Chương 43: Hải Tặc Chạy Thoát Và Làng Chài Sau Một Đêm.

Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.

Tập 3: Thị Trấn Cách Tân.

Chương 43: Hải Tặc Chạy Thoát Và Làng Chài Sau Một Đêm.

....................

Nghe theo khẩu lệnh của tên bách phu trưởng, đám lính đều cùng nhau làm theo một cách thuần phục.

Lúc này, khi nhìn thấy đám cướp biển đang tiến tới chỗ mình chỉ còn hơn bốn chục mét thì tên bách phu trưởng không ngần ngại ra lệnh:

- Hàng thứ ba sẵn sàng! Hàng thứ hai chuẩn bị bắn!

Vừa mới nói xong thì một trăm sáu mươi lăm mũi tên lại một lần nữa được bắn tới đám hải tặc kia, những mũi tên kia cứ thế mà cắm phập vào hàng đầu của đám hải tặc này, tổng cộng là có hơn vài ba chục tên thiệt mạng trong đợt bắn thứ hai này.

Ebisu thấy thế thì liền trở nên bực bội:

- Khốn kiếp! Cái cây nỏ kia là vũ khí loại gì thế này? Một lượt có thể cùng lúc bắn ra năm mũi tên là sao?

Nhận thấy tiềm năng của loại vũ khí này và quân số áp đảo ở phe mình, tên thuyền trưởng Ebisu liền nhìn ra rằng, đây là một món vũ khí xạ chiến lợi hại, nếu như chịu khó hy sinh một chút để mà xua đám đàn em lên thì chắc chắn là có thể cướp được cây nỏ đó về để mà về nguyên cứu và sao chép ra.

Thế là, lợi dụng đám đàn em đã bị giết chết, Ebisu liền giở giọng ra nói:

- Tụi nó đã giết chết những người anh em như máu mủ ruột thịt của chúng ta, tụi bây mau xông lên để trả cho bọn chúng hết nhũng món nợ máu này đi!

Nghe thấy những lời lẽ của vị thuyền trưởng này, thì một chút nỗi chần chừ trong đám đàn em đã bị thay thế bởi tinh thần báo thù cho đám đồng bọn này.

Thế là bọn chúng lại hùng hổ một lần nữa lao lên. Tên bách phu trưởng thấy vậy thì cảm thấy không ổn, thế là liền ra lệnh:

- Tất cả ngừng bắn nỏ lại, mục tiêu của bọn chúng chính là trốn thoát, nếu như cứ chèn ép thì sẽ bị phản tác dụng, chúng ta mau rút lui thôi!

Thế là, một đội lính trăm người liền ngay lập tức rút lui để bảo toàn lực lượng, dù gì thì số lượng binh lính ở đây cũng có hạn, vì thế quy tắc ở đây thường là nếu như cảm thấy rằng nếu gặp bất lợi thì có thể cho phép rút lui để bảo toàn lực lượng, với điều kiện là những trận đánh này không cần thiết hoặc không có vai trò quyết định chủ chốt trong đại cuộc.

Vừa quyết định xong thì một đội binh lính bao gồm một trăm người vừa rút lui vừa bắn trả để không cho bọn chúng truy kích, còn nhũng tên hải tặc thì khi nhìn thấy những hành động của bọn lính thì cảm thấy có hơi khó hiểu, nhưng cũng mặc kệ, dù gì thì đối vói bọn chúng, bọn lính rút đi có khi lại là một điều tốt, vì thế cho nên bọn chúng liền quyết định là nhanh chóng leo lên các con thuyền vô chủ đó và chạy trốn khỏi cái nơi khó chịu này.

Vừa leo lên thuyền, thì Ebisu liền cho người cắt bỏ cái đống neo phiền phức kia đi để chạy thoát thân nhanh nhất có thể.

Dù gì thì mọi việc diễn ra quá nhanh, quân đội cũng không thể đến đây với một số lượng đông đảo trong một khoảng thời gian ngắn được, nhưng với một vài chiến thuật phù hợp thì ít ra cũng đánh đuổi được bọn hải tặc đó. Nhưng thiệt hại về người và của lại không nhỏ, trong đó thì có gần một phần ba dân làng là nạn nhân của bọn cướp biển đó, người thì bị giết, người thì bị thương, người thì bị hiếp dâm, người thì suy sụp tinh thần. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Hắc Hoàn chỉ đành thở dài và cho rằng là phải mất ít nhất là mười năm thì những chấn thương tâm lý như vậy mới chấm dứt hoàn toàn.

Còn những con thương thuyền thì đã bị bọn hải tặc lấy đi một phần tư trong số đó, số tài sản bị thiệt hại do cướp bóc và đập phá thì tính hết cả làng và khu làng chài là khoảng gần bốn mươi phần trăm, cho nên nếu chỉ đến trễ thêm một chút nữa, thì làng chài sẽ trở nên trơ trụi, không còn gì sót lại.

Lúc này, Hắc Hoàn quay sang Diva và đưa ra kế hoạch trước mắt:

- Chú Diva, trước tiên thì ta phải dựng lều cho những người dân bị thiệt hại nhà cửa trước đi! Cùng lúc đó thì ta sẽ gặp bọn thương nhân của những con thương thuyền kia để bàn chuyện với họ một chút.

Diva nghe vậy thì gật đầu, sau đó thì cùng với Hắc Hoàn ra lệnh cho người về thị trấn Cách Tân thông báo cho đám lính đem những vật tư cần thiết để phục hồi cho đợt càng quét của đám cướp biển này. Còn đám cướp biến thì những tên đã chết thì sẽ được đào một hố chôn tập thể cách xa làng và rải đá vôi lên để phòng tránh dịch bênh, những tên sống sót còn lại thì được bắt vào ngục để ngày mai nếu rảnh thì sẽ đem ra tra thảo để lấy manh mối.

Sau khi cho người làm xong xuôi thì Hắc Hoàn lại cho người đi mời những tên thương nhân kia lại và nói với bọn họ. Nhưng khi kiểm đếm lại thì chỉ còn chưa tới một nữa, số còn lại thì đã bị những tên hải tặc kia giết sạch để cướp tài sản.

Lúc này, Hắc Hoàn nói với bọn họ:

- Bây giờ tạm tính là như vậy. Vào ngày mai, sẽ có một bộ phận người đền từ tòa thị trấn ở thị trấn Cách Tân đến đây để mà tính toán lại cho mọi người!

Những tên thương nhân nghe vậy thì cũng đành phải gật đầu xác nhận, dù gì thì đây cũng là một tai nạn ngoài ý muốn, không có ai mong chờ việc con thuyền yêu quý của mình bị đám hải tặc cướp bóc cả.

Thế là sau đó, Hắc Hoàn đành phải thức trắng đêm để xem xét tình hình ra sao để an dân, nhưng dù có tâm, cậu lại không có đủ lực để mà lo hết hoàn toàn được, dù gì thì nếu cậu chi hết tiền, thì lại không đủ ngân sách, chắc chắn là đám nhân viên ban quản lý ngân sách sẽ rào hét lên đủ các kiểu con đà điểu.

Thế là Hắc Hoàn chỉ đành thở dài và độc thoại:

- Hầy! Kiểu này thì phải nhờ chính dân làng tự lực mới được, dù gì thì cũng không thể để cho bọn họ cứ phụ thuộc vào việc này!

Vừa mới than phiền xong thì đột nhiên có một tên lính báo tin tiến đến cậu và tâu:

- Thưa thiếu gia, ngài bá tước đại nhân đã đến đây rồi ạ!

Nghe tên lính báo tin nói xong thì Hắc Hoàn liền hối thúc:

- Thế thì mau dẫn ra chỗ cha ta đi!

Tên lính báo tin nghe vậy thì liền đáp:

- Vâng, thưa thiếu gia!

Thế là sau đó, Hắc Hoàn được tên lính báo tin dẫn ra gặp Ngô Cao Đoàn. Vừa nhìn thấy Hắc Hoàn thì hắn liền hỏi han:

- Hắc Hoàn à, con không sao chứ? Trông con có vẻ như là mới đánh nhau với bọn hải tặc đó có phải không?

Hắc Hoàn nghe vậy thì lắc đầu đáp:

- Không phải là một mình con đâu! Ngoài ra còn có công lao của những người lính từ thị trấn Cách Tân kịp đến đây ứng cứu đấy!

Tất nhiên là Hắc Hoàn cũng chả thể mà nói thật, dù gì thì một hơi làm thịt người nướng và xông khói hơn hai trăm nhân mạng hải tặc do một đứa bé chỉ mới có mười năm tuổi đời thì sẽ khiến cho người nghe trở nên cảm thấy rất vô lý là vô lí rồi. Dù gì thì mọi người sẽ thường nghĩ rằng cậu chỉ là một đứa nhóc con mười tuổi ngây thơ vô số tội mà thôi, làm gì mà có chuyện giết một hơi mấy trăm mạng người được, trong khi một con mèo, con chó, con heo, con gà, con vịt còn có khi còn không dám giết. Mặc dù vậy thì tất nhiên chỉ có Diva và những “nạn nhân” của cậu thì mới biết được sự thật trần trụi này.

Cao Đoàn nghe vậy thì liền khen tốt một câu, sau đó thì nói với cậu:

- Mà Hắc Hoàn này, dù gì thì con cũng đã đem quân tới ứng cứu rồi. Vậy thì việc tái thiết lại ngôi làng thì cứ để ba lo cho! Dù gì thì ba biết dạo gần đây thị trấn Cách Tân của con đã phải chi nhiều khoảng tiền chi những lãnh vực khác nhau, vì thế nếu chi thêm cho việc tái thiết ngôi làng thì chắc chắn sẽ khiến cho con đây gặp phải khó khăn.

Hắc Hoàn nghe thấy vậy thì cực kỳ hài lòng, dù gì thì có một người cha hiểu ý như vậy cũng chính là một điều tốt. Dù gì thì cậu cũng không đủ sức để mà gánh thêm một ngôi làng chài, cho nên đưa cho Cao Đoàn là hợp lý, mà tất nhiên là không phải là cậu sẽ không làm gì, không giúp về tiền bạc được thì cũng có thể giúp một số việc lặt vặt, chẳng hạn như là giúp xây nhà lại, tính toán thiệt hại, rà soát dân cư, hỗ trợ lương thực-thực phẩm để giảm tải được phần nào. Dù sao thì đây cũng là thời kỳ hình thái xã hội phong kiến phân quyền các cứ, vì thế nếu không giám sát cho chặt chẽ, thì những việc cứu trợ có khi bị những người thực hiện qua loa cho có, thậm chí là chiếm hữu cho bản thân luôn. Vì thế, Hắc Hoàn phải tự đích thân đi xem xét mới được, dù gì thì trong cái lãnh địa này, chỉ có duy nhất một cái cảng biển, còn nhũng chỗ khác thì cũng có thể xây, nhưng lại là nước nông, không có sâu bằng cái cảng biển ở làng chài này, vì thế cho nên việc cải tạo, thậm chí là nâng cấp cho làng chính là một điều cần thiết, sẽ mang lại lợi ích lâu dài cho sau này.

....................

Quay ngược thời gian một chút, thì sau khi cướp được thương thuyền thì đám hải tặc xem như là thành công, nhưng cũng đồng thời là thất bại, dù gì thì trong trận cướp bóc lần này, thì bọn chúng đã bị thiệt hại hai phần ba lực lượng, chỉ còn khoảng chín trăm tên là còn sống sót. Nhìn đám đàn em trông không có vẻ gì là vui vẻ, thì thuyền trưởng Ebisu, đồng thời cũng là chúa đảo cũng trở nên ngán ngẩm theo, nhưng bù lại cho hắn là số thương thuyền bọn hắn có được, tuy không có đầy đủ vì còn chưa chất hết hàng hóa trên đó, nhưng cũng đủ để cho bọn chúng ăn không, ngồi rồi được chừng nửa năm.

Mặc dù là như vậy, chỉ trong một trận cướp bóc ở cái làng chài này đã làm cho hắn mất đi khoảng sáu trăm tên đàn em, đó là một tổn thất không nhỏ, dù gì thì sau trận cướp bóc này, lực lượng của hắn đã bị sức mẻ khá nhiều, làm cho hắn sau khi trở về đảo thì sẽ liền ngay lập tức vào việc và phải dùng cái đầu nhiều hơn nếu như không muốn bị những thế lực hải tặc khác vươn lên và thay thế.

Sau một hồi lênh đênh với đầy những trầm tư của bản thân, thì cuối cùng đám thuyền này cũng tới nơi mà những con thuyền hải tặc đang neo đậu cách đây không xa. Nhìn thấy cảnh tượng này, thì một tên hải tặc, đàn em của Ebisu đang đứng canh thuyền liền hồ hởi nói:

- Cả đoàn trở về rồi, lại còn đem theo được hơn mười chiếc thương thuyền, như vậy thì lần này ta thu nhập được lớn rồi!

Những tên đồng bọn nghe thế thì liền hứng khởi reo lên một trận, khi càng đến gần, bọn chúng tuy thấy rõ ràng trên những con thương thuyền là đồng bọn của bọn chúng, thậm chí là còn thấy cả bóng dáng của thuyền trưởng Ebisu được chiếu rọi thông qua cái ngọn đuốc ở trên con thuyền. Nhưng mặc dù là như thế, bầu không khí ở trên những con thương thuyền kia trông có vẻ là thiếu sức sống thì phải, làm cho bọn đàn em đang canh giữ trên tàu cứ thế mà cảm thấy thắc mắc vô cùng, thế là có một tên không nhịn được nữa, nên liền hỏi một tên đồng bạn ở kế bên:

- Ê mày! Sao mà tao thấy rằng có gì đó hơi không đúng hay sao ấy? Dù gì thì bọn họ cũng cướp được thương thuyền, nhưng tại sao mà trông bọn họ lại có vẻ như là ủ rũ đến như vậy?

Thằng bạn đứng kế bên tên kia nghe vậy thì liền quan sát rồi nói:

- Lời mày nói cũng rất hợp lý! Theo tao quan sát từ nãy đến giờ, có lẽ như quân số của bọn họ giảm thì phải, nếu không thì tại sao những con thương thuyền lại không đông đúc như chúng ta nghĩ như vậy?

Thế là như nhũng gì một tên hải tặc nào đó quan sát thấy, thì số lượng lúc đi và lúc về lại có phần hụt giảm đáng kể, tổng cộng là sáu trăm tên chết hay là bị bắt thì bọn hắn cũng không hiểu rõ, dù gì thì đối với bọn họ, thà bị bên quân đội giết chết, còn tốt hơn là bị bắt, như vậy thì sẽ đỡ đi được phần nào những trò tra tấn dã man sống không bằng chết đi này, những cái xác sau đó có được nguyên vẹn hay là bị xẻ ra làm từng mảnh không thì không ai biết. Còn đối với những tên sống sót bị bắt làm tù binh thì không ai biết số phận của bọn chúng như thế nào, hầu hết thì sẽ bị bắt làm nô lệ khổ sai suốt đời, sống chết là nhờ bản thân bọn chúng kiên cường tới đâu và người chủ như thế nào mà thôi.

Vừa đến gần thương thuyền, thì những tấm ván được bắt sang qua phía những con thuyền hải tặc kia, nhìn những tên đồng bọn của bọn chúng cực kỳ mệt mỏi đến như vậy, bọn chúng liền tự giác ngừng lại những tiến reo hò của bản thân lại, công việc của bọn chúng hiện giờ chính là giúp đỡ những tên đồng bọn sau một trận cướp bóc mệt mỏi này.

Dù gì thì đây cũng là một món cược khá lớn, vừa được, lại vừa mất, khiến cho việc mặc dù thắng trận, bọn chúng cũng không cảm thấy thoải mái chút nào, dù gì thì về việc hành nghề trên biển, việc tìm kiếm một người để trở thành hải tặc không hề dễ dàng, nay lại một hơi mất tới sáu trăm tên, muốn bay màu luôn một phần tư lực lượng, nên cũng làm cho bọn chúng trở nên thiếu thốn nhân lực, sau này sẽ làm cho bọn chúng bị buộc phải hoạt động nhiều hơn để bù đắp cho sự thiếu thốn nhân lực đó.

Vừa lên thuyền thì Ebisu liền cho đám đàn em quay trở về đảo Hải Tặc luôn, dù gì thì hắn hiện giờ chỉ muốn về nghỉ ngơi mà thôi, không còn tâm trí đâu để mà mở tiệc ăn mừng nữa.

....................

Vào ngày hôm sau, thì ánh sáng mặt trời soi gọi mảnh đất này, làm cho người ta nhìn thấy rõ ràng hơn những khung cảnh đã từng xảy ra ở nơi đây khốc liệt như thế nào.

Vào đêm qua, trên những con đường ở trong ngôi làng này, xác người vẫn còn nằm la liệt chưa được dọn hết, trong đó, xác của những tên lính và dân làng thì sẽ được làm một khu mộ tưởng niệm và chôn tập trung ở đó, còn xác của những tên hải tặc, thì sẽ được chôn vào một hố chôn tập thể cách xa ngôi làng và rắc vôi lên đó để phòng tránh dịch bệnh truyền nhiễm.

Nhìn tỉnh cảnh ngôi làng hoang tàn thế này, thì Hắc Hoàn thở dài không thôi. Dù gì thì bọn hải quá là độc ác đi! Mới một đêm thôi đã là làm cho ngôi làng muốn hoàn toàn bị xóa sổ, cứ kiểu này thì sau này không biết là nên giải quyết thế nào sao cho hiệu quả những trường hợp xảy ra như thế nữa.

Vừa ngồi bẹp xuống đất thì Hắc Hoàn liền cảm thấy trở nên buồn ngủ, dù gì thì đêm qua cậu vừa lại thức trắng đêm, lại còn phải chiến đấu với bọn hải tặc nên dùng năng lượng hơi bị nhiều, làm cho cậu bây giờ bủn rủn chân tay hết cả lên, với lại việc tái thiết ngôi làng cũng làm cho cậu trong sáng nay cậu cũng quên ăn uống nữa.

Mà đối với Hắc Hoàn thì cũng kệ vậy, nhịn ăn sáng một chút thì chắc cũng chả sao đâu, thế là không biết từ lúc nào, Hắc Hoàn ngủ thiếp đi trên nền đất khi đang tựa vào vách tường của một căn nhà trơ trội vì bị bọn hải tặc cướp bóc lúc nào mà cũng không hay.

Trong giấc mơ này, cậu lại nhìn thấy một khung cảnh cực kỳ quen thuộc, thế là cậu liền nhận ra:

- Nơi này, chẳng lẽ mình lại có cơ hội gặp lại người đó thêm lần nữa sao?

....................

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Thứ ba, ngày 3/5/2022.)

Kỷ niệm 68 năm Ngày Chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ 7/5/1954-7/5/2022.

....................

Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."

- Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Từ chương 1 đến chương 12.

- Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Từ chương 13 đến chương 28.

- Tập 3: Thị Trấn Cách Tân.

Chương 29: Lên Cấp Thị Trấn Và Ô Ăn Quan.

Chương 30: Cha Con Hợp Tác.

Chương 31: Tìm Người Khai Thác Đá Vôi.

Chương 32: Làng Bị Cướp Phục Kích.

Chương 33: Trận Chiến Nhàn Hạ Với Sự Giúp Sức Của Cây Nỏ Đặc Chế.

Chương 34: Mở Rộng Thị Trấn Cách Tân Về Phía Tây Nam, Xe Đạp Thồ, Xe Rùa, Khai Thác Đá Vôi Và Làm Ra Bao Xi Măng Đầu Tiên.

Chương 35: Kế Hoạch Xây Dựng Lại Các Hạng Mục Công Trình, Làm Món Ăn Quen Thuộc, Nước Chấm, Tâm Trạng Đơn Côi Và Máy Trộn Bê Tông.

Chương 36: Đi Thị Sát Ở Khu Vực Mới Thành Lập Và Làm Chai Dầu Gió.

Chương 37: Suy Nghĩ Về Nâng Giá Trị Sản Phẩm Thành Hàng Cao Cấp Và Cùng Với Stella Tập Luyện.

Chương 38: Giáo Viên Mới.

Chương 39: Bồn Tắm Thảo Dược Và Tin Tức Về Một Vụ Tấn Công Ngoài Biển Khơi.

Chương 40: Cô Giáo Đi Thăm Quan Thị Trấn Và Làng Chài Có Nguy Cơ Bị Cướp Bóc.

Chương 41: Làng Chài Bị Tấn Công.

Chương 42: Ngọn Lửa Sống Và Đánh Đuổi Hải Tặc Ra Khỏi Làng Chài.

Chương 43: Hải Tặc Chạy Thoát Và Làng Chài Sau Một Đêm.