Đầu trọc đi vào với vẻ mặt lưu manh, vừa vào liền ngồi uỵch xuống ghế, không biết còn tưởng cậu ta đến đá bãi nữa.
Cậu ta trừng Ngưu đại sư, nói “Làm sao? Sợ tôi đá bãi của ông, vạch trần gương mặt lừa đảo nên mới kêu tôi vào trước đúng không?”
Ngưu đại sư hừ một tiếng, không thèm chấp, ở nông thôn như thế này là không thể đắc tội lưu manh du côn, hắn không muốn gây chuyện.
Hắn liếc nhìn Sở Từ, thấy Sở Từ gật đầu mới nói “Tôi kêu cậu vào tất nhiên là có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân? Nguyên nhân gì?” Đầu trọc cười khinh khỉnh, miệt thị nói “Tôi nói cho ông biết, con lừa đầu trọc kia, ông nói gì thì nói nhanh đừng làm tôi mất thời gian! Tôi cho ông mặt mũi nên mới đến đây để đoán mệnh, nếu ông không thể nói cho tôi biết kĩ xảo để phát tài thì tôi không khách khí với ông đâu!”
Vừa há mồm ra đã đe dọa, hơn nữa vẻ mặt cũng dữ tợn, nếu người bình thường thấy khéo có thể bị dọa thật. Ngưu đại sư tức giận hừ một tiếng “con lừa đầu trọc ? Cậu hơn tôi cái gì?”
Đầu trọc ban đầu không có trọc mà là gần đây mới cạo nên quên là mình cũng trọc, cuối cùng mắng luôn cả bản thân mình. Cậu ta nghe vậy thẹn quá hóa giận, quơ tay muốn đánh Ngưu đại sư.
Ngưu đại sư nhíu mày nói “Tôi cảnh cáo cậu đừng xằng bậy, tôi tìm cậu vào là có chuyện muốn nói cho cậu.”
Đầu trọc không kiên nhẫn “Có chuyện nói mau có rắm mau thả.”
Sở Từ nhìn cậu ta, tới lúc này rồi còn ở đây ngang tàng, nhưng Sở Từ cũng không muốn chấp nhặt vì hôm nay đầu trọc sẽ gặp phải một đả kích rất lớn.
Sở Từ viết tờ giấy cho Ngưu đại sư, Ngưu đại sư mở ra nhìn liền ngạc nhiên nhìn đầu trọc. Thấy hắn úp úp mở mở đầu trọc liền giận “Tôi nói ông có thể nhanh chóng lên không? Tôi chết cha hay chết mẹ? Nhìn nửa ngày không dám nói một câu là như thế nào?”
Ngưu đại sư thở dài nói “Tôi kêu cậu vào là vì vẻ mặt cậu ủ rũ, nói cách khác, nhà cậu có tang sự, đừng lãng phí thời gian xếp hàng ở đây, nhanh về xem đi.”
Đầu trọc nghe vậy sửng sốt, sau đó liền tức giận “Đồ con lừa đầu trọc! Dám trù ẻo cha mẹ tôi! Xem tôi xử lý ông…”
Sở Từ nghe cậu ta nói đông nói tây nửa ngày liền mất kiên nhẫn “Cha mẹ cậu ân ái, gia đình hạnh phúc cũng giàu có, tiếc là cậu mê cờ bạc đào rỗng của cải khiến người nhà bị liên lụy, cậu bại quang tiền tài, thiếu nợ không có tiền trả, vợ thất vọng rời đi, con trai duy nhất cũng chịu ảnh hưởng.”
Đầu trọc luống cuống buông tay, con bé này sao lại biết tình huống gia đình mình? Là Ngưu đại sư tính đến rồi nói cho nó?
Sở Từ thở dài nói tiếp “Nhưng đây không phải là quan trọng, tôi thấy cung cha mẹ của cậu biến thành màu đen, góc nhật nguyệt cũng chếch, có thể thấy duyên phận với cha mẹ của cậu chỉ dừng ở đây. Trở về đi thôi, cha mẹ cậu vì cậu mà chết, nếu lại không về sợ là thi thể cũng không thấy được.”
Đầu trọc rất tức giận, cho dù ai nghe người khác trù cha mẹ mình như vậy đều sẽ tức giận, hơn nữa Ngưu đại sư và con nhóc kia đều nói cha mẹ cậu ta cùng chết, làm sao có thể? Tuy nói cậu ta trốn nợ rất lâu chưa về nhưng cha mẹ mới 50 tuổi, tuổi không lớn, thân thể cũng khỏe mạnh, làm sao có thể chết được? Nhưng con bé kia nói về cuộc đời cậu rất đúng, nghĩ lại mình cũng lâu rồi chưa về nhà cậu cũng có chút hoảng.
“Cô bé này là đồ đệ của Ngưu đại sư sao?” Đầu trọc nhíu mày.
Sở Từ không nói gì, đầu trọc nhìn cô và Ngưu đại sư một cái đột nhiên nghĩ đến vừa rồi bạn bài nói có người đến nhà mình đòi nợ, đầu trọc nghĩ đến một khả năng liền quýnh lên vén rèm chạy đi ra ngoài.
Chờ cậu ta đi rồi Ngưu đại sư mới hỏi “Sở Từ, con nói thật sao? Cha mẹ cậu ta chết thật rồi hả?”
Sở Từ gật đầu.
Đầu trọc chạy một đường về nhà, đến cửa thấy rất nhiều người đang vây xung quanh nhà liền la lên “Mọi người ở đây làm gì thế? Cha mẹ tôi đâu?”
“Nhị Tiêu, cuối cùng cậu cũng về rồi! Tại sao cậu lại đến chậm một bước đâu? Cha mẹ cậu vừa rồi thắt cổ chết!”
Mọi người xung quanh lau nước mắt, hai vợ chồng Chu gia đều là người thành thật hòa khí, chưa từng gây gổ với ai, tiếc là sinh một đứa con không biết cố gắng, ở bên ngoài đánh bạc thiếu rất nhiều nợ, nghe nói có hơn 100 vạn, vợ thì lén chạy trốn chỉ để lại một đứa con 3 tuổi. Bình thường hai vợ chồng già ở cùng cháu, ai ngờ hôm nay có người đến nhà đòi nợ, hai người bị đánh bị mắng một trận, có lẽ là quá thất vọng với con trai mình nên luẩn quẩn trong lòng, treo dây thừng thắt cổ chết.
Khi mọi người phát hiện thì hai người đã tắt thở, làm người ta thổn thức là cháu trai là người nhìn thấy họ chết, trên xà nhà treo ba sợi dây thừng, có lẽ là đến cuối cùng họ không nhẫn tâm được nên để cháu mình lại. Để lại cũng là tội lỗi, mẹ của đứa nhỏ bỏ đi, cha lại không nên thân, ở lại cũng không biết sẽ sống như thế nào.
Chu Nhị Tiêu ngây người, đầu óc vang ong ong, cảm thấy mọi người đều đang lừa mình. Cậu vào tới trong nhà thì thấy thi thể của cha mẹ còn đang lắc lư trên xà nhà, hai cụ vất vả cả đời chỉ vì đứa con không nên thân này, nghĩ đến đây Chu Nhị Tiêu nhịn không được nữa, ôm lấy thi thể cha mẹ khóc rống lên.
…………
Đầu trọc đi rồi Sở Từ lại giúp hai người tính quẻ, may mà hai người này đều có mệnh cách bình thường, bọn họ không cần chú ý cái gì, cô thấy như vậy cũng khá tốt nhưng hai người kia vẫn không hài lòng nói Ngưu đại sư lừa tiền, tính hôn nhân cũng nói tốt, tính sự nghiệp cũng nói tốt, trước khi đi họ lẩm bẩm nói “Hình như tôi bị lừa rồi.”
Sở Từ bật cười, người đều như thế này, tính tốt không hài lòng, tính không tốt cũng không hài lòng, cho nên thầy bói thật là không dễ dàng, giúp người khác đoán mệnh tiết lộ thiên cơ phải gặp xui năm tệ tam thiếu, còn bị người bắt bẻ.
Cũng may Ngưu đại sư biết cách lừa, an ủi vài câu người ta mới hài lòng. Sở Từ tính ba quẻ lãng phí tâm lực liền thu tay, đeo cặp đi học.
Sở Từ vừa học vừa nghĩ đến hung thủ phía sau màn, trên tay cầm một cái bùa bình an chơi. Chợt tiểu béo ngồi kế bên giật qua, Sở Từ nhướn mày, chờ tan học mới đi tìm tiểu béo.
“Trả bùa đây.”
Mặt của tiểu béo đầy thịt, trắng mũm mĩm như một cái màn thầu, nhóc lẩm bẩm nói “Không trả!”
Mọi người thấy nhóc bắt nạt con gái đều vây lại trách móc, tiểu béo không nói lại mọi người liền ủy khuất “Tớ chỉ muốn xem bùa bình an là như thế nào thôi mà, mẹ tớ nói cái miếu bên cạnh nhà Sở Từ rất linh, còn bảo bùa của Đại sư cho rất là mắc nữa, tớ chỉ tò mò thôi.”
“Cho dù vậy cậu cũng không được cướp đồ của Sở Từ chứ?”
“Được rồi, vậy tớ trả lại bùa cho Sở Từ, các cậu đừng nghỉ chơi với tớ.”
Sở Từ nhéo cái mặt như cục bột của nhóc con kia nói “Không cần trả lại đâu, nếu cậu đã cầm rồi vậy thì tặng cho cậu đi.”
“Thật không?” tiểu béo cười “Cám ơn Sở Từ, cậu thật tốt.”
Tôn Tiểu Kiều nghi ngờ hỏi “Sở Từ, bùa bình an có ích lợi gì thế?”
“Nó là một loại bùa hộ mệnh, mục đích là bảo vệ sự an toàn, người lớn trẻ em gì đều dùng được cả.”
“Thật không? Vậy cũng tốt quá, vậy cậu nói xem có loại bùa nào giúp tớ đi thi có thể đạt 90 điểm không? Mẹ tớ bắt tớ lần này đi thi phải được 90 điểm, tớ sầu muốn chết.”
Tôn Tiểu Kiều vừa nói ra liền được những người khác đồng ý.
“Tớ cũng vậy, mẹ tớ bắt phải thi được 200 điểm, nếu 198 cũng đánh gãy chân tớ.”
“…”
Tóm lại mọi người đều muốn có một loại bùa giúp hễ thi là qua.
“Sở Từ, có hay không nha?”
Sở Từ cười, đám trẻ này thật dám tưởng tượng, hễ thi là qua? Nếu có loại bùa này cô liền vẽ cho bản thân một cái dán trên đầu mỗi ngày rồi, khỏi phải học chữ giản thể, tiếng Anh với Toán cái gì nữa. Có điều nếu không có loại bùa này cô cũng có thể vẽ mấy cái bùa giúp tĩnh tâm tập trung tinh thần, có bùa này thì sẽ không bị thất thần, học tập chăm chỉ còn sợ không thi được sao?
“Tớ đi hỏi Ngưu đại sư mới được.”
Ngày tiếp theo Sở Từ vẽ mấy cái bùa chú đơn giản tới, các bạn học rất hoan nghênh, mỗi người lấy một cái rồi cầm một đống đồ ăn vặt cho Sở Từ, ngăn bàn của Sở Từ đều được nhét đầy.
“Sở Từ, đây là que cay tớ mới mua hồi sáng, cho cậu này. Cái này ăn rất ngon, cậu thử đi.” Sở Từ chưa ăn que cay bao giờ nên tò mò ăn một miếng, sau đó mở ra cánh cửa của thế giới mới, ăn liên tiếp vài gói.
……
Từ lần trước Sở Từ nói Sở Minh Phi sẽ có vận đào hoa thì cậu vẫn luôn lén quan sát Sở Từ, thấy cô mỗi ngày đều chạy đi gặp Ngưu đại sư liền cản cô lại hỏi “Em gái à, sao ngày nào em cũng chạy qua chỗ Ngưu đại sư vậy?”
Sở Từ nhếch miệng cười nói “Anh, em thấy lúc trước vận khí của em không tốt, Ngưu đại sư điều trị xong mới đỡ nên em muốn học mấy chiêu của ông ấy.”
Sở Minh Phi ngạc nhiên nói “Em thích đoán mệnh hả?”
“Đúng vậy, nếu không thì em làm sao mà biết anh sẽ có vận đào hoa chứ? Đây là Ngưu đại sư nói không đấy.”
Sở Minh Phi sáng mắt lên, lôi kéo Sở Từ nói “Vậy em cũng nhờ Ngưu đại sư vẽ cái bùa cho anh đi, giúp anh có thể thi được hạng nhất, lần này anh phải giỏi hơn đại ca mới được.”
Sở Minh Phi là một người hiếu thắng, mấy năm nay cậu vẫn luôn sống dưới bóng ma của Sở lão đại, lần nào Sở lão đại thi cũng được nhất khối, đây cũng là mục tiêu của cậu và Sở Trạch Vũ, Sở Trạch Vũ nhìn qua tuy không được đàng hoàng nhưng thành tích cũng luôn xếp hàng đầu, Sở Minh Phi hiếu thắng, thành tích luôn bồi hồi ở top 10 nhưng vẫn không lọt vào được top 3, cậu rất buồn bực về thành tích này.
Sở Từ bật cười, xem ra người thời này rất để ý đến thành tích, đám bạn tiểu học của cô muốn bùa, Sở Minh Phi cũng muốn bùa, chẳng lẽ mọi người rất sợ đi thi sao? Lần trước cô thi tiếng Anh với Ngữ văn đều được trứng vịt, Điền Tam Thải cũng không nói gì mà?
“Anh ba, anh muốn thứ này thật không?”
“Đương nhiên!” Sở Minh Phi cười tủm tỉm gật đầu, cậu tưởng tượng đến sau này có thể phi thăng thành thần, à không, học thần liền cảm giác thích cực.
“Được!”
Sở Từ vừa dứt lời liền thấy Sở Trạch Vũ nhảy vào “Cái gì? Còn có thứ như vậy sao? Có loại bùa khiến người khác đề cao thành tích nữa?”
Thấy hắn Sở Từ liền đau đầu, chuyện gì có Sở Trạch Vũ tham dự đều sẽ biến thành chuyện xấu.
“Em gái, em cũng không thể bên nặng bên nhẹ như vậy, em là đệ tử của Ngưu đại sư, em cũng phải cho anh một cái nha.” Sở Trạch Vũ cũng không muốn bị Điền Tam Thải xách chổi đánh.
Hai người anh đều nhìn chằm chằm vào mình khiến Sở Từ áp lực rất lớn, cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý. Loại bùa tĩnh tâm này rất nhỏ, không cần tốn sức liền có thể vẽ ra chứ không tốn pháp lực giống mấy loại bùa chú để bày trận, cô có vẽ một vạn cái cũng không tốn tí sức nào, bởi vì đây là bùa giúp người tĩnh tâm nên cũng không sợ tạo thành nghiệp chướng, bị phản phệ linh tinh.
Sở Từ vẽ cho mỗi người một cái, nói là do Ngưu đại sư vẽ, hai anh em liền đem phù nâng niu như cống phẩm dán trước bàn học, trước khi đọc sách liền bái 3 cái. Nói cũng kì quái, hai người ban đầu cũng không quá tin tưởng nhưng đêm đó hai anh em đều ngồi học đến 11 giờ mà không biết, cầm đến sách liền mê mẩn, muốn ngừng cũng không được. Hai người cảm thấy rất thần kì, ngày hôm sau Sở Trạch Vũ liền đến trường học chém gió, bạn bè hắn liền quấn quít đòi hắn mang thêm mấy cái tới, còn nói sẽ bỏ tiền ra mua. Sở Trạch Vũ về hỏi liền bị Sở Từ từ chối, tuy rằng vẽ không khó nhưng cô lười vẽ, hơn nữa một người Đại sư mà đi vẽ loại bùa chú này không phải đại tài tiểu dụng sao? Nói ra phải bị người khác cười cho!
Sở Trạch Vũ quấn nửa ngày cũng không được liền tức giận. Nửa đêm thấy cửa phòng Sở Từ mở ra, hắn nhíu mày nhìn ngoài cửa sổ, 11 giờ rồi Sở Từ còn ra ngoài làm gì? Nghĩ đến có thể cầm được nhược điểm bắt Sở Từ vẽ bùa cho mình hắn liền lén chạy đi theo Sở Từ đến cửa nhà Trịnh gia.
………
Đứng trước cửa Trịnh gia, Sở Từ vừa liếc nhìn bố cục liền nhíu mày, mới có mấy ngày mà bài trí của nhà này đã có biến hóa, đặc biệt là cái cối xay kia cũng xê dịch vị trí, đây là một loại đồ nặng và cồng kềnh không dễ di chuyển, hơn nữa dân quê mê tín, cảm thấy mấy đồ cũ nếu không cần di chuyển thì đừng nên di chuyển, không thôi sẽ va chạm đến các thần tiên hay đồ vật gì dơ bẩn, Trịnh gia lại không xây nhà, ở không di chuyển cái cối xay làm gì?
Chẳng lẽ là trận pháp của cô có tác dụng rồi? Phần mộ tổ tiên có vấn đề, Trịnh gia chỉ có thể thông qua các vật bài trí để bày trận bảo vệ mình. Nhìn kĩ thì những vật bài trí của Trịnh gia, kể cả cái cối xay sắp xếp cũng giống kì môn độn giáp.
-----------------
Nhóm dịch: Dịch gia
Người dịch: Lạc Yên
Beta: Lạc Yên
Truyện được đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com