Chương 16: Tử sát

Đại sư phong thủy phía sau Chu Hiểu Quyên cầm la bàn đến gần, từ phía ngoài xem thì người này so với Sở Từ càng giống Đại sư, hắn khoảng 50 tuổi, đầu đội một cái mũ tròn, để râu hai bên mép, mặc một bộ đạo bào màu xanh lá, nhìn qua có vẻ rất tiên, rất kinh nghiệm và đáng tin cậy.

Phía sau hắn còn đi theo hai người trẻ tuổi mặc tây trang, họ xách theo cái rương, nhìn qua như là đồ đệ của hắn.

“Tiếu Đại sư, ngài đi chậm một chút, đây là phần mộ tổ tiên của Phùng gia.”

Chợt Chu Hiểu Quyên chú ý tới một cô bé mặc áo khoác vàng nhạt đứng trước mồ, làn da rất trắng, tóc mềm mại, nhìn như người thành phố đến thăm người thân. Kì quái, tại sao cô bé này lại tới đây? Phía tây thôn chôn rất nhiều người, phần lớn lại chỉ lấp đất cho xong, rất nhiều mồ sẽ dần dần bị mưa gió làm phẳng đi, nếu có đời sau còn có người lấp thêm đất, nếu không thì thời gian lâu cũng không cao hơn đất bằng là bao. Do vậy khi trời mưa lớn, chỗ này rất dễ lộ ra quan tài, người trong thôn thấy không may mắn nên cũng không cho trẻ con tới đây.

Chu Hiểu Quyên còn đang thấy lạ, đợi nhìn rõ người kia là ai liền kinh ngạc “Sở Từ? Sao lại là con?”

Gần đây sức khỏe của mẹ chồng Chu Hiểu Quyên không được tốt, mỗi ngày cô phải chạy đi chạy lại giữa nhà và bệnh viện nên không rảnh quan tâm những chuyện khác, nhưng cô cũng nghe người trong thôn nói đầu óc của Sở Từ đã được chữa khỏi, cô chỉ nghĩ là người trong thôn nói bậy vì đó giờ cô chưa bao giờ nghe nói người ngốc còn có thể chữa khỏi! Nhưng bây giờ nhìn Sở Từ đứng trước mặt mình, không chỉ xinh đẹp mà mặt mày còn rất có linh khí chứ không chảy nước mũi, mặt bị gió thổi hồng nhìn ngu si như hồi trước. Bây giờ Sở Từ khiến người ta cảm thấy một cô bé như vậy không nên thuộc về nơi nhỏ bé này.

Chu Hiểu Quyên hoảng sợ, sao lại có thể như vậy? Gần đây đã xảy ra chuyện gì? Không nói cái khác, chỉ nói Sở gia chỉ là một nhà bình thường, Sở Minh Giang và Điền Tam Thải cũng là người cần mẫn, vẻ ngoài cũng không tồi nhưng gánh nặng bốn đứa bé cũng là không nhỏ, gia đình như vậy có thể nuôi được bốn đứa bé lớn lên là đã không tồi rồi, làm sao có thể có công sức đi bồi dưỡng khí chất này nọ cho con chứ? Nhưng Sở Từ lại thật sự thay đổi.

“Dì Hiểu Quyên?” Sở Từ mỉm cười “Hôm nay con không đi học nên đi dạo linh tinh một chút. Sao dì lại tới đây?”

Chu Hiểu Quyên nghĩ rằng Sở Từ đó giờ ngu dại nên quên đường về nhà, ngơ ra một lúc mới nói “Hôm nay dì hẹn Đại sư phong thủy đến xem phong thủy, chờ lát nữa dì dẫn con về.”

“Cám ơn dì.”

Nơi này gió rất lớn, Sở Từ kéo khóa áo lên cao nhất, tay nhét vào túi, cằm cũng nhét vào cổ áo chỉ để lộ một đôi mắt đen nhánh, âm thầm đánh giá Tiếu Đại sư.

………

Tiếu Đại sư chỉ liếc nhìn cô một cái, thấy chỉ là một cô bé nên không thèm chú ý tới.

Chu Hiểu Quyên chỉ vào phần mộ tổ tiên vội vàng nói “Tiếu Đại sư, ngài mau giúp tôi nhìn xem. Bệnh của mẹ chồng tôi đã kéo dài rất lâu, rõ ràng là không có vấn đề gì nhưng chữa mãi vẫn không khỏi, mọi người đều nói là do phần mộ tổ tiên xảy ra chuyện, mấy ngày trước mưa liên tục, ngài nói có phải hay không do nước quá nhiều nên ảnh hưởng đến vận thế? Ngài xem giúp tôi xem phần mộ tổ tiên có cần phải điều chỉnh chỗ nào không?”

Tiếu Vạn Toàn nghe vậy liền vuốt râu, nói “Đừng vội, chờ tôi nhìn xong rồi nói tiếp.”

Hai đồ đệ lập tức lấy la bàn cung kính đưa cho hắn, Tiếu Vạn Toàn đi vòng quanh phần mộ tổ tiên của Phùng gia một vòng, vừa đi vừa tính toán lẩm nhẩm nhìn qua giống hệt một vị Đại sư phong thủy lợi hại, có điều động tác của hắn giống hệt Ngưu đại sư, Sở Từ lắc đầu, quả thật là không có mặt mũi xem! Đại sư phong thủy của thời đại này thật là không chuyên nghiệp, lừa người cũng không lừa cho giống một chút, chỉ bắt nạt người thời đại này không tin số mệnh không tin phong thủy mà tin chủ nghĩa duy vật cái gì.

Tiếu Vạn Toàn đi một vòng rồi chỉ vào phần mộ tổ tiên nói “Chỗ này nhiều nước mương quá nên ảnh hưởng đến vận thế, nên xây một cái tường đất vào đây để cản sát khí lại, như vậy bệnh của mẹ chồng cô mới khỏi được.”

Chu Hiểu Quyên nghe xong liền kích động nói “Đại sư, ý ngài là mẹ chồng tôi bị bệnh là do mương nước nhỏ này va chạm sao? Chỉ cần sửa xong là sẽ khỏi chứ?”

Tiếu Vạn Toàn gật đầu “Đúng là như vậy, bây giờ cô tìm người đến làm ngay thì mẹ chồng cô mới khỏi sớm được.”

Chu Hiểu Quyên vừa nghe liền kích động nói “Được, tôi đi tìm người ngay. Cha mẹ chồng và chồng tôi đều đi Bắc Kinh chữa bệnh, bệnh viện lớn chữa bệnh tốt hơn, thêm ngài điều trị phong thủy, mẹ chồng tôi chắc chắn có thể khỏi bệnh.”

Tiếu Vạn Toàn vẽ một đường trên đất nói “Dựa theo cái đường tôi vẽ này mà xây, xây một bức tường rộng 20cm, cao 1m5 là được, cứ như vậy là giải quyết được vấn đề phần mộ tổ tiên nhà cô.”

Chu Hiểu Quyên kích động móc ra 1 vạn đồng tiền cho Tiếu Vạn Toàn, Tiếu Vạn Toàn nhận tiền rồi nói “Nhớ là phải xây theo góc độ này, không thể lệch, độ cao độ rộng cũng phải đạt đến yêu cầu, nếu không mạng của mẹ chồng cô sẽ không giữ được.”

Chu Hiểu Quyên sợ trắng mặt nói “Đại sư, cám ơn ngài đã nhắc nhở. May mà có ngài chứ không mạng của mẹ chồng tôi sợ là không giữ được.”

Chu Hiểu Quyên rưng rưng nước mắt như tìm được cứu tinh, Tiếu Đại sư vuốt râu, vẻ mặt cao thâm gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn đệ tử của mình một cái nói “Như vậy đi, lần này tôi có mang theo đệ tử, để cho nó giúp cô xây tường lên đi, nếu không tôi sợ là lần này mẹ chồng cô sẽ có đi mà không có về.”

Chu Hiểu Quyên biến sắc, nói “Đại sư, vậy thì cảm ơn ngài quá! Ngài nhất định phải giữ được tính mạng của mẹ chồng tôi, không thể để bà ấy gặp chuyện gì được!”

Chu Hiểu Quyên mặt mày khẩn trương như là thật sự vì mẹ chồng mình lo lắng, Sở Từ đánh giá tướng mạo của cô, mệnh cách của cô cho thấy cô là người mệnh khổ, khổ cực cả đời, từ nhỏ không cha không mẹ, may mà sau khi kết hôn gia cảnh cũng không tệ lắm, gia đình hòa thuận trai gái đầy đủ, Chu Hiểu Quyên lại là người biết cảm ơn, nhà chồng đối tốt với cô cô cũng sẽ quý trọng, nói vậy nước mắt và lo lắng này là thật.

Chỉ có điều…

Lần này có lẽ Chu Hiểu Quyên có ý tốt nhưng lại vô tình làm chuyện xấu.

Nửa tiếng sau, hai người đệ tử của Tiếu Đại sư dựng tường đất xong liền thở phào một hơi như là hoàn thành tâm nguyện.

Sở Từ nhìn theo ba người rời đi mới hỏi Chu Hiểu Quyên “Dì ơi, dì có chắc người dì tìm tới là Đại sư thật không?”

Nghe vậy Chu Hiểu Quyên nghi hoặc nói “Sở Từ, con không hiểu đâu, Tiếu Đại sư là Đại sư phong thủy nổi tiếng nhất gần đây, lời ông ấy nói chắc chắn không sai được! Lần này mẹ chồng dì đột nhiên bị bệnh rất kì quặc, mọi người đều nói là do phong thủy có vấn đề, có ông ấy giúp đỡ điều trị mẹ chồng dì nhất định sẽ tránh thoát một kiếp.”

“Vậy sao?” Sở Từ hỏi lại cô, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn hẳn, vì ngay lúc này tướng mạo của Chu Hiểu Quyên bỗng biến hóa, mệnh cách ban đầu của Chu Hiểu Quyên coi như không tồi, tuy rằng không đại phú đại quý nhưng cũng là tiểu phú an khang, có thể có một gia đình tốt đẹp, Sở Từ cho rằng như vậy cũng không tồi. Nhưng sau khi Tiếu Đại sư giúp thay đổi phong thủy thì sát khí trên người Chu Hiểu Quyên ngày càng nặng, hắc khí lượn lờ đến trên đỉnh đầu cô như muốn cắn nuốt cả người cô vậy.

Ban đầu mệnh cách không tồi đột nhiên biến thành khắc chết người nhà, một đám hắc khí bò lên mặt cô, Sở Từ cau mày muốn nói gì thì thiên nhãn lại mở ra, lúc này cô nhìn thấy người nhà của Chu Hiểu Quyên, ba người đến Bắc Kinh chữa bệnh đang đứng ở ven đường chờ đèn đỏ, xung quanh không có ai vượt đèn, ba người họ cũng rất tuân thủ quy tắc, nhưng không biết sao chồng cô lại như si ngốc đi kéo cha mẹ vượt đèn đỏ, ba người ra đến giữa đường liền bị một chiếc xe đâm trúng, tử vong ngay tại chỗ.

Thấy Sở Từ mãi không nói gì Chu Hiểu Quyên đột nhiên hoảng hốt hỏi “Sở Từ, con nói gì vậy? Tiếu Đại sư rất tốt, không chỉ giúp nhà dì điều trị phong thủy mà còn giúp dì dựng tường đất lên nữa, nếu không phải ông ấy nói dì cũng không biết phần mộ tổ tiên xảy ra vấn đề gì.”

Sở Từ nghe vậy liền lành lạnh nói “Dì Hiểu Quyên, tuy rằng con không biết xem phong thủy nhưng cũng hay đi theo Ngưu đại sư học tập, con nhớ Ngưu đại sư từng nói nếu xây tường hay mương máng phía trước phần mộ tổ tiên theo một góc độ nhất định thì có nghĩa là người nhà này không bị chặt đầu cũng bị tử sát! Tiếu Đại sư biết xem phong thủy không con không biết nhưng hắn ta cố ý bố trí chặt đầu tử sát trước nhà dì, không biết hắn ta có ý gì.”

“Tử sát?” Nghe đến chữ “tử” Chu Hiểu Quyên liền căng thẳng, cô cầm lấy Sở Từ nói “Sở Từ, con nói vậy là có ý gì? Chặt đầu tử sát là sao?”

Sở Từ cào đầu làm bộ như nhớ lại lời Ngưu đại sư “Ngưu đại sư nói nếu ở góc độ này của mộ mà xây dựng đồ vật gì cũng là chặt đầu tử sát, người bị bày trận pháp này đều sẽ bị tử sát va chạm, vì phần mộ tổ tiên sẽ quyết định vận thế của đời sau, nếu sát khí nặng có thể khiến hậu đại của nhà này đột tử.”

“Đột tử?” Sắc mặt Chu Hiểu Quyên trắng bệch, cô không tin lời Sở Từ nói nhưng Sở Từ vẫn khiến cô cảm thấy hoang mang, Chu Hiểu Quyên liền chạy về miếu hỏi rõ, Ngưu đại sư thấy Sở Từ đi theo phía sau cô liền đồng ý lời nói của Sở Từ, lúc này Chu Hiểu Quyên liền nóng nảy.

Sở Từ khiến Ngưu đại sư nói với Chu Hiểu Quyên “Bây giờ đừng vội sửa phần mộ tổ tiên, sát khí đã sinh ra rồi thì có đập đổ tường đi cũng không nên chuyện gì, tốt nhất nên nhắc nhở chồng cô cẩn thận mọi chuyện.”

Chu Hiểu Quyên liền lập tức gọi điện thoại cho chồng, Phùng Tân Xuân nghe điện thoại hỏi “Sao vậy Hiểu Quyên? Phần mộ tổ tiên xem xong chưa?”

Chu Hiểu Quyên sốt ruột chảy nước mắt, cô nói “Tân Xuân, giờ anh đang ở đâu? Anh nghe em nói, em bị Đại sư lừa rồi, chuyện này nói không rõ ràng lắm, tóm lại anh phải cẩn thận!”

Cô nói không đầu không đuôi khiến Phùng Tân Xuân sửng sốt, cha của anh là Phùng Ái Quốc nhắc nhở nói “Tân Xuân, chúng ta qua đường trước đi, nếu không lại lỡ xe đò.” Nói xong ông liền kéo Phùng Tân Xuân muốn đi, Phùng Tân Xuân gật đầu muốn theo nhưng lại nhớ tới lời vợ nói liền bảo “Cha, chờ một chút đi, bây giờ đang là đèn đỏ.”

Vừa dứt lời liền nghe “Rầm” một tiếng, Phùng Tân Xuân giật mình nhìn thì thấy một chiếc xe đụng thẳng vào vành đai xanh, đầu xe bị đâm nát, nếu là người bị đụng vào… Phùng Tân Xuân bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi anh định vượt đèn đỏ, cũng may là anh không làm vậy nếu không anh và cha mẹ chỉ sợ là phải chết ở chỗ này.

Ba người đều ý thức được mình tránh thoát một kiếp, lạnh run đứng ở tại chỗ nhìn người ta vây lên xem sự cố, mãi không tỉnh thần lại được.

……..

Chu Hiểu Quyên nghe chồng mình nói chuyện lập tức khóc lên, Ngưu đại sư an ủi cô rồi giúp cô đập bức tường kia. Chu Hiểu Quyên biết Ngưu đại sư đã cứu mạng người cả nhà mình liền cầm một vạn đồng ra.

Sở Từ không ngờ cô hào phóng như vậy, Phùng gia nhìn qua cũng chỉ là gia đình bình thường thế nhưng có thể bỏ được nhiều tiền như vậy để đoán mệnh có thể thấy điều kiện gia đình rất tốt, mặt khác nhà bọn họ rất tin việc đoán mệnh này, có thể là từ thời tổ tiên đã tin nếu không đã không thu thập phần mộ tổ tiên tốt như thế.

Sở Từ vốn tưởng nhà này chính là người phía sau màn, nhưng bây giờ xem ra Phùng gia không chỉ không phải mà còn có thể là người bị hại giống Sở gia.

Chu Hiểu Quyên lập tức nói “Ông ta rất nổi danh ở đây nhưng lại không có cửa hàng, bình thường ai muốn xem thì sẽ gọi điện thoại cho ông ta, dì cũng không biết nơi ở cụ thể của ông ta nữa.”

“Vậy dì đưa số điện thoại của ông ta cho con đi.”

Sở Từ lấy số điện thoại của Tiếu Đại sư, thủ đoạn làm phép của người này không cao, cũng không phải là người cô muốn tìm, nếu không với thủ đoạn như vậy cô đã phát hiện rồi.

Sau đó Sở Từ gọi điện thoại cho Tiếu Đại sư nhưng vẫn luôn không liên lạc được, điều này Sở Từ cũng đã lường trước.

Giữa trưa cô dạo một vòng qua nhà Sở bà nội và Trình gia nhưng hai nhà đều đóng kín cửa, Sở Từ không thấy có gì khác thường ở đây cả.

………….

Lúc ăn cơm chiều, Sở Từ hỏi Điền Tam Thải “Mẹ ơi, sao con không thấy ông bà nội? Họ đi đâu rồi ạ?”

Điền Tam Thải vừa xới cơm vừa nói “Ông bà đi trông con giúp cô của con rồi.”

“Nhà tiểu cô ấy ạ?”

“Ừ, nhà cha mẹ chồng của cô có chuyện, không ai trông cháu nên ông bà đi qua giúp đỡ chăm sóc.” Điền Tam Thải nói ra việc này rất thản nhiên, không có chút oán giận nào, hẳn là quan hệ với tiểu cô cũng không tồi.

Sở Từ bỏ đũa xuống hỏi tiếp “Vậy Trịnh gia phía sau nhà chúng ta đâu? Sao cửa nhà bên đó cứ khóa mãi thế ạ?”

“Nhà đó hả? Nhà đó nhiều con lại nghèo, hai vợ chồng thường ngày ra ngoài làm việc không ai trông con nên khóa lũ trẻ ở nhà.”

Sở Từ gật đầu, nghĩ thầm ngày nào phải lén vào hai nhà này xem mới được.

………

Ngày hôm sau Sở Từ dậy sớm, gần đây đám quỷ trên đỉnh núi đề cử cho cô mấy chỗ phong thủy rất tốt, Sở Từ qua tu luyện quả nhiên hút được không ít linh khí, tu vi tiến nhanh hơn hẳn, cuối cùng cũng có một chút cảm giác giống kiếp trước.

Sau đó cô đến chỗ Ngưu đại sư, dù sao cũng đã thỏa thuận mỗi sáng sớm đến đoán mệnh cho người ta, ngày hôm qua cô không có tới, trước cửa miếu có hơn 50 người đứng xếp hàng, nghe nói ban đêm cũng không về, tối qua cô dậy đi WC còn thấy có người vẫn đứng xếp.

Sở Từ vừa tới cửa liền nghe người ta bàn tán

“Bà nói xem có phải là thân thể của Ngưu đại sư không tốt không?”

“Không biết nữa, nghe nói Ngưu đại sư là cao nhân, một ngày chỉ xem 3 lần thôi! Cao nhân như vậy tôi chờ cả đời cũng được.”

“Đại sư cái gì chứ? Tôi thấy chính là kẻ lừa đảo! Hôm nay tôi đến đây chính là để đá bãi!” Người này là một tên trọc, nhìn như du côn vô lại, Sở Từ thấy tướng mạo cậu ta không tồi, cha mẹ cung cấp ăn uống, tiếc là cậu ta lại thích đánh bạc, mệnh có tốt cỡ nào mà dính phải đánh bạc cũng không có kết cục gì tốt cả, cậu ta không chỉ táng gia bại sản mà còn mắc thêm một đống nợ.

Sở Từ đẩy cửa vào, Ngưu đại sư vui vẻ nói “Sở Từ, con tới rồi!”

Sở Từ gật đầu nói “Ngài kêu cái tên đầu trọc ngoài cửa vào đây đi.”

Ngưu đại sư giật mình, đầu trọc xếp hàng thứ 27, kiểu nào cũng không đến phiên cậu ta nha, không biết Sở Từ muốn làm gì nữa.

------------

Nhóm dịch: Dịch gia

Người dịch: Lạc Yên

Beta: Lạc Yên

Truyện được đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com