Chương 30: Chương 30

"Không có thẻ căn cước đúng là nửa bước cũng khó mà đi được, không lên tàu hỏa và máy bay được, không có cách nào mở tài khoản ngân hàng, không dùng được thanh toán điện tử...”

“Nếu trước mắt tạm thời không giải quyết được.” Niệm Thất nói: “Trước tiên cứ để đó đi, không gấp.”

Nguyễn Khanh phục luôn: “Anh thật đúng là bình tĩnh.”

Tố chất tâm lý của người cổ đại đều vững vàng như vậy sao? Hay là chỉ có mỗi anh?

Cô thoáng liếc mắt nhìn thanh trường đao đặt ngang trên bàn trà, rồi quay đầu lại, nghiêm túc lên tiếng: “Chuyện thân phận từ từ nghĩ cách vậy, có một chuyện tôi phải cảnh cáo anh một cách nghiêm túc.”

Niệm Thất hơi thẳng lưng lên.

“Cái đó,” Ngón tay của Nguyễn Khanh chỉ vào vào thành trường đao trên bàn trà: “Tôi tạm thời sẽ không trả lại cho anh.”

“Tôi cũng không hỏi trước kia anh làm gì, hoặc là đã trải qua cái gì. Anh xuyên qua một ngàn năm đến nơi này, xem như là thế giới hoàn toàn mới, bắt đầu lại từ đầu. Chuyện trước đây đều xem như là quá khứ.”

“Nhưng mà, nơi mà anh đang ở bây giờ là xã hội pháp trị.” Nguyễn Khanh nghiêm túc mà nói: “Phương pháp và năng lực của cảnh sát nơi này đã vượt qua tưởng tượng của anh, cũng không thể giẫm đạp lên sự uy nghiêm của pháp luật.”

“Một ngàn năm trước, anh có thể mang theo đao đi trên đường phố, bây giờ thì không. Một ngàn năm trước, anh gặp phải thổ phỉ ở vùng thôn quê hoang vu có thể vung đao giết người thì bây giờ anh chỉ có thể lựa chọn báo cảnh sát.”

“Nói tóm lại, bây giờ anh đã tới thế giới của một ngàn năm sau, muốn tiếp tục sống sót thật tốt phải nhớ kỹ bốn từ...”

Nguyễn Khanh vươn một bàn tay ra, từng ngón tay một giơ lên: “Tuân theo, kỷ cương, tuân thủ, pháp luật!”

Cô nhìn chằm chằm vào Niệm Thất.

Niệm Thất lại nhìn chằm chằm những ngón tay thon dài trắng nõn của cô mà suy nghĩ, một lát sau, anh ngước mắt lêm mỉm cười, lại có một chút cảm giác thoải mái: “Điều này là đương nhiên, nhập gia tùy tục, tuân theo kỷ cương, tuân thủ pháp luật. Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, sau này còn xin cô nương chỉ giáo nhiều hơn.”

Người này thật sự vô cùng bình tĩnh.

“Ừ...” Hai tay của Nguyễn Khanh nắm chặt lấy nhau, ngược lại không biết nên nói gì, cắn cắn môi rồi lên tiếng: “Bây giờ tôi chỉ có thể nghĩ ra những điều này, những thứ mà anh cần hiểu biết thật sự quá nhiều, ngày mai tôi sẽ bắt đầu giải thích từ từ cho anh nhé.”

Cô nói: “Anh gặp được tôi, coi như là một lần duyên phận. Anh thì sao, bây giờ không có thân phận, không có chỗ ở, cũng chẳng có tiền. Trước khi anh có thể bắt đầu tự lập, có thể ở lại chỗ này của tôi trước.”

Cũng thuận tiện cho cô quan sát gần một người cổ đại.

Nuôi dưỡng người cổ đại, nghĩ thôi cũng khiến người ta thích thú rồi!

Còn như vấn đề an toàn giữa nam và nữ, làm ơn đi, bạn đột nhiên phát hiện bạn xuyên qua một ngàn năm, mỗi ngày đều là một sự vật mới mẻ, đoán chừng chưa đến vài tháng cũng không trở lại bình thường được.

Hơn nữa, vừa rồi cô đã nói rõ lợi và hại với anh, anh có vẻ là một người trưởng thành có đầu óc rất sáng suốt, đối mặt với người duy nhất biết bí mật của bản thân hiện nay, người duy nhất có thể giúp đỡ bản thân, có lẽ cũng sẽ không có suy nghĩ lung tung gì đó đâu.

Nhu cầu của con người có trình tự, bây giờ thứ đầu tiên mà anh phải đối mặt chính là vấn đề sống còn.

“Vậy trước tiên cứ thế này đi, anh ở lại đây trước đã nhé.”