Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.
Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.
Chương 26: Trở Về Nhà.
....................
- Lộc cộc, lộc cộc. Hí!
Trên chiếc xe ngựa này, Hắc Hoàn đang tiến về lâu đài sau mấy tuần đi tới làng ngụ cư để cải thiện tình hình ở đó. Lúc này, Hắc Hoàn đang nằm ngủ trên đùi của cô hầu gái tai mèo này mặc kệ cho chiếc xe ngựa có hơi xóc nảy đôi chút. Đối với cậu, được gối đầu trên đùi của một cô gái là đã là thiên đường nơi hạ giới rồi. Mặc dù Stella vẫn còn trong độ tuổi vị thành niên, nhưng cậu cũng không quan tâm, dù sao thì cậu vẫn còn là thiếu nhi, không thể phát dục được, cùng lắm chỉ thấy ngại mà thôi.
Sau một hồi di chuyển, cuối cùng thì cũng tới trước cổng thành, lúc này thì có một hàng người đang xếp hàng đóng phí để đi vào. Trong đám người đó được chia thành ba hàng, một hàng đi ra, một hàng đi vào và một hàng ưu tiên cho quý tộc hoặc binh lính.
Hiện giờ, chiếc xe ngựa đang chạy lộc cộc vào hàng ưu tiên đó. Tới trước cổng thành, tên phu xe đưa một cái lệnh bài trước mặt một tên lính giác cổng. Tên lính giác cổng thấy gia huy gia tộc họ Ngô trên tấm lệnh bài thì liền nhanh chóng gật đầu. Sau đó thì ra lệnh cho bốn tên lính khác chạy theo để hộ tống bảo vệ.
Lúc này, khi còn đang miên man tại thiên đường đùi này, Hắc Hoàn bị Stella đánh thức dậy. Không cam chịu khi đang thưởng thức cái cảm giác mà lúc còn đang kiếp fa chưa bao giờ có. Hắc Hoàn liền cầu xin:
- Chị Stella à, cho em nằm ngủ thêm một tí nữa đi!
Stella liền nhanh chóng từ chối:
- Xin lỗi thiếu gia, dù sao thì đùi của tôi cũng mỏi rồi. Nếu đến nơi thì tôi sẽ khó mà đi lại mất. Cho nên cậu cũng nên thức dậy trước một chút, để mà chuẩn bị gặp mặt ngài bá tước đại nhân và phu nhân.
Hắc Hoàn nghe vậy thì cũng liền ngậm ngùi đồng ý, sau đó thì ngồi dậy. Còn Stella thì cũng đứng lên, làm động tác xoa bóp chân một chút. Hắc Hoàn thấy vậy thì liền lo lắng hỏi:
- Chị có mỗi chân quá không?
Stella liền đáp:
- Chỉ hơi mỏi một chút thôi. Với lại cậu đừng lo! Tôi có mang dòng máu của loài mèo mà, cho nên cơ thể dẻo dai lắm!
Hắc Hoàn nghe vậy thì cũng gật gù. Dù sao thì cậu cũng biết loài mèo dẻo dai như thế nào. Nếu mà Stella có dòng máu lai với loài mèo thì không khác gì một người bình thường được tặng thêm vài kĩ năng hack vậy, quá hời luôn.
Lúc này thì cậu cũng nhớ ra là nơi này khác với Địa Cầu vào thời khoa học công nghệ chưa phát triển, thời buổi đó người ta rất ngại đánh đêm, nếu có thì chỉ hù dọa một vài trận cho tâm lý đối phương hoang mang, cùng lắm thì chỉ là đánh vài trận vào những đêm trăng sáng là hết.
Còn ở đây không chỉ có mỗi tộc người, mà còn có những tộc bán nhân khác. Đó là lí do tại sao dù là ban ngày hoặc là ban đêm đều đủ sức đánh tưng bừng hoa lá hẹ, chỉ cần có đủ sức là đánh tới tấp, đánh tới long trời lở đất.
Thế nhưng, vì quá phụ thuộc vào sức mạnh của bản thân và phép thuật khiến cho chiến thuật đánh trận ở nơi đây lại đơn giản, phải nói là kiểu cứ nhắm mắt bịt mũi xông vào trận địa quân địch mà không cần biết kẻ địch mai phục, phòng thủ, phục kích như thế nào. Lí do có thể là bọn họ suy nghĩ đơn giản rằng là bản thân đã có cơ thể mạnh mẽ rồi, cho nên mấy cái kế của địch chỉ là trò ruồi bu mà thôi.
Sau một hồi ngắm nhìn khung cảnh ở thành trấn Bến Nguyệt thì lúc này Stella nhìn vào đoàn người thì thấy thứ gì đó khang khác, thế là liền nói:
- Này thiếu gia, nhìn sắc mặc của mọi người ở đây có vẻ thiếu sức sống hơn ở làng ấy nhỉ.
Hắc Hoàn nghe vậy thì mới để ý, sau đó thì quan sát kỹ càng sắc mặc của những người đang lưu thông đi bộ trên đường thì thấy rằng Stella nói đúng thật. Sắc mặc của mọi người ở nơi đây có vẻ không tươi tắng lắm so với mọi người ở làng ngụ cư. Nhưng bù lại đó chính sự sầm uất của nơi đây thì ngôi làng chỉ bằng một nửa.
Lúc này, xe ngựa đã đến trước cổng lâu đài của bá tước Ngô Cao Đoàn, vị lãnh chúa sở hữu một vùng đất tương đương với một huyện rưỡi của đất nước Việt Nam thời hiện đại.
Hiện giờ, xe ngựa đang tiến vào bên trong sân. Tới nơi, Hắc Hoàn liền bước từ trên xe xuống. Vừa bước xuống thì Hắc Hoàn liền bước vào nhà, thì người thân đầu tiên nhìn thấy cậu bước vào là Nguyễn Hân, mẹ của cậu ở kiếp này.
Vừa gặp đứa con trai cưng sau nhiều ngày không gặp, Nguyễn Hân liền chạy tới cậu và ôm hôm tới tấp rồi nói:
- Con trai bé bỏng của mẹ!
Hắc Hoàn tuy có hơi bị xấu hổ khi bị đám gia nhân nhìn nhưng vẫn thả lỏng buông xuôi. Dù sao thì cậu cũng biết rằng tình mẫu tử là một thứ gì đó rất là thiêng liêng, khó có một thứ nào khác sánh bằng được.
Sau một hồi hôn hít hết mặt mày thì Hắc Hoàn cũng được buông tha. Lúc này, Nguyễn Hân liền vui vẻ báo cho cậu hay:
- Này con trai, con sắp có một đứa em rồi đấy.
Hắc Hoàn nghe vậy thì liền vui mừng, liền hô vang một tiếng, rồi sau đó hỏi:
- Mẹ à, vậy thì khi nào em nó sẽ được sinh ra ạ?
Nguyễn Hân nghe vậy thì liền đáp:
- Ước chừng là khoảng tới cuối tháng mười một thì em con sẽ chào đời.
Hắc Hoàn nghe vậy thì cũng cảm thấy yên tâm, dù sao thì nếu em cậu được sinh ra thì có nhiều nhất là một tháng ở bên chăm sóc trước khi cậu phải lên đường tới thủ đô học. Nhưng, thời gian một tháng là quá ngắn ngủi, cậu muốn lâu hơn cơ.
Mẹ cậu thì như đọc được tâm can của cậu, thế là liền khuyên nhủ:
- Này Hắc Hoàn, con yên tâm. Sau này đi học thì mỗi ngày cuối tuần con có thể thuê một kị sĩ cưỡi rồng về đây mà.
Hắc Hoàn khi nghe thấy từ "rồng" thì liền cảm thấy hứng thú. Nguyễn Hân thấy vậy thì liền nói tiếp:
- Con yên tâm. Khi mà có rồng cưỡi rồi thì từ nhà mình bay tới thủ đô lâu nhất cũng chưa tới hai giờ. Vì thế, con không cần phải mang cái cảm giác nhớ nhà khi mà phải đến thủ đô học đâu!
Nguyễn Hân dạy bảo cậu tiếp:
- Mà con cũng phải ráng mà học. Môi trường học tập ở thủ đô không phải là đơn giản đâu. Cho nên con phải tìm cách dựa vào một thế lực nào đó và nhờ họ chống lưng, sau đó thì phải xây dựng một mối quan hệ với những bạn học khác. Nếu không thì con sẽ đơn độc, khó mà đấu lại với họ.
Hắc Hoàn nghe vậy thì liền đáp:
- Vâng, con sẽ nghe theo lời mẹ ạ!
Nguyễn Hân thấy con trai cưng của mình ngoan ngoãn vâng lời, thế là liền vui vẻ lấy tay xoa đầu cậu. Lúc này, cậu hỏi thêm một câu:
- Mà mẹ à, mẹ từng học ở đó rồi ạ?
Nguyễn Hân liền gật đầu đáp:
- Đúng vậy, mà con nhắc tới thời đó...
Nói đến đây, Nguyễn Hân cảm thấy mắc cỡ nên có hơi nghẹn họng không hốt nên lời. Hắc Hoàn với nhiều năm kinh nghiệm khi nhìn thấy sắc mặt và nghe tông giọng của Nguyễn Hân thì liền đoán:
- Mẹ à, ở đó mẹ đã gặp ba có phải không?
Nguyễn Hân liền gật đầu, sau đó liền đáp:
- Ừ, đúng vậy. Hồi đó mẹ đi học thì gặp ba con.
Hắc Hoàn nghe vậy thì thích thú, sau đó liền đề nghị mẹ cậu:
- Mẹ à, mẹ kể cho con chi tiết việc hai người gặp như thế nào đi!
Nguyễn Hân nghe vậy thì liền không chần chừ đáp:
- Thôi được, vậy mình lên phòng đi! Để mẹ kể cho con nghe.
Hắc Hoàn liền đáp:
- Vâng, vậy thì mình lên phòng ngay bây giờ thôi!
Sau đó, cả hai mẹ con đều lên phòng. Căn phòng này là căn phòng lần trước mà Hắc Hoàn vô tình nhìn thấy cảnh sắc trong một buổi đêm nào đó trước đây. Nói thẳng ra là ở đầu chương bảy, Hắc Hoàn lúc đấy cảm thấy cực kì hứng thú... e hèm, là hơi sốc.
Thôi! Giờ quay trở lại mạch truyện chính, hiện giờ cả hai mẹ con đều đang ở trong phòng. Lúc này Nguyễn Hân liền kể cho cậu nghe về câu chuyện trước đây của mình. Câu chuyện đại loại như là Nguyễn Hân lúc đó là cô gái nhút nhát, bánh bèo vô dụng và dễ bị bắt nạt. Lúc đó những đứa bạn đồng trang lứa hay ăn hiếp Nguyễn Hân, khiến cho Nguyễn Hân trở nên mặc cảm, tự ti. Rồi đến một ngày, khi áp lực đã quá dồn nén lên một người, thì Nguyễn Hân muốn tự kết liễu cuộc đời mình. Nghĩ là làm, Nguyễn Hân đóng kính cửa phòng trong căn nhà kí túc xá của mình lại, rồi làm một cọng dây quấn vòng qua cây thanh ngang chắn trên trần của căn phòng.
Lúc này, Nguyễn Hân bắc ghế đứng lên và phẫn uất nói:
- Cha, mẹ, vĩnh biệt hai người. Con gái đây bất hiếu, nếu có kiếp sau con mong rằng vẫn sẽ làm con của hai người.
Nói xong, Nguyễn Hân liền quấn dây quanh cổ, đúng lúc này từ cửa sổ căn phong bị phá vỡ. Rồi sau đó có một tên bằng tuổi với Nguyễn Hân nhảy vào nhanh chóng khuyên can:
- Nguyễn Hân, mau dừng lại!
Nói xong, tên kia liền hướng tới Nguyễn Hân, rồi đấy cả người cô gái xuống và bế cô theo kiểu công chúa. Lúc này, hắn thở hồng hộc trách:
- Nguyễn Hân, sao cô lại dại dột làm chuyện này chứ?
Nguyễn Hân lúc này bỗng nhiên vừa nói vừa khóc:
- Cậu thì biết gì chứ. Cậu có biết rằng bản thân tôi đây quá là đau khổ không? Nếu sống như vậy thì tôi thà chết quách luôn cho rồi.
Cao Đoàn nghe vậy thì liền thở dài, liền nghĩ ra cách gì đó, thế là liền cướp đi nụ hôn đầu của Nguyễn Hân rồi khẳng định:
- Tôi đã hôn cô rồi. Vì thế cô sẽ làm vợ tôi.
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột khiến cho Nguyễn Hân cảm thấy xấu hổ, thế là cô gái mười chín tuổi liền ấp úng trả lời:
- Nhưng... như vậy... thì... có phải... là... hơi...
Chưa nói hết thì Nguyễn Hân đột ngột khóc, Cao Đoàn thấy vậy thì liền lấy tay mình gạt lấy những giọt lệ, rồi sau đó thì ôm chầm lấy cô:
- Nguyễn Hân, từ giờ trở đi có anh ở bên cạnh em rồi. Cho nên nếu có ai mà dám ăn hiếp em, anh sẽ cho kẻ đó biết tay.
Rồi Ngô Cao Đoàn nói tiếp:
- Với lại, anh đã có tình cảm đơn phương với em được ba năm rồi. Lúc đó anh quá nhát gan, không thể bên cạnh bảo vệ em được. Nhưng giờ em cứ yên tâm, từ đây mãi về sau, anh sẽ cho em hạnh phúc.
Lúc này, đột nhiên Cao Đoàn lôi ra từ trong túi một cái hộp, sau đó thì quỳ một chân xuống làm động tác cầu hôn và mở chiếc hộp ra. Nguyễn Hân thấy vậy thì liền lấy tay che đi hai gò mà và miệng của mình để ngăn chặn không cho biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt của mình biểu hiện quá nhiều. Lúc này, trong tư thế cầu hôn, Cao Đoàn liền nói:
- Em, làm vợ anh nhé!
Nguyễn Hân lúc này cực kì xúc động, sau một hồi tự trấn an cảm xúc, Nguyễn Hân liền gật đầu đáp:
- Em đồng ý.
....................
Ngô Hắc Hoàn nghe đến đây thì cảm thấy không đủ, thế là liền hỏi tiếp:
- Mẹ à, sau đó thì như thế nào nữa?
Nguyễn Hân lúc này liền nhớ lại cảnh đó thì cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng điềm tỉnh kể luôn phần kết:
- Rồi sau màn cầu hôn đó. Ba con bế mẹ lên trên giường và... và... một năm sau đó, đứa con trai bé bỏng của mẹ chào đời.
Hắc Hoàn nghe vậy thì liền chai mặt thẳng ra, dù sao thì với tuổi đời hơn mười tám, cậu thừa biết rằng đây chính là đêm động phòng. Nhưng dù như thế, cậu vẫn cố giữ trong lòng, nhất định giữ hình dạng tính cách trẻ con của mình. Thế là liền giả bộ ngây thơ vô số tội hỏi:
- Mẹ à, ẵm lên giường là sao vậy?
Nguyễn Hân nghe vậy thì cảm thấy xấu hổ đáp:
- Cái đó, thì khi có vợ rồi con sẽ biết.
Lúc này, từ bên ngoài Ngô Cao Đoàn bước vào thấy cậu liền nói:
- Hắc Hoàn, con về rồi.
Nói xong, tên bá tước liền tiến tới cậu và lấy tay xoa đầu một cái rồi nói:
- Mới ngày nào con còn ngây thơ và tham chơi. Nay đã lại trông chững chạc hơn nhiều rồi.
Sau khi được xoa đầu chán chê, Hắc Hoàn liền vui mừng nói:
- Mà ba à, con sắp có em rồi đấy!
Cao Đoàn nghe vậy thì liền hỏi:
- Mẹ con đã nói cho con biết rồi à?
Hắc Hoàn liền gật đầu xác nhận. Sau đó, Cao Đoàn hỏi tiếp:
- Hắc Hoàn này, con muốn mẹ sinh em gái hoặc em trai?
Hắc Hoàn liền nhanh chóng trả lời:
- Con muốn mẹ sinh em gái ạ.
Cao Đoàn nghe vậy thì liền thắc mắc:
- Thế tại sao con muốn mẹ sinh em gái?
Hắc Hoàn liền nhanh chóng đáp lại:
- Tại vì em gái dễ thương hơn em trai nhiều.
Tuy cậu nói như vậy nhưng trong lòng suy nghĩ lại khác. Nếu có em gái thì sẽ tốt hơn, lí do là em trai thì một sẽ ảnh hưởng đến nguồn lực của cậu trong việc chia tài sản, thậm chí người thừa kế. Hai là nếu như tư duy của nó tốt thì không sao, nhưng nếu như là một loại phá gia chi tử thì lại khác, lúc đó thì kết cục chả khác gì công tử Bạc Liêu, ăn chơi tới nổi đến cả gia tài chả còn gì cho con cháu, đến mức một cái nịt cũng chả còn.
Lúc này, Cao Đoàn liền vui vẻ nói:
- Mà mẹ con cũng muốn sinh một đứa con gái cơ đấy. Nếu cả hai mẹ con đều đồng lòng mong muốn như vậy thì ba cũng mong rằng mẹ con sinh ra một đứa con gái.
Sau đó, Cao Đoàn hướng tới Nguyễn Hân và Hắc Hoàn nói:
- Hai người cứ ở trong phòng chơi một chút đi! Để anh đi xử lí một vài công chuyện với đám thương nhân một chút. Sau đó thì sẽ dẫn hai người đi dạo phố một vòng.
Nguyễn Hân nghe vậy liền đáp:
- Mà chồng à, hôm nay em thấy anh vất vả như vậy rồi. Em nghĩ rằng anh nên nghỉ ngơi một chút đi! Để ba mẹ con em đi dạo một mình là được rồi.
Cao Đoàn nghe thế thì liền khẳng định:
- Em không cần lo lắng đâu! Dù sao thì chỉ đi dạo một vòng thôi mà. Em cứ coi đó là để giải tỏa bản thân là được.
Sau đó, Cao Đoàn nói tiếp:
- Vậy anh đi đây! Cỡ một chút nữa thì anh sẽ quay trở lại.
Nói xong, Cao Đoàn liền ra khỏi phòng và đi giải quyết một chút công chuyện. Lúc này Nguyễn Hân nói với cậu:
- Này Hắc Hoàn, con xuống phòng bếp kêu mấy con nhỏ hầu gái đem món đồ ngọt lên đây đi!
Hắc Hoàn nghe xong thì liền chạy đi xuống phòng bếp. Lúc này, cậu gặp được Stella thì liền nói:
- Chị Stella, chị làm vài món đồ ngọt rồi đem lên phòng ngủ của ba mẹ em đi!
Stella nghe xong thì liền đáp:
- Vâng, tôi sẽ đem đên liền ngay. Thiếu gia, cậu quay trở lại phòng chờ ở đó một chút đi!
Hắc Hoàn nghe xong thì liền gật đầu. Sau đó thì liền quay trở lại phòng của hai vợ chồng nhà bá tước.
Sau một lúc chờ đợi thì từ ngoài cửa, cô hầu gái tai mèo duy nhất từ bên ngoài đi vào. Sau đó thì đây xe vô và đặt hai phần dĩa bánh kem lên bàn và mời hai mẹ con:
- Chúc hai người dùng bữa ngon miệng.
Sau khi bánh kem được chuẩn bị xong, Nguyễn Hân liền nói:
- Hắc Hoàn, ta cùng nhau ăn nào!
....................
Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. Được sáng tác bởi Luuhphat.
(Ngày hoàn thành: Thứ năm, ngày 4/11/2021.)
Kỷ niệm 8 năm Ngày pháp luật Việt Nam 9/11/2013-9/11/2021.
....................
Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."
- Tập 1: Sự Khởi Đầu.
Từ chương 1 đến chương 12.
- Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.
Chương 13: Mô Hình Vườn Ao Chuồng (Phần Một).
Chương 14: Mô Hình Vườn Ao Chuồng (Phần Hai).
Chương 15: Giá Cá Biển Lạm Phát Và Xây Dựng Đường Xá, Đào Mương Tại Khu Đất Nông Nghiệp Mới Khai Khoang Nằm Ở Phía Đông Của Ngôi Làng Ngụ Cư.
Chương 16: Đánh Nhau Ở Chợ Và Giải Quyết Băng Nhóm Biảo Kê, Bắt Giữ Nhóm Côn Đồ Lưu Manh Lộng Hành Ngang Ngược, Ức Hiếp Dân Lành Ở Làng Ngụ Cư (Phần Một).
Chương 17: Đánh Nhau Ở Chợ Và Giải Quyết Băng Nhóm Bảo Kê, Bắt Giữ Nhóm Côn Đồ Lưu Manh Lộng Hành Ngang Ngược, Ức Hiếp Dân Lành Ở Làng Ngụ Cư (Phần Hai).
Chương 18: Xét Xử Tội Trạng, Vị Bá Tước Đại Nhân Ngô Cao Đoàn Đến Tham Quan Ngôi Làng Và Thăm Con Trai Cưng.
Chương 19: Thành Lập Công Ty Bán Đồ Thủ Công Nghiệp Và Công Xưởng Sản Xuất Tập Trung.
Chương 20: Làng Chài Ven Biển Và Sự Thao Túng Của Thương Nhân Về Giá Cả (Phần Một).
Chương 21: Làng Chài Ven Biển Và Sự Thao Túng Của Thương Nhân Về Giá Cả (Phần Hai).
Chương 22: Rồng, Đồ Gốm Và Xe Đạp Phiên Bản Hạ Cấp.
Chương 23: Xe Đạp Tung Tăng Khắp Phố.
Chương 24: Trồng Cây Lương Thực, Nuôi Gia Súc, Nuôi Cá.
Chương 25: Tuyển Người Và Trở Về Thăm Nhà.
Chương 26: Trở Về Nhà.