đến ngày con gái xuất giá đã là cả một vấn đề, phong hào chứng tỏ địa vị, cũng coi như là một hình thức bảo vệ.
“Hoàng a mã, nếu cho tiểu muội một phong hào, thì khi có người phát giác ra mối liên hệ giữa nhi thần với Tam ca, họ cũng sẽ không nghĩ nhiều”. Người ngoài chắc chắn sẽ cho rằng, nếu không được lợi lớn, Hoàng thượng sẽ không vô duyên vô cớ ban phong hào cách cách cho thân thích của một đại thần đã thoái ẩn. Nếu nói là để hòa thân, thì ít nhất cũng phải là Hòa Thạc cách cách trong dòng họ.
“Con tự mình nói với con bé đi”. Đây cũng là cơ hội để hai huynh muội bồi dưỡng tình cảm. Chắc chắn con gái hắn sẽ cho Tứ ca của mình thấy một cái nhìn khác trong chuyện sắc phong cách cách lần này.
“Nhi thần cáo lui. Xin Hoàng a mã bảo trọng thân thể”.
“Ừ, con đi đi”. Hai người rời khỏi thư phòng, Dận Chân sai người gọi Trình Thi Ngữ tới rồi đi tìm bà xã luôn. Khó khăn lắm phu thê họ mới có được khoảng thời gian thanh tĩnh bên nhau, ai ngờ lại bị phá đám!
“Hoàng thượng cát tường”.
Lần thứ hai trông thấy Trình Thi Ngữ, Hoằng Lịch đã có cảm giác khác hẳn, nhìn muội muội của hắn xem, thật là dễ thương: “Miễn lễ”. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn có phần cảnh giác của tiểu muội, Hoằng Lịch vội tươi cười hòa ái nhất có thể.
Không ngờ, hành động này của hắn còn khiến Thi Ngữ cảnh giác hơn trước, mỗi lần cữu gia gia định lừa nàng, khuôn mặt già nua đều tươi như hoa cúc, tuyệt đối mang vẻ nịnh nọt hơn gương mặt phía trước này nhiều.
Trông thấy khuôn mặt nhỏ càng ngày càng cứng nhắc, Càn Long liền thấy hơi thất bại, thầm nghĩ sau khi hồi cung sẽ soi gương luyện tập nhiều hơn, không thể dọa sợ tiểu muội nhà mình, “Nếu muội không muốn vào cung thì không cần vào”.
Hừ, chuyện này đúng theo dự kiến, dì Thúy Châu đã nói rồi, a mã đã ra tay thì chuyện gì cũng xong, ngay cả Hoàng đế cũng phải nghe lời a mã. Mặc dù a mã ngây ngốc (điều này chỉ dám nói trước mặt ngạch nương), nhưng vào thời khắc quan trọng thì có thể tin tưởng được, ngạch nương vẫn luôn khích lệ nàng sau này hãy tìm một nam nhân đáng tin như a mã để lấy làm chồng.
“Có điều, trẫm quyết định nhận Thi Ngữ làm nghĩa muội, cho Thi ngữ một phong hào cách cách”.
Cách cách? Trình Thi Ngữ thầm nghĩ, hình như định nghĩa về “cách cách” của cữu gia gia với ngạch nương rất khác nhau, nàng ngẩng đầu nhìn trời: “Hôm nay mặt trời vẫn mọc ở đằng đông, lặn ở đằng tây; trời không mưa màu hồng, lại càng không mưa bánh bao”.
Khóe miệng Hoằng Lịch giật giật, bắt đầu hiểu tại sao Hoàng a mã lại muốn hắn đích thân đi hỏi tuổi muội, nếu lập tức tuyên chỉ trước mặt mọi người, tiểu muội lại nói ra mấy lời này, chẳng phải hắn sẽ không biết giấu mặt mũi vào đâu?
“Xin hỏi Hoàng thượng, đây là cách cách kiểu gì? Có cần phải vì nước quên thân không?” Nếu Hoàng thượng đã muốn thi cười, đại gia đây cũng muốn xem xem người nào công lực cao hơn! Trình Thi Ngữ liền nở nụ cười cực kì ngây thơ.
“Vì nước quên thân?” Hoằng Lịch không hiểu gì.
“Thi Ngữ muốn hỏi loại cách cách này có khả năng bị liệt vào danh sách lưu vong tái ngoại, đi chăn dê nửa đời còn lại hay không? Nếu chỉ đi chơi nửa năm một năm thì Thi Ngữ không ngại, nhưng nếu phải vắt sữa dê cả đời, vậy thì… cái chức cách cách này dân nữ không cần”.
Há hốc miệng cả nửa ngày, Hoằng Lịch mới thốt ra được hai chữ: “Không-phải”.
“Vậy ngài cũng sẽ không vì dân vì nước, vì níu giữ nhân tài mà gả luôn dân nữ cho người ta chứ?”
“Không đâu”. Đến hắn còn không nghĩ nhiều như vậy, trẻ con bây giờ đã biết tính toán mấy chuyện này rồi? Hình như cách cách của hắn cũng chỉ biết làm nũng thôi, hay là tại chúng đã sớm ý thức được trách nhiệm của một cách cách, nên mới ngoan ngoãn nghe lời?
“Nói miệng không bằng chứng minh, hay là trong lúc viết chiếu chỉ, Hoàng đế ca ca liệt kê mấy điều vừa nói vào luôn”. Trình Thi Ngữ chớp chớp mắt to, cười ngọt ngào hơn nữa. Chiêu này của nàng ngoại trừ a mã cùng ngạch nương, ai cũng không chống đỡ được, không biết nó có tác dụng với Hoàng đế không?
“Được thôi”. Mặc dù mặt Hoằng Lịch đã đen kịt, nhưng đứng trước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hi vọng của muội muội, hắn liền mất hết lực phản kháng, bại trận ngay lập tức.
Hiệp nghị quan trọng nhất đã được kí kết thành công, Trình Thi Ngữ cũng biết thế nào là chừng mực, không thể xin quá nhiều thứ một lúc, bằng không cái sau chưa xin được, cái trước đã chạy mất, có câu thời gian còn nhiều, cứ bòn rút từ từ không phải vội, chút nữa phải lập một danh sách để ngạch nương góp ý, phải xem có xin thêm được gì hoặc có cái gì không được xin thêm hay không, hỏi ý kiến cữu gia gia cũng được, Thập Tam thúc, Thập Tam thẩm quá đàng hoàng, loại chuyện này không thích hợp để hai người tham dự. Trình Thi Ngữ vừa đi theo Càn Long đến tiền viện, vừa âm thầm tính toán chi li.
Hai người còn chưa đến cửa tiền viện đã nghe thấy đằng trước nhốn nháo, Càn Long không khỏi chau mày, Hoàng a mã ghét nhất náo động vô kỉ luật! Hắn bước nhanh hơn, Chu Lan Thái cùng Đới Đại sau khi đưa Càn Long đến cửa viện liền nhanh chóng lui về hậu trạch, bọn họ cũng không muốn người khác chú ý, dù sao trong số các cựu thần có không ít người biết Chu Lan Thái.
Vừa trông thấy Càn Long xuất hiện, một đám đại thần liền ùa lên, quỳ rạp xuống đất: “Hoàng thượng cát tường”.
“Các ngươi ồn ào ở Trần phủ như vậy còn ra thể thống gì? Từ Tích và Quan Chí Hàm nữa, chẳng phải các ngươi nên quỳ ở ngoài phủ hay sao? Ai cho các ngươi kháng chỉ xông vào đây? Người đâu, tịch thu tất cả mũ miện lông công*, hồi kinh hậu thẩm! Những người khác lập tức lui khỏi cổng phủ cho trẫm, nếu còn ai dám kháng chỉ sẽ nghiêm trị không tha”. Nghĩ đến Dận Chân ở hậu trạch, Hoằng Lịch bất giác trở nên nghiêm nghị hơn.
- Trên mũ quan lại nhà Thanh có gắn lông công để phân biệt cấp bậc. “Dạ”. Thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của Càn Long, không một ai dám tiến lên cầu tình cho hai người kia.
Long Khoa Đa lặng lẽ đứng ở phía sau thưởng thức trò vui, Trần phủ đã lâu chưa náo nhiệt như thế này, nói đúng hơn, đây là lần đầu tiên Trần phủ có màn kịch hay ho như vậy!
Dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, Hoằng Lịch vội cúi đầu, khuôn mặt tươi cười vui vẻ: “Thi Ngữ có bị dọa sợ không?”
Cô bé lắc lắc đầu: “A mã đã nói, không có quy củ thì không thành vuông tròn, người làm sai phải chịu phạt”. Nghĩ đến bản thân bị phạt chép Khê đình thú sự, Trình Thi Ngữ liền ai oán liếc Hoàng đế ca ca tương lai một cái.
Càn Long gật đầu: “Trần Thế Quan”.
“Có cựu thần”. Từ đằng sau đám người, Long Khoa Đa vội vàng chen lấn đi ra.
“Cháu gái của khanh, trẫm rất thích, cũng nhờ khanh biết cách dạy dỗ”.
“Cựu thần không dám”.
“Trẫm quyết định nhận Thi Ngữ làm nghĩa muội, sắc phong làm Hòa Thạc Hải Ninh cách cách”.
Long Khoa Đa chưa kịp mở miệng tạ ơn, thị vệ nọ đã bước ra khỏi hàng ngũ để khuyên can: “Hoàng thượng, chuyện này vạn lần không được, Hòa Thạc công chúa phải là sở xuất chi nữ (con gái vợ cả) của Vương phi hoàng thất. Hoàng thượng làm như vậy là trái với quy cách, sẽ khiến người khác dị nghị”.
Càn Long nhíu mày mất hứng. Long Khoa Đa âm thầm vui vẻ, lão còn đang định diễn trò, từ chối mấy câu, bây giờ thì miễn được rồi, có thể tiếp tục xem kịch, lão còn nhân tiện liếc qua tiểu Thi Ngữ một cái, ý bảo con bé không cần nói xen vào, đứng ngoài xem thôi. Những người khác đều không hiểu tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên muốn nhận cô bé này làm nghĩa muội, chứ không phải nghĩa nữ, xét về tuổi tác, cô bé này còn nhỏ hơn cả trưởng công chúa, có điều vấn đề này không quan trọng, quan trọng là… tiểu nha đầu này rõ ràng đã trở thành cục cưng mới của Hoàng đế rồi!
Nữ tử hoàng tộc cái gì chứ, phải nhận danh hiệu Hòa Thạc cách cách đã là thiệt thòi lớn của Thi Ngữ rồi, đúng ra con bé phải là trưởng công chúa của Đại Thanh quốc! Càn Long bất mãn trong lòng, kiên quyết không chịu nhượng bộ, hắn cũng chỉ có một muội muội ruột này mà thôi!
Thấy vẻ mặt kiên định của Hoàng đế, sau một hồi suy nghĩ, một thị vệ khác liền tiến lên một bước: “Hoàng thượng, lời Bành Xuân nói không phải không có lý, chi bằng Hoàng thượng chỉ ban phong hào cách cách, nhưng vẫn giữ lễ ngộ theo tiêu chuẩn của Hòa Thạc cách cách, chẳng hay ý Thánh thượng thế nào?”
Long Khoa Đa âm thầm gật đầu, tiểu tử này có tiền đồ, biết dùng đầu để nói chuyện. “Cựu thần cũng cho rằng chuyện sắc phong Hòa Thạc cách cách là không nên”. Long Khoa Đa dập đầu, chuyện này dễ khiến người khác nghi ngờ.
Càn Long gật đầu nhượng bộ: “Vậy theo ý khanh, sắc phong Trình Thi Ngữ làm Hải Ninh cách cách, hưởng tất cả đãi ngộ của Hòa Thạc cách cách. Ban thưởng một tòa lầu”.
“Dạ”.