Chương 7: Giáo huấn Tống Anh Liên

Converter: tieuvuvivi

Editor: chauuyvu

Tống Anh Liên cúi đầu đi ra khỏi Thế An viện, trong lòng càng nghĩ càng giận, nhất thời không nhìn đường đụng phải một người, Tống Anh Liên vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy là đại tiểu thư Lâm Tĩnh Tùng, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm.

Bất quá vẫn là cố gắng tự trấn định cười nói: “Tiểu chất nữ là tới tìm lão phu nhân sao? Lão phu nhân mới vừa nghỉ ngơi, ngươi……”

Lời còn chưa nói xong, trên mặt lại ăn một cái tát thật mạnh.

Tống Anh Liên không thể tin tưởng, trừng lớn hai mắt nhìn Lâm Tĩnh Tùng nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta?”

“Dựa vào cái gì?”

Lâm Tĩnh Tùng nhớ tới mối hận kiếp trước, oán kiếp này, sắc mặt nghẹn đỏ bừng, một đôi mắt phượng tràn đầy ngọn lửa, như muốn ăn tươi nuốt sống Tống Anh Liên.

Nàng không hiểu, cũng không rõ, mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này, Lâm gia đối với Tống Anh Liên đều tận tình tận nghĩa, vì sao nàng ta luôn là làm ra tư thái thù địch với Lâm gia như vậy hận, còn hãm hại nàng và hài tử của nàng.

“Nếu muốn người không biết, ngươi vẫn là đem chính mình gièm pha tàng hảo, ngươi chỉ là một kẻ thân thể bị tàn phá mà cũng muốn làm thê thiếp hồi môn cùng ta nhập Đông Cung sao, ngươi chính là nên chết cái tâm này đi!”

Lâm Tĩnh Tùng hận muốn bóp chết nàng ta, chính là lý trí vẫn nói cho nàng biết là không thể được, hiện tại nàng đang chờ gả đi, nếu như Lâm phủ xảy ra chuyện chết người, sẽ không được may mắn, nếu như nàng xuống tay, Lâm gia sẽ bị đối thủ công kích, điều đó thật sự không ổn.

“Đại tiểu thư là sợ ta tiến cung sẽ được Thái tử sủng ái, ảnh hưởng đến địa vị của ngươi sao?”

Tống Anh Liên buông hai tay che mặt xuống, trong đôi mắt tràn đầy sự đắc ý, bộ dáng phảng phất đã sớm nghĩ tới sau này vào Đông Cung, nàng ta sẽ được Thái tử sủng ái như thế nào.

“Ngu xuẩn.” Lâm Tĩnh Tùng nhìn Tống Anh Liên như vậy, không rõ kiếp trước như thế nào lại ngã quỵ dưới ả Tống Anh Liên ngu xuẩn này, có lẽ là bởi vì sự tín nhiệm trong tiềm thức của nàng đối với người nhà mình, khi đó nàng đối với Tống Anh Liên cũng không có phòng bị như hiện tại.

Nàng chỉ cảm thấy ở lại thêm nữa cũng không thú vị, liền xoay người rời đi. Tống Anh Liên đã là bị phá thân, lại không thể tiến vào Đông Cung, kiếp này nàng chỉ cần đề phòng thật tốt, bảo vệ hài tử của nàng thật tốt, bảo vệ trái tim của mình không rơi vào trên người của Thái tử, như vậy thì sẽ không thảm hại như kiếp trước vậy.

Phân cách tuyến ~

Trong tiểu viện, Lâm Lang cùng di nương đang nói chuyện, di nương của nàng là Vinh thị, xuất thân từ gánh hát, bị Lâm đại lão gia nhìn trúng mua về làm tiểu thiếp.

Chỉ thấy nàng người mặc một bộ thanh y diễn bào, họa mặt mèo. Ở Lâm Lang trước mặt không ngừng huy tay áo búi tay áo, muốn đậu Lâm Lang vui vẻ.

Mười mấy năm nay Vinh thị cũng chỉ có một nữ nhi là Lâm Lang, đối với Lâm Lang rất mực yêu thương, thả ở Lâm phủ, đại phu nhân trị gia nghiêm minh, lại có Lâm Lang thường xuyên cho bà tiền bạc, cho nên cuộc sống hàng ngày của bà cũng tính là không tồi, ngày thường cũng không thò đầu ra tới chính viện đòi tranh sủng.

Cho nên đại phu nhân đối với bà luôn thật khoan dung, Vinh thị chỉ mong Lâm Lang có thể tìm được một phu quân tốt, nhớ tới mấy ngày trước đây, đại phu nhân mang Lâm Lang đi ra ngoài dự tiệc, trong lòng càng cảm kích.

“Di nương, ngài mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đây là quả vải thiều mới đem đến hôm nay cho con, ngài cũng nếm thử đi.”

Đây là vải thiều trong cung ban thưởng xuống dưới, đại phu nhân đưa đến cho lão phu nhân một ít, mỗi phòng cũng đều được phân một đĩa nhỏ.

Lâm Lang cũng được một đĩa nhỏ, nói là một đĩa, nhưng cái đĩa chưa tới bàn tay cũng chỉ có mấy quả mà thôi, nếm thử thì không sao, còn muốn ăn tiếp thì không thể có, dù sao vải thiều cũng là thứ hiếm.

Ở mấy nhà quan lại bình thường cũng không có được, chỉ có nhà Lâm gia mới có Thái tử phi, cho nên cũng hưởng được vinh quang.

“Di nương không ăn, Lang nhi cứ giữ lại tự mình ăn đi.”

Vinh thị thấy Lâm Lang hiếu thuận, trong lòng sảng khoái như gió xuân. Nhưng trong thâm tâm bà vẫn muốn dành những món đồ tốt nhất cho nữ nhi của mình.

“Di nương, ngài không ăn Lang nhi cũng không ăn, dù sao này quả vải này cũng đã cất giữ lâu rồi, hiện tại cũng không còn băng, như vậy sẽ rất mau hư, nếu như di nương không ăn, Lang nhi tình nguyện để nó hỏng thì cũng không ăn.”

Dáng vẻ của Lâm Lang làm nũng như thế, tràn đầy kiều mỵ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lưu luyến.

Nàng là xuyên vào bào thai, khi còn nhỏ chỉ nhớ rõ di nương đối xử với nàng rất tốt, có cái gì tốt đều giữ lên cho nàng, không dám cho người khác nhìn thấy, khi đó đại phu nhân mới vừa gả sang đây mấy năm, thủ đoạn đúng là sắc bén, cũng không phải khoan dung từ ái như hiện tại.