Chương 25: Tuyển Người Và Trở Về Thăm Nhà.

Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.

Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Chương 25: Tuyển Người Và Trở Về Thăm Nhà.

....................

Bây giờ là đầu tháng bảy của năm một ngàn hai trăm lịch dị giới. Lúc này, sau khi những tờ giấy thông báo tuyển người được dán khắp nơi trong làng và một ít trong những lãnh địa khác của khu vực phía đông của vương quốc Schweinsteiger thì cuối cùng cũng chỉ tuyển được khoảng hai trăm người. Một con số cũng tạm đủ đáp ứng cho cái làng có dân số hiện giờ là khoảng gần bốn ngàn bốn trăm người, còn thiếu khoảng sáu trăm người thì sẽ được lên trở thành thị trấn.

Trong số khoảng hai trăm người mới được tuyển dụng đó, có khoảng một trăm tên to con muốn làm việc trị an (kiểu như làm công an, bảo vệ ấy), tụi này một là có cơ thể vạm vỡ bẩm sinh hoặc thông qua ngày đêm luyện tập, ăn uống đầy đủ (không phải ai cũng có đủ điều kiện vì đời sống thời này thốn khó), hai là chủng tộc có dòng gen thể hình vượt trội.

Còn một trăm tên còn lại thì nam thanh, nữ tú, già, trẻ, lớn, bé đều có đủ. Điều kiện cũng hơi khắc khe với thời này một chút, khi mà với điều kiện phải biết chữ, biết tính toán.

Nói về vụ biết chữ, Hắc Hoàn liền nghĩ tới vụ các lớp học bình dân học vụ ở nước mình trước đây. Cậu muốn cũng có mở mấy cái lớp dạy chữ ở trong làng, nhưng nhân lực cũng chỉ có nhiêu đó, không phải ai biết chữ và cũng biết cách dạy đúng cách được, khi mà bảng chữ cái có tới tận năm mươi chữ cái khác nhau, dễ dẫn đến bị ngọng chữ viết, dẫn đến tình trạng rất là tai hại. Vì thế, tiến trình dạy chữ cho làng cũng chỉ nhích được có một nữa, ngoài ra thì người lớn không phải ai cũng có đủ lanh lợi để học, còn trẻ em thì tham chơi, không thích học nhiều nên cũng khiến cho người dạy khó dạy bảo, dẫn đến cảm thấy chán nản.

Còn việc học tính toán thì chỉ cần bốn phép tính đơn giản cộng, trừ, nhân, chia và nhét thêm một chút bài học về hình học là được. Trong lúc đó có đôi khi Hắc Hoàn liền suy nghĩ là nhét chữ số Ấn Độ vào nhưng cậu lại lắc đầu, dù sao thì nếu đưa vào thì cũng tiện trong việc tính toán thật, nhưng sẽ gây bất đồng trong việc viết chữ số, rồi cũng sẽ sinh ra thêm nghi ngờ về cậu, chứ không phải là ngưỡng mộ như trước đây. Vì thế, hiện giờ không nên áp dụng ngay bây giờ, đợi đến khi có đủ sức để quản một vùng địa phương rộng lớn như là cỡ một nửa vùng lãnh thổ phía đông này thì mới áp dụng được.

Bây giờ, nhìn đám người mới đang đứng xếp thành từng hàng ở cạnh khu trại quân đội thì Hắc Hoán có đôi chút phấn khích xen lẫn với thích thú. Dù sao thì đây sẽ là lực chính thức đầu tiên nằm dưới tay cậu, nói thẳng ra là thuộc hạ, điều đó khiến cho cậu mặc sức sai bảo họ thoải mái, không còn mang cho Hắc Hoàn cái cảm giác ngượng ngùng khi cậu dùng cái uy quyền giai cấp để mà bắt người dân làm việc hoài được.

Lúc này thì cậu mới ra ngoài nhận mặt làm quen với họ. Trong lúc này thì có một vấn đề nhỏ, vì cậu còn là con nít nên không có cao lớn như một người trưởng thành được, vì thế mà chỉ những người đứng ở những hàng đầu mới nhìn thấy được cậu chủ nhỏ tương lai, còn mấy hàng sau thì chả thấy cái gì ngoài những cái đầu.

Đó là do nơi này vẫn còn hẹp, một hàng chỉ đứng được có ba mươi mấy người là cùng. Thấy thế, cậu liền quan sát chỗ nào rộng rãi hơn và nói với Diva hai câu:

- Chú Diva kêu bọn họ đến chỗ đất trông trong doanh trại đi! Còn cháu thì sẽ tự đi lấy ghế và lấy cái loa cho.

Diva liền nhanh chóng đứng trước bọn họ và nói:

- Tất cả mọi người mau tiến đến bãi đất trống đằng kia cho rộng rãi đi!

Những người ở đây nghe thế cũng đi theo vào doanh trại và đứng ở bãi đất trống này. Nơi này là một sân tập của doanh trại, cứ mỗi ngày thì sẽ có một trăm lính tập luyện ở đó và thay phiên nhau.

Sau vài phút thì mọi người đến chỗ luyện võ của doanh trại, thì Hắc Hoàn đã đến trước mặt mọi người, cậu cầm lấy cái ghế gỗ đặt xuống và cầm lấy cái loa được cuộn bằng lá.

Lúc này, Hắc Hoàn leo lên đứng trên ghế và cầm loa bắc chuyện với những người họ. Ban đầu thì trong số họ thấy cậu thì có một số người ngoài làng trước đây được hay tin là cậu chủ của họ chỉ là một đứa con nít mười tuổi. Khi nghe điều này thì tất nhiên chả ai tin được, nhưng khi được thấy tận mắt, nghe tận tai thì mới dần tin được cậu chủ của họ là một đứa nhóc.

Điều này tất nhiên cũng sẽ có vài kẻ mang một chút ý định khinh thường cậu. Thế là có một tên trong số đó quay sang nói với một tên thân thuộc có vẻ là bạn với giọng điệu chê bai:

- Ê mày, tao không hiểu tại sao một đứa nhóc con sao mà lên làm chủ của chúng ta được nhỉ?

Tên bạn thân có chút hiểu biết của hắn thấy vậy thì liền nhanh chóng ra dấu bắt tên kia yên lặng ngay lập tức, sau đó thì nghiêm túc nói:

- Mày đừng có mà bô bô cái miệng như vậy! Nếu để cho vị thiếu gia kia mà nghe thấy, thì kết cục chắc chắn sẽ giống tên như tên thương nhân béo ú kia. Bản thân khùng khùng điên điên.

Tên kia nghe vậy thì cũng chợt nhớ rằng bản thân đã từng nghe điều đó từ một tên thương nhân nào đó. Thế là bản thân liền cảm thấy hơi run sợ, khi mà người thật việc thật ngay trước mắt như thế này, có ngu mới mà không tin việc ngay trước mắt như vậy.

Lúc này, Hắc Hoàn bắc loa chào hỏi mọi người, sau đó thì kể lễ với họ tại sao lại phải tuyển người. Nói nôm na thì là do thiếu người nên phải tuyển thôi chứ không có gì to tát lắm.

Sau khi nói nguyên do xong thì Hắc Hoàn nói với họ về lương bổng, lương của những người làm việc bàn giấy thì là bảy đồng tiền bạc (bảy triệu đồng) một tháng. Còn những người làm việc trị an như là bảo vệ trật tự xã hội thì cũng có mức lương bằng với những người có công việc bàn giấy. Ngoài ra thì sẽ được miễn hoàn toàn thuế, được thưởng các dịch vụ xã hội.

Mọi người khi nghe xong thì liền phấn khích hò reo vì mức lương có phần hơi hậu hĩnh này. Lúc này, Hắc Hoàn liền đưa ra một lời vừa khuyến khích, nhưng cũng vừa cảnh báo bọn họ:

- Tất cả mọi người nghe cho kỹ lời nhắc nhở duy nhất này!

Khi vừa nói xong, mọi người liền ngay lập tức im lặng, như là sợ bản thân sẽ vô tình phạm phải tội lỗi gì đó nếu không nghe rõ. Lúc này, sau khi quan sát thấy tình hình ổn định, Hắc Hoàn liền nói những câu cuối cùng:

- Tất cả mọi người nghe cho rõ! Nếu như mọi người làm tốt thì sẽ được khen thưởng, tăng lương, thêm ngày nghỉ ngơi và thăng chức. Còn nếu làm việc không tốt thì sẽ bị phạt kỉ luật như là giảm lương, tăng giờ làm việc, lao động công ích. Và nếu có kẻ nào cậy quyền cậy thế cậy quyền mà phạm tội, áp bức dân chúng, lơ là nhiệm vụ, ăn chặn nhận hối lộ thì...

Lúc này, Hắc Hoàn liền ngừng lại để xem bản mặt của mọi người. Không ngờ thì họ cũng biết một chút gì đó là sợ hãi đây. Thậm chí có một vài tên bị chột dạ bị bắn trúng thẳng con tim đen liền có hơi giật hốt lên vì có tật giật mình, xem như là hắn phải những ảo tưởng trong đầu, nếu không thì sẽ nhận hậu quả thảm khốc đây. Hắc Hoàn thấy vậy thì liền nở một nụ cười trong lòng, còn ngoài mặt thì tỉnh bơ. Thế là, cậu liền chốt ngay:

- Thì, đừng trách tại sao đầu ở một nơi, thân ở một nơi.

Mọi người nghe vậy thì ai cũng thừa hiểu rằng, nếu như phạm phải những điều trên thì chắc chắn sẽ bị lôi ra chém đầu. Nghe vậy thì có một bộ phận chột dạ, nhưng cũng ráng giữ trong lòng, sợ rằng nếu bị ai đó phát hiện cái biểu cảm của mình mà bị người khác nhận ra thì sẽ có công chuyện ngay.

Khi nhìn thấy tình cảnh cảm xúc đan xen lẫn lộn của mọi người, Hắc Hoàn liền mừng thầm khi mà kế sách cây gậy và củ cà rốt của bản thân mình đã thành công, đó là kế vừa cho họ một miếng bánh ngon với điều kiện phải cần cù bù siêng năng, tuân thủ luật lệ mà cậu đặt ra. Còn nếu làm không tốt thì sẽ bị đưa ra trảm, không cần phải nói nhiều làm chi.

Lí do mà cậu dọa bọn họ là cũng hợp lí trong cái thời đại phong kiến phân quyền các cứ đầy tính lộng quyền này, thì việc hù dọa họ một chút thì chắc chả có sao đâu. Dù sao thì cậu cũng đã từng giết một tên và làm cho một tên khác trở thành một kẻ tâm thần, cho nên cậu cũng không sợ bàn tay của mình phải dính máu thêm một lần nữa, nếu cần thì sẽ dùng chiêu giết gà dọa khỉ để tạo uy, dù sao thì thế lực này vẫn còn quá non nớt, phải kiểm soát chặt chẽ, nếu không thì cũng chả tồn tại được bao lâu, thậm chí còn hại ngược lại cậu khi mà trong đám người này có giáng điệp hoặc những con sâu mọt.

Sau khi nói chuyện trong cuộc gặp mặt đầu tiên với đám người này xong. Hắc Hoàn liền tuyên bố giải tán, mai đến thẳng nhà làng đi làm, sẽ có người bố trí công việc.

Lúc này, khi tới chỗ xe ngựa, Hắc Hoàn ra lệnh cho tên lái xe trở cậu về.

....................

"Đầu óc choáng ván buồn nôn quá đi! Kiểu này phải tới công xưởng bắt mấy tên thợ rèn làm cái hệ thống giảm xóc càng sớm càng tốt mới được. Chứ kiểu này thì chỉ có nước mà cầm chậu kêu tên em Huệ dài dài."

Khi xuống xe cậu vẫn còn hơi choáng ván một chút, dù sao thì cũng về tới nhà làng rồi, cậu cũng cảm thấy khỏe được một chút, không cần phải đi đâu trong ngày hôm nay cả. Sù sao thì đối với cậu, đi xe ngựa là một cực hình, khó mà khắc phục được nếu không gắn vào cái hệ thống treo xe. Về cơ bản, Hắc Hoàn cũng biết được cấu tạo của nó, nhưng cái khó ở đây lại là cái lò xo, lò xo chả dễ làm chút nào, vì thế cũng đành để sau, khi nào rảnh thì nhờ mấy tên thợ rèn làm thử vài cái để thử nghiệm vậy.

Lúc vừa bước vào nhà, Stella liền tới chỗ cậu và hỏi tình hình:

- Thiếu gia, cuộc gặp mặt thế nào rồi?

Hắc Hoàn liền vui vẻ đáp lại:

- Mọi chuyện rất ổn, ngày mai họ sẽ tới đây làm.

Stella nghe vậy thì liền nhận ra:

- Ồ! Vậy đó có phải là do cậu cho nhà làng có cấu trúc như này phải không?

Hắc Hoàn nghe vậy thì cũng gật đầu nói:

- Chính xác. Giờ thì nhà làng đã được xây sẵn rồi nên không cần phải tốn công xây nhà cho họ cả.

Căn nhà làng này vốn dĩ có chức năng là nơi để làm việc, nhưng vì trước đây chưa có người làm việc ở đó nên Hắc Hoàn lấy đó làm nơi ở tạm luôn, chứ thật ra nhà của cậu là ở trong lâu đài trong thành trấn Hải Đông. Vì thế bây giờ sau khi có người làm việc xong thì cậu sẽ trả lại đúng chức năng cho nó, một căn nhà làm việc.

Ngoài ra thì việc bây giờ là hết năm nay, cậu phải biến ngôi làng này trở thành một thị trấn, như vậy thì trong tay cậu cũng ít nhất là có một chút thực lực có thể nói là tàm tạm, đủ để xài để trong khoảng thời gian chín năm tới, lực lượng này đủ sức để tự khếch đại, tăng tầm ảnh hưởng.

Bây giờ cũng là lúc trưa, sau khi ăn trưa cùng với Stella xong thì cậu liền kêu khoảng hai chục tên lính cùng với Diva tập hợp lại trong phòng làm việc để phân bổ công việc cho họ, giải thích cho họ về việc ngày mai đám người mới sẽ đến đây và nói với đám lính về cách bố trí họ như thế nào. Thế là mất luôn cả một buổi chiều chỉ để sắp xếp nhân lực.

Lúc này bầu trời đang đang bước vào màn, tâm trạng của cậu lại muốn đi đâu đó để giải khuây, như là lầu xanh, tửu quán... Khụ! Khụ! Nhầm, đi dạo phố thôi, mà chắc cũng chả có gì đặc sắc cả, ban đêm đường phố dù có đèn đuốc, đèn dầu thì ngoài đường vẫn còn một mảng tối, với lại ở đây cũng không đông đúc bằng thành trấn Hải Đông nên vắng tẻ vô cùng. Bây giờ thì đi dạo phố chắc chỉ có bọn lính canh dùng cái xe đạp đi tuần thôi. Chứ người dân thì một phần thì ngủ, một phần thì làm nốt phần công việc còn lại trong ngày, một phần thì làm sẵn công việc cho ngày mai, còn một phần thì... làm một chuyện mà chỉ người lớn mới biết được thôi, con nít thì biết làm chi?

Giờ nghĩ lại thì Hắc Hoàn liền thấy bản thân cũng lười, thôi thì ăn tối xong rồi đi ngủ sớm vậy, chứ chả còn gì để làm.

Trong khi bản thân còn đang ngồi bẹp trên sân nhà và mải mê suy nghĩ thì Stella ở phía sau quan sát thấy và hỏi han cậu:

- Thiếu gia à, có chuyện gì mà khiến cho cậu hờ hững vậy?

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Katze Stella, Hắc Hoàn liền thoát hỏi dòng suy nghĩ miên man này, thế là cậu quay sang Stella đáp:

- Chỉ là hôm nay có hơi oải một chút thôi.

Sau đó, cậu hỏi nhờ một câu:

- Chị Stella, hiện giờ em chán quá. Giờ nên đi đâu đây?

Stella nghe vậy thì liền suy ngẫm một chút, sau đó thì liền đề xuất:

- Thiếu gia à, nếu vậy thì cậu cũng nên trở về thăm nhà đi. Đã mấy tuần rồi cậu cũng chưa về. Với lại nhân lúc đó thì cậu cũng nên đi dạo một vòng ở thành trấn Hải Đông luôn, để cho tâm tình thoải mái.

Hắc Hoàn nghe vậy thì cũng gật đầu đồng tình:

- Nếu vậy thì chiều ngày mai, cả hai chúng ta sẽ trở về lâu đài.

Stella liền nói tiếp:

- Vậy thiếu gia vào dùng bữa tối đi! Để ngày mai chúng ta đi về.

Hắc Hoàn gật đầu, cậu liền chạy vào nhà dùng bữa tối. Ăn tối xong thì cậu liền đi tắm rửa cho cơ thể thoải mái và trở về phòng lăn ra ngủ, thế là kết thúc một ngày thường nhật ở thế giới này.

....................

Ngày hôm sau, sau một bữa sáng sắp xếp hai trăm người làm việc, trong số đó thì có một nữa sẽ được xem bản đồ và bố trí lực lượng để giữ gìn trật tự an ninh, rồi phân lịch để tập luyện chung với đám lính, vũ khí thì tạm thời dùng một cây gậy gỗ được bọc vài miếng đồng và một căn phòng làm việc.

Một nữa còn lại thì được chia vào ba phòng một phòng làm việc quản lý vấn đề lương thực - thực phẩm, một phòng làm việc quản lý việc kinh doanh buôn bán và một phòng chuyên quản lý về vấn đề liên quan đến ngân sách. Phòng còn lại chính là căn phòng nhỏ là của Hắc Hoàn, căn phòng làm việc của trưởng làng.

Còn bốn chức tổ trưởng quản lý gì đó thì để sau, dù sao thì bây giờ toàn là một đám người mới, thậm chí là hầu hết chả ai quen mặt nhau. Cho nên phải đợi một khoảng thời gian, xem ai có thành tích nổi bật thì mới có thể đưa lên được. Giờ thì cứ bắt họ làm quen với công việc trước đã, rồi từ từ tính sau vậy, gấp quá cũng không được.

Thế là sau một buổi sáng sắp xếp công việc xong xuôi thì cuối cùng cũng tới giữa trưa, bây giờ thì đám người mới đều được bao ăn ở phòng ăn, được nấu bởi những người đầu bếp được thuê, ngày bao ba bữa.

Còn Hắc Hoàn thì chả chịu để cho một tên đầu bếp nào nấu một bữa ăn cho cậu cả, phải là do chính đích thân Stella nấu thì mới chịu cơ. (là do thanh niên này ghiền gái, à nhầm, là do cậu ăn quen đồ ăn của Stella nấu rồi, nên ăn món của người khác không có quen miệng.)

Sau bữa ăn trưa đó, Hắc Hoàn liền chuẩn bị một chút đồ đạc, sau đó cùng với Stella đi lên xe ngựa. Trước khi lên, cậu liền mong chờ nói:

- Trở về thăm nhà nào!

....................

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. Được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Thứ bảy, ngày 23/10/2021.)

....................

Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."

- Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Từ chương 1 đến chương 12.

- Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Chương 13: Mô Hình Vườn Ao Chuồng (Phần Một).

Chương 14: Mô Hình Vườn Ao Chuồng (Phần Hai).

Chương 15: Giá Cá Biển Lạm Phát Và Xây Dựng Đường Xá, Đào Mương Tại Khu Đất Nông Nghiệp Mới Khai Khoang Nằm Ở Phía Đông Của Ngôi Làng Ngụ Cư.

Chương 16: Đánh Nhau Ở Chợ Và Giải Quyết Băng Nhóm Biảo Kê, Bắt Giữ Nhóm Côn Đồ Lưu Manh Lộng Hành Ngang Ngược, Ức Hiếp Dân Lành Ở Làng Ngụ Cư (Phần Một).

Chương 17: Đánh Nhau Ở Chợ Và Giải Quyết Băng Nhóm Bảo Kê, Bắt Giữ Nhóm Côn Đồ Lưu Manh Lộng Hành Ngang Ngược, Ức Hiếp Dân Lành Ở Làng Ngụ Cư (Phần Hai).

Chương 18: Xét Xử Tội Trạng, Vị Bá Tước Đại Nhân Ngô Cao Đoàn Đến Tham Quan Ngôi Làng Và Thăm Con Trai Cưng.

Chương 19: Thành Lập Công Ty Bán Đồ Thủ Công Nghiệp Và Công Xưởng Sản Xuất Tập Trung.

Chương 20: Làng Chài Ven Biển Và Sự Thao Túng Của Thương Nhân Về Giá Cả (Phần Một).

Chương 21: Làng Chài Ven Biển Và Sự Thao Túng Của Thương Nhân Về Giá Cả (Phần Hai).

Chương 22: Rồng, Đồ Gốm Và Xe Đạp Phiên Bản Hạ Cấp.

Chương 23: Xe Đạp Tung Tăng Khắp Phố.

Chương 24: Trồng Cây Lương Thực, Nuôi Gia Súc, Nuôi Cá.

Chương 25: Tuyển Người Và Trở Về Thăm Nhà.