Rời khỏi thành phố S trở lại thành phố X đã là chiều tối muộn. Lúc trên xe Uyển Nhi luôn không ngừng suy nghĩ về bức ảnh. Nhỡ suy nghĩ của cô là sao? Cô sẽ phải đối diện với Lục Kình Phong như thế nào? Mệt mỏi cô trở về phòng nằm. Không hiểu sao cô lại vô thức lấy chiếc vòng cổ mà cô mua hồi đấu giá ra ngắm. Dưới ánh đèn chiếc chiếc mặt ngọc của vòng cổ lấp lánh đẹp đến lạ thường. Nhưng đúng lúc này cô vô tình phát hiện trên mặt vòng cổ có xuất hiện có một vết rạn nứt. Nhưng vết rạn nứt này không xuất phát từ việc vô tình đánh rơi hay do từ tác động bên ngoài. Vết rạn nứt này có thể liên kết với một chiếc vòng cổ khác. Vết rạn nứt rất nhỏ có hình tròn, có lẽ sẽ cần một vật nhỏ như một chiếc cây chìa khóa cắm vào vào để mở được mặt của chiếc vòng. Bởi vì cô quan sát kỹ hơn thì nhận thấy mặt của chiếc vòng không hề bình thường nó có thể mở ra, và ở trong đó có thể chứa đựng một điều bí mật nào đó mà cô đang luôn tìm kiếm. Uyển Nhi cũng tự nhận ra rằng chiếc vòng này không chỉ có một chiếc, nó không phải là độc nhất vô nhị mà thật sự nó là có một đôi. Nhưng chiếc vòng cổ còn lại ở đâu? Chủ nhân hiện tại sở hữu nó là ai? Hai thực chất nó đã bị đánh mất ở đâu đó rồi? Bỗng trong đầu của Uyển Nhi hiện lên ký ức về buổi đấu giá. Đúng rồi cô chỉ cần đến tìm người tổ chức buổi đấu giá hôm đó là cô có thể tìm được chủ nhân và cũng như chiếc vòng còn lại rồi. Nghĩ là làm cô mở máy điện thoại ra ra gọi cho Phương Kiều. Rất nhanh chóng Phương Kiều đã bắt máy. Uyển Nhi lên tiếng:
" Phương Kiều hộ em dâu của chị một việc nhé? Chị điều tra hộ em thông tin người tổ chức đấu giá cái buổi em mua chiếc vòng cổ về. Tí em sẽ gửi cho chị ngày giờ cụ thể sáng mai chị đưa em luôn nhé!"
Bên kia vọng đến tiếng mệt mỏi còn chút thở gấp của Phương Kiều:
" Ok chị biết rồi.Thôi em ngủ sớm đi nhé!"
Ngay sau đó Phương Kiều nhanh chóng tắt máy. Nhận thấy gọi đã không đúng lúc gương mặt của cô trở nên đỏ ửng. Phương Kiều và Kỳ Thiên đang bận "công việc" mà cô lại vô duyên cắt ngang chắc anh trai cô tức lắm. Đúng lúc này Nhất Hàm từ trong phòng tắm bước ra, nhìn anh lúc này gợi cảm vô cùng. Nhìn anh cô lại nhớ đến tiếng thở dốc của Phương Kiều mặt mũi cô lại đỏ lựng hết cả lên. Nhất Hàm không nhận ra sự khác thường của Uyển Nhi. Anh như bao ngày đến nằm bên cạnh Uyển Nhi ôm cô vào lòng để ngủ. Sự tiếp xúc da thịt đột ngột khiến Uyển Nhi giật nảy mình đạp vội anh ra nhưng vô tình đạp chúng"cậu nhỏ" của anh. Mặt anh biến sắc vì đau, Uyển Nhi thấy vậy rối rít xin lỗi:
"Em...xin lỗi. Em không cố tình đâu! Anh có sao không vậy?"
Đúng lúc này Nhất Hàm lật người của Uyển Nhi xuống. Thân hình cao lớn nằm đè lên người cô, tiếng nói trầm khàn đầy mị hoặc khe khẽ vang lên bên tai cô:
"Em muốn Tiểu Vũ không có em gái nữa sao? Đã thế hôm nay chúng ta sẽ tạo ra cho Tiểu Vũ một đứa em!"
Ngay sau câu nói đó một cuộc kích tình mặn nồng bắt đầu. Đêm đó Uyển Nhi bị Nhất Hàm dày vò trong cơn hoan lạc như thể muốn chết đi sống lại. Mãi đến sáng sớm, cô mới được anh buông tha.
Khi cô tỉnh dậy anh đã đi làm rồi, mở điện thoại ra cũng thấy thông tin về người đấu giá được Phương Kiều gửi đến. Uyển Nhi vội vàng dậy vệ sinh cá nhân rồi hẹn người đó ra ngoài nói chuyện. Anh ta rất dễ dàng đồng ý gặp mặt. Điểm hẹn là một quán cà phê ở gần trung tâm thành phố. Khi Uyển Nhi đến đã thấy anh chàng ngồi ở đó sẵn rồi, cô tiên tới nở cười xinh đẹp khách sao nói xin lỗi:
" Thật ngại quá lại phải để anh chờ!"
Anh ta cũng cười khách sáo đáp lại:
" Không sao cũng vừa mới đến thôi cô Bạch ngồi đi!"
Uyển Nhi ngồi xuống, không vòng vo nữa mà trực tiếp đi vào vấn đề. Cô bắt đầu hỏi về vấn đề chiếc vòng cổ:
" Anh có thể nói cho tôi biết ai là người khi bán lại cho anh chiếc vòng cổ này không? Có nghĩa là chủ nhân của nó là ai?"
Uyển Nhi đưa chiếc vòng cổ của mình ra cho anh ta xem. Anh ta nhận ra chiếc vòng cổ suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời cô:
" Hóa ra là chiếc vòng cổ này à? Thật ra chiếc vòng cổ này lúc đầu không nằm trong buổi đấu giá của chúng tôi. Nhưng đang chuẩn bị tổ chức đấu giá thì có một người đàn ông mang sức vòng cổ đến nói với chúng tôi và
Yêu cầu chúng tôi bán bằng được chiếc vòng cổ này cho cô. Nếu không bán được thì phải cố gắng tạo điều kiện để cô cầm chiếc vòng cổ này về. Có nghĩa mục đích của họ họ chỉ muốn cô cầm chiếc vòng cổ này về."
Uyển Nhi nghe anh ta nói vậy dần nhận ra vấn đề. Ngay từ đầu chiếc vòng cổ này thuộc về đã là sẵn nằm trong kế hoạch rồi. Quả thật chiếc vòng cổ này đang chứa đựng một bí mật mà cô rất muốn biết. Uyển Nhi lại lên tiếng dò hỏi anh ta thêm một chút tin tức:
" Vậy anh có biết nhìn người đó trông ra sao không?"
Anh ta lại suy nghĩ như cố nhớ ra điều gì đó rồi mới trả lời:
" Anh ta hình như là con lai, Tôi chỉ nhớ anh ta có đôi mắt màu xanh nước biển vô cùng đẹp. Anh ta cao tầm khoảng gần 1m90."
Đôi đồng tử màu xanh nước biển? Cao 1m90? Chẳng lẽ là David? Nhưng với thân phận của David thì cô cô cảm giác có một người đứng sau giật dây David giống như là người điều khiển Tô Tranh. Và cô đang nghi vấn hai người họ là cùng một người. Người đó chính là kẻ đã đứng sau toàn bộ sự việc này. Kẻ đó quả thật rất đáng sợ qua sự việc vòng cổ này cô cảm thấy khi tất cả mọi chuyện mình đã trải qua trong những ngày tháng qua nằm trong sự kiểm soát và kế hoạch của hắn. Cô chỉ là một chú chuột nhỏ nằm trong ông cũi sắt số phận của cô đều được nằm trong sự tính toán của hắn!