Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.
Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.
Chương 22: Rồng, Đồ Gốm Và Xe Đạp Phiên Bản Hạ Cấp.
....................
Sau một màn tra tấn tinh thần đầy kinh hãi này, đám người liên quan đến vụ tăng giá này bị tịch thu một nữa tài sản và sau đó bị tống ra ngoài đường. Nếu nhớ không lầm thì cái đám bị bắt và được chứng kiến cảnh đó có khoảng hơn ba chục tên có tác động lớn nhất tới vụ việc, như vậy cũng là quá đủ để răng đe những tên còn lại rồi. Chỉ cần đợi bọn chúng sau khi được thả ra thì với cái tâm lí lo sợ thì bọn chúng cũng tự biết cảnh giác cho nhau và cũng tự biết thu liễm lại.
Và cứ thế cho đến vài ngày sau, Hắc Hoàn lại tự nhiên nổi hứng (nhưng thật ra là đi tuần tra) để xem tình hình như thế nào thì thấy mọi thứ đã tốt hơn trước, trên khuôn mặt của mọi người đã tươi tắn hơn so với trước đây, không còn phải hát bài ca tăng giá nữa.
Lúc này, ở khu chợ Hắc Hoàn gặp vài người phương Đông đang nặng một thứ hình thù thì liền cảm thấy quen thuộc, thế là cậu liền xông vào hỏi:
- Ông à, đây có phải là tò he không?
Ông lão liền gật đầu xác nhận nói:
- Đúng vậy, đây chính là tò he nổi tiếng ở phương Đông xa xôi.
Cậu nghe vậy thì liền hỏi một câu mà bản thân đã thắc mắc bấy lâu:
- Phương Đông là nơi như thế nào?
Ông lão nghe vậy thì cũng liền cười ha ha:
- Ông cũng chỉ còn nhớ mang máng mà thôi. Dù sao thì ông cũng đã rời khỏi vùng quê hương đầy chiến loạn này cũng đã được năm thập kỷ rồi.
Hắc Hoàn liền hỏi tiếp:
- Thế năm mươi năm trước. Ở đó đã xảy ra chuyện gì?
Ông lão liền lắc đầu thở dài nói:
- Dù sao thì mỗi khi nhớ lại thì cũng chỉ toàn là những kỷ niệm buồn mà thôi.
Sau đó, ông lão kể định về tình hình hồi đó cho cậu nghe, nhưng cũng thôi vì thấy thôi vì cảm thấy Hắc Hoàn còn nhỏ. Thế là liền đổi đề tài:
- Mà trông cháu cũng khá hứng thứ với món này. Thay là cháu mua hai cái đi! Một cái cho cháu và một cái cho cô hầu gái Miêu Nữ kia.
Hắc Hoàn thấy vậy thì cũng không nên khoét sâu nữa, liền gật đầu nói:
- Vậy ông lấy cho cháu hai cái tò he có hình con rồng đi!
Ông lão liền lấy hai cái tò he đưa cho cậu và nói:
- Của cháu tất cả là một đồng (mười ngàn Việt Nam đồng).
Hắc Hoàn sau khi trả tiền xong thì liền đưa cho Stella và nói:
- Cho chị một cái nè!
Stella nhìn thấy cái món đồ chơi tò he hình con rồng phương Đông uốn lượn được nặn ra một cách đầy hứng thú nói:
- Cảm ơn thiếu gia, không ngờ thứ này được nặng công phu như vậy.
Sau đó thì liền thắc mắc:
- Mà hình tượng rồng phương Đông có vẻ khác biệt so với nơi này. Con này nó không có cánh và trông yếu hơn khi mà giống như con rắn mọc chân và rắn thêm râu vậy.
Hắc Hoàn nghe vậy thì lắc đầu nói:
- Chị không nên nhìn nhận nó qua vẻ bề ngoài. Khi mà chỉ xét riêng việc không chiến, em đảm bảo mấy con rồng ở đây nó không có cửa.
Cậu nói vậy cũng có luận điểm riêng của mình, trong khi rồng ở đây chỉ biết mỗi việc phun lửa, và trông giống như những con khủng long biết bay thì loài rồng này chắc chắn còn hơn thế nhiều. Nhưng, dù sao thì đây cũng là dị giới, sự khác biệt vẫn có thể xảy ra. Kiểu như nhìn là vậy đấy, nhưng lại không phải như vậy.
Còn Stella nghe vậy thì cũng hứng thú:
- Vậy thì nếu như gặp được nó thì sẽ thú vị lắm đây!
Sau đó, Hắc Hoàn nhìn thấy một quầy hàng thì chợt nhớ đến gì đó và nói:
- À quên nữa, không biết sau một tháng nay không thăm họ thì cái khu sản xuất thủ công nghiệp tập trung nó như thế nào rồi?
Stella nghe vậy thì liền đề nghị:
- Thế thiếu gia có nên đi xem nơi đó hiện giờ như thế nào không?
Cậu nghe vậy thì liền ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu:
- Ừm, vậy là trưa nay đi! Lúc đó thì em cũng rảnh, đi thăm họ một chuyến dù sao cũng không thành vấn đề gì.
Và cứ thế, cả hai đều sinh hoạt như bình thường cho tới khi buổi trưa đã được dùng xong.
....................
Chuyến xe ngựa cứ thế mà lộc cộc chạy thẳng tới khu sản xuất thủ công vài tháng trước đó, dù sao thì khu này cũng không cách khá xa ngôi làng, khu này nằm ở phía đông ngôi làng, vị trí nằm ở giữa từ khu nông nghiệp và làng chài. Mặc dù thế, đường xá khá xấu, bên trong xe ngựa cứ tưng lên tưng xuống dù là có chạy chậm như rùa bò. Cho nên thay vì đi chậm và chịu khổ một chút để chạy nhanh thì hơn.
Sau khi đi tới khu công xưởng đó thì cuối cùng cơn hành hạ cũng kết thúc, bây giờ Hắc Hoàn cũng tới được cái công xưởng đồ gốm này.
Xưởng gốm này được lập ngay lập tức khi mà Hắc Hoàn nhìn thấy cái mỏ đất sét này, ban đầu thì cậu định để sau, nhưng khi ngẫm lại thì cũng nên làm đồ gốm vì thứ này là một vật dụng cần thiết so với người dân nơi đây, nó rất là hữu dụng khi mà dùng để đựng đồ, làm nồi đất, bình hoa trang trí, chén sứ, hoặc là dùng để bảo quản thực phẩm rất tốt nếu như xài một kĩ thuật nổi tiếng của một giáo viên người Nigeria, Mohammed Bah Abba.
Cho nên đầu tư vào đây cũng ít nhất là được lợi, nếu làm tốt thậm chí là tạo nên được một nền văn hóa gốm sứ nổi tiếng, lúc đó khoản thu của ngành này sẽ tăng vọt, và điều đó cũng lại quyết được phần nào việc làm, giảm được một phần nào tình hình trộm cướp vì sẽ có người đói quá làm liều, một mũi tên chúng hai đích.
Nghĩ là như thế nhưng khi thực thành thì lại lòi ra toàn những điều bất cập, như là phải làm mấy cái quay tạo phôi, khuôn đúc, lò nung, nhà xưởng, đầu vào nguyên liệu, nguồn vốn duy trì, vâng vâng, còn nhiều nữa. Nói chung thì hai thứ cơ bản nhất để làm được cái xưởng gốm này là phải có tiền và lực, về tiền bạc thì dễ chứ về lực thì khó. Bởi vì không phải ai cũng có tay nghề để làm mấy cái này cả, thế là xây cái xưởng gốm mất phải mất một khoảng lâu hơn dự tính.
Sau khi làm xong thì liền đưa vào hoạt động, quy mô khoảng năm trăm nhân công do chính Hắc Hoàn làm chủ, ban đầu khi mới mở xưởng thì không sản xuất hàng hóa liền, mà làm công tác đào tạo, bởi vì người biết làm gốm không phải nhiều, phải thông qua học tập thì mới làm được, nếu không thì sản phẩm tạo ra sẽ là một mớ hổ lốn, không ra hình thù gì, lãng phi nguyên liệu và công sức làm ra.
Lúc này, công xưởng đã ở ngay trước mặt của hai người. Sau một khoảng thời gian không thăm nơi này khiến cho cậu thật hoài niệm, lúc này có một cô gái có độ tuổi mười tám đôi mươi đang phơi những sản phẩm làm từ gốm nhìn thấy cậu thì liền vẫy chào:
- Chào thiếu gia, lâu rồi cậu chưa đến thăm chúng tôi rồi đấy!
Cô gái ấy có tên là Grainne, con gái của trưởng làng trong những ngôi làng định cư trước đây. Grainne rất có tài hoa, vì thế được tuyển thẳng vào và sau khi nỗ lực thì mọi người đã thấy được tài năng của cô và được bầu làm một trong năm xưởng phó.
Hắc Hoàn sau khi thấy cô gái đó chào thì cũng vẫy tay chào lại và đáp:
- Em xin lỗi, dạo này có nhiều việc phải làm quá!
Grainner liền lắc đầu nói:
- Thiếu gia không cần phải nói như vậy đâu!
Rồi sau đó đề nghị:
- Vậy thiếu gia vô uống nước rồi trò chuyện với chúng tôi đi!
Được sự thúc đẩy của Grainner, Hắc Hoàn liền đi theo vào trong xưởng, cứ thế cậu, Stella, cùng với Grainner cùng đi vào phòng làm việc. Tới nơi, Grainner rót cho cậu và Stella mỗi người một ly nước và mời:
- Hai người uống một chút nước đi! Để tôi ra ngoài kêu bốn xưởng phó còn lại vào đây.
Rất nhanh sau đó, bốn người xưởng phó còn lại, bao gồm ba nam, một nữ bước vào thì liền thấy và chào:
- Chào thiếu gia, lâu rồi không gặp.
Hắc Hoàn cũng lâu chào lại và hỏi thăm cả năm người xưởng phó:
- Lâu rồi không gặp. Mà mọi người trong công xưởng ổn chứ?
Một tên đại diện đáp:
- Vâng, vẫn ổn. Hiện giờ sau khi hoạt động sản xuất hàng hóa thì những sản phẩm được nhiều người mua dùng, cho nên thu nhập bây giờ của công xưởng được lời lớn.
Hắc Hoàn liền gật đầu hài lòng, rồi sau đó cầm lấy cái sổ sách mà tên kia đưa cho. Sau khi xem xét kết quả đạt được thì thấy liền vượt ngoài dự tính ba lần, thế là cậu liền nói với bọn họ:
- Mọi người làm tốt lắm. Để khuyến khích cho mọi người, em sẽ thưởng cho năm người xưởng phó mỗi người một tiền vàng (mười triệu Việt Nam đồng) và mỗi người làm việc trong xưởng mỗi người năm tiền bạc (năm triệu Việt Nam đồng).
Thật ra nhìn hào phóng như vậy nhưng không phải, số tiền thưởng này là một phần sức lực họ làm ra chưa tính vào tiền lương, nhưng Hắc Hoàn chỉ lấy một phần ba trong đó để mà thưởng thôi, còn hai phần còn lại thì được sung vào công quỹ.
Sau khi nghe được khoảng tiền thưởng tương đương với một tháng lương của thợ và xưởng phó thì năm người xưởng phó bọn họ liền có hơi một chút sững sờ khi thấy sự hào phóng của Hắc Hoàn, điều mà những ông chủ trước đây không làm được. Sau đó thì liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và chấp tay đồng thanh nói với cậu:
- Cảm ơn thiếu gia!
Sau đó, Hắc Hoàn cùng với Stella đi thăm quan hết cái công xưởng này thì thấy tình hình rất ổn định, mọi người đều hăng hái làm việc vì có một mức đãi ngộ tốt, không bị bóc lột sức lao động, lại có thêm những khoảng thời gian nghỉ ngơi hồi lại sức, được thêm một ngày nghỉ cuối tuần và được nghỉ vào ngày lễ.
Lúc này, Hắc Hoàn cảm thấy mắc tiểu thì liền đi đến nhà vệ sinh, dù sao nhà vệ sinh cũng được xây theo kiểu hiện đại nhất có thể. Thay vì phải xây một cái hố rồi đợi tới khi đầy ắp rồi lắp lại thì đào thẳng một con mương luôn, từ nhà vệ sinh sẽ thông thẳng với con mương và chảy thẳng ra sông, như vậy thì cũng giảm được nguy cơ lây bệnh, dẫn đến đại dịch.
Còn con mương, rút kinh nghiệm từ kiếp trước, Hắc Hoàn ra lệnh là không được xả rác hay bất kì chất thải nào vào ngoài phân, nước tiểu và đồ ăn thừa, nếu không thì nếu bắt được kẻ nào làm trái lệnh thì sẽ phải lấy tay móc cho tới khi nào con mương thông suốt mới thôi, nhưng nếu không bắt được thì chính tay sẽ phải móc mương, điều này rất mất vệ sinh và gây hại tới sức khỏe của con người.
Sau khi đi xả nỗi buồn xong thì Hắc Hoàn cảm thấy bàng quang không còn cảm thấy căng nữa thì liền khoải mái thẳng lên, bây giờ thì chỉ cần đến phòng làm việc rồi lập kế hoạch với năm xưởng phó còn lại là xong.
Lúc này, Hắc Hoàn bàn việc với năm người bọn họ, bên cạnh cậu có Stella đứng ở bên cạnh để học hỏi cách làm việc. Và cứ thế, sau một giờ bàn bạc, những chính sách phát triển cho xưởng đều sẽ được triển khai ngay lập tức. Đầu tiên là mở rộng quy mô dần dần cho tới đủ một ngàn thợ, thứ hai là sẽ áp dụng mô hình quản lý mới, bao gồm có giám sát viên, trưởng nhóm, xưởng phó, giao dịch viên kiêm kế toán và xưởng chủ. Rồi tuyển thêm bảo vệ, mở rộng kho, tìm mối, thưởng lương bổng, ra luật nội bộ.
Bàn bạc xong xuôi thì giải tán, Hắc Hoàn quăng hết công việc cho họ rồi đi về, dù sao cậu cũng không rảnh để mà lo từng việc một được, đưa cho người có chuyên môn làm thì sẽ tốt hơn.
Và thế là hết cả một buổi chiều, giờ đây sắc tời đã tối lại. Khác với Trái Đất còn có đèn đường, thì ở đây tối hù luôn, dùng đèn dầu cũng chả thấy rõ được, rồi nếu hôm nay không có ánh trăng thì càng tối hơn nữa. Nhận biết được điều này, Hắc Hoàn liền nhanh chóng về sớm trước khi mặt trời lặn hẳn.
....................
Sau nữa tiếng thì cuối cùng cũng tới làng ngụ cư, bây giờ chiếc xe ngựa đã đến trước cổng làng. Đường phố lúc này đã bắt đầu thưa thớt, đường phố đã được treo những cái đèn lồng hoặc những cây đuốc giúp cho đường phố trong sáng sủa một chút.
Lúc này, chiếc xe ngựa cứ thế mà chạy lộp cộp chạy thẳng về tới nhà làng, lúc này tuy trời đã tối nhưng có những ánh đèn dầu chiếu sáng ở trước cổng nhà, hai tên lính canh khi thấy chiếc xe ngựa thì liền ngay lập tức mở ra cho chiếc xe ngựa vào.
Tới nơi, Hắc Hoàn cũng xuống xe và vươn vai và uốn éo này nọ một cách mệt mỏi vì độ xốc nảy của xe ngựa, lúc này cậu liền nói:
- Hây! Chắc phải làm hệ thống treo xe quá! Cứ thế này thì cái mông mình sẽ bị chai mất thôi.
Stella lúc này khi đứng ở bên cậu nghe vậy thì liền thắc mắc hỏi:
- Thiếu gia, "hệ thống treo xe" là gì vậy?
Hắc Hoàn liền giải thích cho Stella:
- Hệ thống treo xe là một bộ phận được gắn trên xe, có tác dụng giảm xóc, khiến cho xe di chuyển một cách ổn định.
Stella nghe vậy thì vui mừng:
- Nếu vậy thì những chuyến xe ngựa đường dài không còn là những cơn ác mộng rồi.
Hắc Hoàn gật đầu và chỉ ra điểm quan trọng mấu chốt khác:
- Nhưng đường xá phải ổn định nữa, với tình trạng hiện nay thì dù có làm hệ thống treo xe thì cũng chỉ giải quyết được phần nào mà thôi.
Stella nghe vậy thì cũng hơi tiếc nói:
- Nhưng mà đường xá thông suốt hoàn toàn thì hơi khó, chỉ e là phải mất nhiều thời gian thì sự khó chịu từ việc đi xe ngựa này mới chấm dứt.
Hắc Hoàn gật đầu và liền nhớ ra lời hứa ở chợ liền nói:
- À quên nữa, em có thứ này cũng hay. Ngày mai chị cứ theo dõi theo là biết.
....................
Sáng hôm sau, lúc sáng sớm tinh mơ thì Hắc Hoàn đã lôi Stella ra ngoài sân. Không biết vì quá phấn khích hay gì mà cậu còn thức sớm hơn cả Stella, sau đó thì mượn lấy cây kiếm của tên lính gác cổng để chặt một cái cây ở gần đó.
Sau khi vận dụng năng lượng vào kiếm thì cậu chặt cây cái rộp, chặt xong thì không biết là do kiếm dởm hay là lực chém quá mạnh, thế là thanh kiếm bị mẻ mất luôn. Thấy tên lính hững hờ như thế, cậu liền nói với hắn ta sẽ đền cho một thanh kiếm còn xịn hơn gấp đôi vào chiều nay.
Lúc này, sau khi chặt xong và chỉ còn có thân cây, Hắc Hoàn quay sang nói với Stella:
- Chị Stella, khi em làm xong thứ này, thì nó sẽ là một trong những bước ngoặc của thời đại đấy!
Nói xong, Hắc Hoàn liền ngồi xuống và lấy hai bàn tay nhỏ nhắn chạm vào thân cây rồi tập năng lượng vào nó, sau đó liền nói:
- Thay đổi hình dạng!
Ngay lập tức, ánh sáng màu xanh lá cây xuất hiện, thay đổi kết cấu của nguyên một khối gỗ. Sau vài phút, từ một khối gỗ chuyển sang dần thành mười cái bánh xe, năm cái khung, năm tay cầm lái, năm cái hệ thống phanh, năm cái chân chổi và năm cái yên. Lúc này, hình dạng dần rõ ràng hơn và trở nên hoàn chỉnh thì Hắc Hoàn mới dừng lại, rồi lấy tay lau đi mồ hôi còn lấm tấm trên trán.
Stella thấy vậy thì liền hỏi han:
- Thiếu gia có sao không?
Cậu lắc đầu nói:
- Em vẫn ổn, chỉ là xài loại phép này có hơi tốn một chút sức lực.
Sau đó, Hắc Hoàn bắt đầu lắp láp các bộ phận lại với nhau. Sau khi lắp xong thì nó chả khác gì xe đạp Draisine, xe đạp đầu tiên trên thế giới.
Vì đây là lần đầu Hắc Hoàn làm ra một cái xe đạp, cho nên xe đạp không có bàn đạp và dây xích, đành phải lấy hai chân chạy một đoạn và sẽ đạp cứ thế mà tiến về phía trước.
Làm xong, Hắc Hoàn nói với Stella với giọng nói của một người dẫn chương trình một cách đầy chuyên nghiệp:
- Xin giới thiệu, đây là chiếc xe đi bộ được hỗ trợ bằng hai bánh, giúp cho chúng ta có tốc độ di chuyển gấp đôi bình thường, nó có tên gọi là "xe đạp".
Stella nghe cái tên liền khác với ngôn ngữ mình biết liền nói lại:
- "Xe đạp".
Hắc Hoàn nghe vậy thì chợt nhận ra bản thân lại nói inhầm tiếng mẹ đẻ của mình, thế là liền chỉnh lại:
- Em nói nhầm, là xe đạp, chú không phải là "xe đạp".
Nói xong, cậu liền leo lên xe đạp và biểu diễn cho Stella xem. Lúc này, Hắc Hoàn bắt đầu di chuyển. Khác với lúc đi bộ, khi mà toàn lực đều dồn vào đôi chân thì so với xe đạp này, đôi chân chỉ có duy nhất một trọng trách là đẩy cái xe đạp đi thôi. Vì thế việc di chuyển lại chở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Stella khi thấy chiếc xe di chuyển thì cũng hứng thú, Hắc Hoàn thấy vậy thì liền hỏi:
- Chị Stella, chị có muốn dùng thử không?
....................
Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. Được sáng tác bởi Luuhphat.
(Ngày hoàn thành: Thứ năm, ngày 23/9/2021.)
Kỷ niệm 76 năm ngày Nam bộ kháng chiến 23/9/1945 - 23/9/2021.
Kỷ niệm 81 năm ngày Khởi nghĩa Bắc Sơn 27/9/1940 - 27/9/2021.
....................
Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."
- Tập 1: Sự Khởi Đầu.
Từ chương 1 đến chương 12.
- Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.
Chương 13: Mô Hình Vườn Ao Chuồng (Phần Một).
Chương 14: Mô Hình Vườn Ao Chuồng (Phần Hai).
Chương 15: Giá Cá Biển Lạm Phát Và Xây Dựng Đường Xá, Đào Mương Tại Khu Đất Nông Nghiệp Mới Khai Khoang Nằm Ở Phía Đông Của Ngôi Làng Ngụ Cư.
Chương 16: Đánh Nhau Ở Chợ Và Giải Quyết Băng Nhóm Biảo Kê, Bắt Giữ Nhóm Côn Đồ Lưu Manh Lộng Hành Ngang Ngược, Ức Hiếp Dân Lành Ở Làng Ngụ Cư (Phần Một).
Chương 17: Đánh Nhau Ở Chợ Và Giải Quyết Băng Nhóm Bảo Kê, Bắt Giữ Nhóm Côn Đồ Lưu Manh Lộng Hành Ngang Ngược, Ức Hiếp Dân Lành Ở Làng Ngụ Cư (Phần Hai).
Chương 18: Xét Xử Tội Trạng, Vị Bá Tước Đại Nhân Ngô Cao Đoàn Đến Tham Quan Ngôi Làng Và Thăm Con Trai Cưng.
Chương 19: Thành Lập Công Ty Bán Đồ Thủ Công Nghiệp Và Công Xưởng Sản Xuất Tập Trung.
Chương 20: Làng Chài Ven Biển Và Sự Thao Túng Của Thương Nhân Về Giá Cả (Phần Một).
Chương 21: Làng Chài Ven Biển Và Sự Thao Túng Của Thương Nhân Về Giá Cả (Phần Hai).
Chương 22: Rồng, Đồ Gốm Và Xe Đạp Phiên Bản Hạ Cấp.