Chương 16: Chương 16

Dư đại cô gả vào đã nhiều năm nhưng chỉ có một người con gái. Đến năm ba mươi tuổi bà ta mới trai già đẻ ngọc mà sinh một đứa con trai và nuông chiều nó từ bé.

Bà ta về nhà mẹ đẻ cũng không dẫn đến, sợ gió thổi lạnh người con. Con gái của bà ta ước chừng cùng tuổi với Dư Dung, vừa nhìn đã biết được yêu chiều, luôn được ăn vận và dùng đồ tốt.

Dư Dung bèn nói: “Là con thêu, dù sao cũng là chuyện lớn cả đời của Đào tỷ, người làm muội muội như con cũng chỉ làm được thế này.”

Đúng lúc Trương thị đang chiên thịt viên trong nồi. Bà cụ Dư cực kỳ tằn tiện, chẳng cho nổi một hũ dầu, Trương thị miễn cưỡng chiên thịt, lửa giận cháy trong lòng.

Bà lại nghe thấy Dư đại cô nói: “Vậy con dạy tay nghề của con cho biểu muội Vân Vân của con đi, sau này đại cô sẽ khắc ghi công lao của con.”

Trương thị thầm cười mỉa, con gái của bà học tám năm mới học được tay nghề ấy, nay lại dễ dàng giao cho Tôn Vân Vân: “Xem tỷ nói kìa, người ta học tám năm mới học được, nay lại dạy cho nữ nhi của tỷ. Tỷ nghĩ mình là ai.”

Bà không phải người ngày ngày nịnh hót người khác giống như Điền thị.

Trương thị vốn là người lợi hại, bà vừa nói, Dư đại cô cũng sẽ không tự rước lấy nhục.

Dù sao Trương thị có tiếng không biết sợ, trên đời này, càng gan lì người khác càng không dám trêu vào.

Thế nhưng Tôn Vân Vân lại là một thiếu nữ thật thà, nàng ấy chỉ vào thế giới bên ngoài, rất tò mò mà hỏi: “Dung tỷ, tỷ từng đến phủ Bình Giang sao? Nơi đấy có gì khác với trấn trên của chúng ta?”

Dư Dung vừa bóc khoai sọ vừa đáp: “Tất nhiên là khác, ví dụ như trấn trên của chúng ta không gặp được bao nhiêu chiếc xe ngựa, nhưng ở phủ Bình Giang, khắp đường đều là xe ngựa. Hơn nữa không phải xe ngựa nuôi thả, ví như gia tộc nào đấy còn dùng phù hiệu đặc biệt.

Không chỉ thế, hôm tỷ trở về chẳng phải trời sắp tối sao? Trấn trên của chúng ta không còn ai cả, nhưng ở phủ Bình Giang, buổi tối mới là lúc huyên náo. Đồ ăn vặt từ bốn phương tám hướng đều tập trung vào phố chợ chuyên biệt. Những cô gái làm thủ công như bọn tỷ nào có tiền. Nếu hoàn thành một đơn hàng lớn, chắc chắn thầy của bọn tỷ sẽ mua một ít đồ ăn vặt cho bọn tỷ. Tỷ còn nhớ lúc trước thầy của tỷ mua cho tỷ một loại bánh thịt, ở giữa tràn đầy thịt kho."

"Thịt nọ lại không giống thịt của những người khác, hương vị ấy cực kỳ ngon miệng. Sau này tỷ mới nghe nói bánh ấy có nguồn gốc từ Tây Bắc, khuôn nướng bánh cũng do thương nhân người Hồ mang đến đây.”

Tôn Vân Vân thở dài: “Phủ Bình Giang quả là một nơi tốt đẹp, chỉ hận ấy vậy mà muội không thể đi.” Hôn sự của Tôn Vân Vân đã được định ra, người được chọn cũng rất không tồi, là con trai nhà cô của Tôn Vân Vân, anh họ ruột thịt của Tôn Vân Vân, nghe nói đang đọc sách ở nhà.

“Đừng nói như thế, muội mới bao nhiêu tuổi, chỉ cần có chân thì đi nơi nào cũng được.” Dư Dung nói.

Tôn Vân Vân cảm thấy người tỷ tỷ trở về từ bên ngoài này quả là hiểu biết rộng, không giống người tầm thường.

Nàng ấy không thích Dư Mai ở nhà cậu cả, thường xuyên ăn không uống không ở nhà nàng ấy, chiếm hết cái lợi, còn mượn tiền của nàng ấy mà vờ quên mãi không trả.

Tôn Vân Vân cũng không phải người có xuất thân tiểu thư, nàng ấy vén tay áo lên muốn cạo khoai sọ cùng Dư Dung.

Dư Dung nói ngay: “Đừng làm thế, muội là khách, lại đang mặc xiêm y mới, đây cũng chẳng phải việc nặng nhọc gì.”

Miến hấp cùng rau củ là đơn giản nhất, khoai sọ thì nhà nào hộ nào cũng có. Nguyên liệu Trương thị sử dụng có hạn, tất nhiên chỉ làm được như vậy.

Từ khi cưới con dâu vào nhà, bà cụ Dư không làm bao nhiêu việc nữa, thế nhưng lại cực kỳ tằn tiện.

Ví như bà ta nhất quyết bắt Dư Thụ cởi quần áo của mình ra cho Dư Bội mặc, may mà Trương thị cứng rắn.

Khi Dư Quyên bước vào, Tôn Vân Vân cũng không để ý đến nàng ta. Nàng ấy không thích người của chi thứ hai, luôn cảm thấy quần áo của bọn họ tả tơi, dường như nghèo là từ dành cho bọn họ. Nhưng đã nghèo lại không biết vươn lên mới là chuyện đáng sợ nhất.

“Bên ngoài nhộn nhịp đến thế à?” Triệu thị đang nằm trên giường cũng muốn xuống giường.

“Dạ.”

“Con cũng ra ngoài xem náo nhiệt đi, còn có thể được ít tiền mừng.”

Dư Hương Hương im lặng đi ra ngoài, trong nhà càng rộn rã, lòng nàng ta càng bi thương. Rộn rã đều thuộc về kẻ khác, nàng ta lại chẳng có bất cứ thứ gì.

Đại khái là cô dâu mới nào cũng xinh đẹp trong ngày hôm nay. Đây cũng là lần đầu tiên Dư Dung gặp Dư Phụng, hoàn toàn khác với Dư Phụng trong tưởng tượng của nàng.

Trong tưởng tượng của nàng, Dư Phụng ăn thịt mỡ, gạo ngon trong nhà, bóc lột người thân để đạt được cơ hội đi học.