Nguyễn Khanh nhìn xem xung quanh: “Ừm... Chỗ này của tôi cũng chỉ có một phòng ngủ, anh chỉ có thể ngủ sô pha trước. À, đây chính là sô pha.”
Cô vỗ vỗ lên sô pha ra hiệu.
Căn nhà mà bây giờ cô đang ở có hai phòng, nhưng có một gian phòng là phòng sách của cô, bình thường vẫn dùng để làm việc, chỉ có một căn phòng được dùng như phòng ngủ.
“Chỉ có thể ráng chịu đựng trước.” Cô nói: “Tôi lại tiếp tục từ từ nghĩ cách.”
“Có chỗ nương thân đã vô cùng cảm kích rồi.” Niệm Thất rất hiểu, thái độ cực kỳ nghiêm chỉnh, anh nhìn nhìn xung quanh rồi hỏi: “Gia nhân của Nguyễn tiểu thư đã nghỉ ngơi rồi sao?”
Anh cố tình hỏi một câu này là bởi vì vừa rồi Nguyễn Khanh nói chỗ này của cô chỉ có một phòng ngủ, với lại thật ra từ khi bước vào nhà, Niệm Thất đã biết trong căn nhà ngoại trừ hai người bọn họ thì hoàn toàn không có ai khác.
Nếu như có, trừ khi người kia là cao thủ ẩn giấu hơi thở, nếu không anh không thể không phát hiện được sự tồn tại của người bên ngoài chút nào.
Điều này khiến Niệm Thấy cảm thấy hoang mang, sao một nữ tử trẻ tuổi có thể sống một thân một mình được?
Hơn nữa, cô còn nói rằng bản thân chưa lập gia đình.
Cho nên mới có câu hỏi này.
Loại người say mê tiểu thuyết ngôn tình cổ đại như Nguyễn Khanh đây lại rất hiểu người cổ đại này đang suy nghĩ cái gì. Có bình tĩnh mấy đi chăng nữa thì đúng là vẫn có lúc có giới hạn chứ!
Nguyễn Khanh giơ một ngón tay lên: “Bài học đầu tiên nên biết ở thế giới một ngàn năm sau...”
“Một, thế giới này không có hoàng đế.”
“Hai, không có nô tỳ, mỗi người bình đẳng. Cần người khác làm việc cho anh chỉ có thể thuê, không thể mua bán, buôn bán người là phạm pháp.”
“Ba, nam nữ bình đẳng, không có tam thê tứ thiếp, chỉ có một chồng một vợ. Nam nữ được nhận giáo dục một cách bình đẳng, đến trường học hành như nhau, làm việc kiếm tiền như nhau.”
Trong một đêm, Nguyễn Khanh đã có thể tìm được một chút cảm giác ưu việt của người hiện đại: “Dựa vào điều thứ ba, cho nên tôi, một cô gái trưởng thành, đã tiếp nhận giáo dục bậc cao, bản thân có công việc, có thể kiếm tiền nuôi bản thân, cho nên có thể sống độc lập, không theo nhà ba cũng không theo nhà chồng.”
Quả nhiên mấy chuyện này đã khiến Niệm Thất ngạc nhiên.
Cuối cùng, trên mặt của thanh niên biết bản thân xuyên qua thời không đều luôn rất bình tĩnh đã lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
“Không có hoàng đế sao? Sao lại không có hoàng đế?”
Lời nói này đều đã nằm trong dự đoán của Nguyễn Khanh!
Cô biết ngay một người cổ đại chắc chắn sẽ thốt nên loại câu hỏi mang tính tư tưởng này.
Không có hoàng đế thì anh không thể sống được sao.
Nguyễn Khanh nở một nụ cười khó nhận ra: “Vấn đề này quá phức tạp rồi, sáng ngày mai tôi còn có một cuộc họp công việc nữa, còn phải thức dậy sớm, hôm nay đã trễ lắm rồi, đợi ngày mai tôi sẽ từ từ giải thích cho anh.”
Cô đứng dậy: “Anh đi theo tôi, rửa mặt súc miệng một chút rồi hẵng ngủ.”
Trên người Niệm Thất vừa đầy mồ hôi vừa có máu, còn dính bùn, chỉ có chỗ vết thương được y tá rửa sạch rồi, những chỗ khác không khỏi hôi hám.
Nguyễn Khanh dẫn anh vào nhà vệ sinh: “Đây là nhà vệ sinh, chính là nơi rửa mặt đánh răng, tắm rửa và cả đi tiểu tiện lẫn đại tiểu tiện.”
Niệm Thất đánh giá từ trên xuống dưới, tuy phòng nhỏ, nhưng mà vô cùng sạch sẽ, nói là chỗ đi đại tiểu tiện, nhưng một chút mùi hôi cũng chẳng có.