Converter: tieuvuvivi
Editor: chauuyvu
Khi đang nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến âm thanh của một nha hoàn.
“Nhị tiểu thư có ở đây không?” Nha hoàn kia hỏi.
Bình An vội vàng xốc rèm châu đi xem, phát hiện là người bên cạnh của đại phu nhân, vội hỏi: “Là tỷ tỷ tới sao, đại phu nhân có gì phân phó sao?”
“Đại phu nhân bảo nhị tiểu thư trang điểm chải chuốt một chút, ở tiền sảnh có quý nhân tới.”
Nói xong liền vội vội vàng vàng rời đi.
Bên trong phòng, Vinh thị và Lâm Lang cũng nghe thấy nha hoàn kia nói như thế, Vinh thị có chút lo lắng.
“Lang nhi, hôm qua ta có nghe Hàn di nương nói, đại thiếu gia đã trở lại, đồng hành còn có thế tử An Dương Hầu gia ở Thịnh Kinh .”
Lâm Lang mặt đầy nghi hoặc, hờ hững gật đầu hỏi ngược lại: “Di nương, sau đó thì sao?”
“Di nương nghe nói thế tử An Dương Hầu kia tới, là vì muốn thực hiện một cọc hôn sự lúc trước lão An Dương đã định ra.”
Vinh thị vén chiếc áo choàng diễn kịch của mình ngồi xuống bên cạnh Lâm Lang.
Nàng đột nhiên nghĩ đến, đích nữ đại phòng đã là Thái tử phi, đích nữ nhi của nhị phòng tam phòng vẫn còn là những đứa trẻ, hôn sự này nếu không thực hiện thì không nói, còn nếu thực hiện thì đại phòng tất sẽ chọn ra trong đám thứ nữ, ký danh là đích nữ rồi cho liên hôn.
“Việc hôn sự?” Lâm Lang kinh ngạc, thanh âm hơi cao lên, vải thiều ở trong tay cũng đặt sang một bên, mắt hạnh trợn tròn.
“Di nương, vậy Thế tử An Dương Hầu kia, là muốn chọn đích nữ hay là thứ nữ?”
“Nói là muốn đích nữ......”
Lời còn chưa dứt, ý tứ chưa kịp nói kia Lâm Lang đã hiểu rõ.
Đúng vậy, nếu nói là đích nữ, nhưng nếu Lâm phủ muốn gả nữ nhi nào, còn không phải là do Lâm phủ định đoạt sao.
Muốn đích nữ, không có, nhưng là có thể ký danh.
“Nghe nói kia An Dương hầu phủ sớm đã xuống dốc, nô tài hầu hạ ngày thường cũng rất chật vật.”
Vinh thị chỉ cần nghĩ đến An Dương hầu phủ xuống dốc kham khổ như vậy, liền muốn đem nữ nhi của mình gắt gao giấu đi.
Nhưng là đại phu nhân bên kia cho người tới thúc giục, đành phải trước kêu Lâm Lang trang điểm một chút, cho nàng đi ra sảnh ngoài.
Sảnh ngoài của Lâm gia, Lâm đại lão gia và đại phu nhân ngồi ở ghế trên cùng, bên trái ngồi theo thứ tự là Lâm Thư Hàng, Sùng Tĩnh Vũ và một nam tử xa lạ.
Lâm Thư Hàng trời sinh tuấn mỹ, một cổ phong độ trí thức, một đôi mắt phượng rất giống với Lâm Tĩnh Tùng, vẻ mặt tràn đầy ôn nhuận, một bộ trường sam màu xanh lơ tay rộng lại càng tao nhã hơn.
Hắn vừa trở về nhà thì thở phào nhẹ nhõm, vội giới thiệu với phụ mẫu hai bằng hữu đồng hành cùng mình.
“Phụ thân, mẫu thân, vị này chính là thế tử An Dương Hầu gia từ Thịnh Kinh, Sùng Tĩnh Vũ.”
Lâm Thư Hàng đứng lên, chắp tay thi lễ với Lâm đại phu nhân và Lâm lão gia, tay trái chỉ về hướng của Sùng Tĩnh Vũ.
“Bá phụ bá mẫu, chất nhi vấn an hai vị.” Sùng Tĩnh Vũ cao lớn cường tráng, mày rậm mắt to, trên người mặc một bộ trường sam màu đen, khiến hắn trông càng mạnh mẽ, hắn chắp tay thi lễ, khách khí nói.
Lâm Thư Hàng lại giới thiệu một nam tử xa lạ ngồi ở phía sau: “Phụ thân, mẫu thân, đây là thương nhân đồng hành vùng với con, trên đường có dịp tương ngộ, cảm thấy thú vị, nên mời hắn tới nhà ở mấy ngày.”
Nam tử xa lạ nam tử mặc một thân trường sam gấm vóc màu tím đậm, cổ tay áo thêu tường vân, gương mặt như ngọc, đôi mắt lãnh đạm khiến người vô cớ chột dạ, hắn chính là Thái tử đương triều Mộ Dung Ánh Thần.
Bất quá hắn không nghĩ nói ra thân phận của mình, chắp tay thi lễ, nhàn nhạt nói: “Chào Lâm đại nhân, chào Lâm phu nhân.”
“Tốt tốt, đều tốt đều tốt.”
Lâm đại lão gia có một đôi mắt nhỏ nheo nheo, đưa tay vuốt râu trên cằm.
Sự học của nhi tử có thành tựu, ông tự cảm thấy tự hào hơn ai hết, lại thấy nhi tử mời tri tâm bằng hữu tới nhà, cho nên rất nhiệt tình.
“Nếu đã tới rồi thì cứ an tâm ở lại đây, Lâm mỗ nhất định sẽ chiêu đãi hai vị thật tốt.”
Đại phu nhân cũng rất cao hứng, bản thân đại nhi tử bên ngoài cầu học, ngoại trừ ngày tết, nhi tử bà đều không có ở nhà. Trong lòng bà đang tính toán nên chiêu đãi nhi tử như thế nào cho tốt.
Đúng lúc này, người ngoài cửa tới bẩm báo, nói là nhị tiểu thư đã tới tiền sảnh.