Chương 16: Đánh Nhau Ở Chợ Và Giải Quyết Băng Nhóm Bảo Kê, Bắt Giữ Nhóm Côn Đồ Lưu Manh Lộng Hành Ngang Ngược, Ức Hiếp Dân Lành Ở Làng Ngụ Cư (Phần Một).

Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.

Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Chương 16: Đánh Nhau Ở Chợ Và Giải Quyết Băng Nhóm Bảo Kê, Bắt Giữ Nhóm Côn Đồ Lưu Manh Lộng Hành Ngang Ngược, Ức Hiếp Dân Lành Ở Làng Ngụ Cư (Phần Một).

..................

Trong bất kì xã hội nào, dù có vẻ ngoài lẫn bên trong tốt đẹp như thế nào đi chăng nữa, thì cũng điều xảy ra một tình trạng muôn thở khó mà giải quyết một cách triệt để được. Nó gây ra rắc rối đủ điều cho xã hội, làm giảm chất lượng cuộc sống của dân chúng.

Mặc dù chỉ là một thành phần trong xã hội, nhưng bọn chúng lại gây ra đủ loại phiền toái, chúng xem việc ức hiếp người khác là một thú vui tiêu khiển, thậm chí còn lấy đó làm sở thích cá nhân, là để chứng minh ta đây là tài giỏi, là gan dạ với những tên đồng bọn khác.

Cuộc đời của chúng chỉ có vậy, chúng là một mối ung nhọt cần phải loại bỏ trong bất kì xã hội nào để đem lại bình yên cho dân chúng, để cho xã hội được ổn định để phát triển kinh tế.

Thế nhưng, không phải bất cứ ai cũng đủ dũng khí để mà thanh trừng bọn chúng, bởi vì bọn này nó toàn là lũ thề non hẹn biển, cắt máu ăn thề, muôn kiếp làm anh em. Vì thế, nếu vì bất cứ lí do xui rủi nào đấy mà có người vô tình đụng chạm đến một tên trong cái băng đảng giang hồ ấy, thì những ngày sau kẻ đó sẽ khó mà sống yên ổn, thậm chí là liên lụy cả gia đình.

Thậm chí ở một vài địa phương, từ quan cho tới dân điều mắt nhắm mắt mở cho bọn chúng lộng hành ngang ngược, làm ra những hành động suy thoái đến tột cùng, từ đó khiến cho thế lực của đám lưu manh này trở nên ngày càng nguy hiểm, thậm chí là càng lúc càng đông đảo, xem đó là lẽ phải, chân lý của cuộc sống.

Quay lại ngôi làng ngụ cư, trong lúc Ngô Hắc Hoàn còn đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường thì ở khu chợ mới lập này đã bắt đầu xuất hiện một băng nhóm chuyên đi bảo kê. Ban đầu, ở khu chợ có khoảng năm hoặc sáu băng nhóm chuyên đi thu phí của những tiểu thương buôn bán ở chợ, chúng thu phí bảo kê với một mức giá trung bình khoảng một trăm năm chục đồng mỗi tiểu thương một tháng, tương đương là bằng một phần ba thu nhập của những tiểu thương nơi đây.

Đôi lúc, có một vài người buôn bán ở chợ để săn sóc cả gia đình con đàng cháu đống, khiến cho số tiền chi tiêu cả tháng dư lại cũng chưa tới một đồng bạc, khiến cho những người tiểu thương này không có đủ tiền để nộp cho đám người bảo kê trên. Vì không có tiền để nộp lại cho bọn chúng, cho nên những sạp hàng này ngay sau đó đã bị bọn chúng phá hoại, quấy rối và thậm chí là chiếm dụng luôn cái sạp hàng và bán cho những tiểu thương khác với giá cao hơn gấp hai hoặc gấp ba lần giá bình thường.

Sau một hồi "chọn lọc tự nhiên" thông qua việc "giải quyết" lẫn nhau giữa các băng đảng côn đồ, thì bây giờ ở khu chợ chỉ còn hai băng đảng chính, địa bàn được chia đều ra làm hai. Hiện giờ đây, bọn chúng lại đang gặp xích mích lẫn nhau trong việc phân chia địa bàn như những lần trước. Vì thế, bọn chúng đang trong trạng thái thù địch lẫn nhau và sẽ có thể xảy ra một trận hỗn chiến bất cứ lúc nào.

....................

Hiện giờ cậu bé... à không, phải nói là linh hồn của một người thanh niên Trái Đất trẻ tuổi trú ngụ ở trong thân thể đứa trẻ mười tuổi Ngô Hắc Hoàn đang cùng với cô hầu gái Miêu Nhân tộc Katze Stella mười lăm tuổi đã đang đến khu chợ.

Ở trong ngôi làng có hơi đông đúc dân cư, khu chợ này nằm ở phía nam của ngôi làng, nằm sát với con sông xuôi ngược dòng chảy là đến thị trấn Hải Đông, khu chợ nơi đây chính là khu nhộn nhịp nhất, tất bật người qua lại nhất của làng.

Khu chợ này được chia làm hai khu buôn bán chính. Khu vực phía tây và phía nam chuyên bán về lương thực và thực phẩm tươi sống, ngoài ra khu vực này còn được đào riêng một thế thống cống rảnh để cho nơi đây không bị ô nhiễm bởi nước thải nhiễm bẩn, những chất thải còn thừa trong quá trình buôn bán, giảm thiểu khả năng lây lan bệnh dịch do chúng gây ra.

Còn ở khu vực phía bắc và phía đông của khu chợ này chính là nơi chuyên buôn bán những mặt hàng tiêu dùng thiết yếu của cuộc sống, ví dụ như là nồi, nêu, xoong, chảo,... ngoài ra nơi đây còn bán cả những món đồ làm từ nguyên liệu bằng đất séc được sản xuất tại nơi đây như sành, sứ, bát, đĩa,... cũng được ưa chuộng bởi người dân nơi đây và còn có cả những người thương nhân trong và ngoài nước tìm đến thu mua chúng với mức giá phải chăng, góp phần đem lại thu nhập cho dân chúng, tăng được phần nào đó cho ngân sách của làng.

Bây giờ cả hai đang ở khu vực phía tây của khu chợ, nơi mà bán những đồ có liên quan đến lương thực, thực phẩm, ngoài ra nơi này bán những món ăn cậu đã từng thấy qua nhưng chưa ăn bao giờ. Nhân dịp này, cậu quyết tâm là lần này là phải ăn sạch sành sanh cả khu chợ này mà không chừa lại bất cứ món gì thì mới thỏa mãn được cái tâm hồn ăn uống này.

Giờ đây, cậu đã tới khu vực chuyên bán đồ ăn vặt như các loại bánh kẹo dân gian xuất hiện phổ biến trong cuộc sống dân chúng. Các món ăn được chia làm hai nền văn hóa rõ ràng Đông-Tây, những món bánh kẹo phương Đông có nguyên liệu chủ đạo làm bằng nếp hoặc là gạo, còn những món bánh kẹo phương Tây thì chủ yếu làm từ bột mì.

Trong những quầy hàng, cậu nhìn thấy có một món ăn trông giống như là bánh da lợn ở Việt Nam thì liền đi tới hỏi giá:

- Chú à, cái bánh này có giá bán là bao nhiêu tiền vậy?

Người trung niên liền nói giá cả với cậu:

- Một cái có giá là năm hào đấy cháu.

Cậu nghe xong thì liền nói với hắn:

- Vậy chú lấy cho cháu bốn cái bánh đi ạ!

Người trung niên nghe xong liền lấy bốn cái bánh gói trên tờ giấy rồi đưa cho cậu và nói:

- Của cháu tất cả là hai đồng.

Ngô Hắc Hoàn sau khi nghe xong thì liền móc trong túi ra hai đồng xu và đưa cho hắn, rồi sau đó rời đi. Trên đường đi, cậu cầm lấy một cái bánh và bỏ vào miệng cắn một miếng thì liền cảm thấy độ dẻo dai và hương vị của cái bánh chả khác gì so với bánh da lợn cả. Khiến cho cậu có một cảm giác rằng món ăn này giống như là được người nào đó ở Trái Đất xuyên không đến đây, rồi truyền bá ẩm thực của đất nước Việt Nam cho người dân ở dị giới vậy. Sau đó, cậu cầm lấy một cái và đưa cho Stella ăn thử, cậu thấy rằng cô hầu gái này ăn trong rất ngon lành liền đưa thêm một cái nữa cho Stella.

Khi cậu vừa ăn xong một cái cuối cùng thì đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã ở phía trước mặt:

- Mấy cái thằng mặt heo kia, mau cút khỏi địa bàn của tao ngay! Nếu không thì có mà trách tao...

Đột nhiên có một tên cắt ngang lời nói rồi dở giọng thách thức hắn một câu:

- Mày có giỏi thì đánh tụi tao đi! Nè, nè đánh đi! Nãy mạnh mồn lắm... hự!

Bị tên kia thách thức, sỉ nhục mình thì thắng chịu đựng không nổi liền liền lấy cây gậy tán một cú mạnh nhắm thẳng vào miệng, lực tán này khiến cho tên kia bay vài cây răng. Tên kia liền lấy tay ôm miệng lại vì quá đau đớn, mấy tên đồng bọn thấy vậy liền cầm vũ khí kia xông vào đánh nhau. Hai bên đối địch đánh nhau với mỗi bên khoảng ba chục tên khiến cho một góc khu chợ trở nên lộn xộn cả lên.

Trong lúc hai bên đang đánh nhau thì những người vô tội không may đứng gần đó cũng bị liên lụy, nhất là nhũng tiểu thương, khi mà những sạp hàng bị trận hỗn chiến gây ra thiệt hại, thậm chí là dẫn đến sập sạp hàng, gây ra tổn thất về hàng hóa với giá trị không nhỏ đối với họ.

Tận mắt chứng kiến cảnh này, Ngô Hắc Hoàn dần cảm thấy tức giận trong lòng, khi mà vùng đất do cậu quản lí lại bị chính cái đám côn đồ phá tan sự bình yên mà cậu đang cố gắng xây dựng ở ngôi làng này, một thế lực chủ chốt trong tương lai.

Khi thấy cậu nắm chặt hai bàn tay lại, từ sự việc lần trước, Stella thấy vậy liền thủ sẵng tư thế để sẵn sàng chụp cậu lại nếu như cậu đột nhiên quá khích xông vào đám này.

Thế nhưng, suy nghĩ của Stella đã sai khi mà vị thiếu gia này đã không còn bồng bột như trước đây nữa mà đã trưởng thành hơn nhiều. Mặc dù tức giận là thế, cậu nhận ra là không thể cứ thế mà mù quáng xông vào, làm thế thì không khác gì tự mình thiến xác cho bọn chúng chọc tiết lợn vậy.

Sau đó, cậu suy nghĩ một chút và nói với Stella một câu:

- Chị Stella, chúng ta mau đi gặp Diva thôi nào!

...................

Ở trong doanh trại được đặt ở phía bắc ngôi làng, sau khi cậu kể cho Diva về những gì đã chúng kiến thì này thì Diva đề nghị với cậu:

- Thiếu gia, nếu như cậu cần thì tôi sẽ ra lệnh cho tất cả ba trăm quân lính tiến thẳng tới khu chợ dẹp tất cả bọn chúng.

Sau đó, Diva nhận thấy mình có chút lỡ lời thì chần chừ nói:

- Thế nhưng, cậu biết đấy. Chúng ta không thể bắt người mà không rõ lí do được. Như vậy sẽ gây ra hệ lụy không tốt cho sau này.

Ngô Hắc Hoàn gật đầu đồng ý, mặc dù cậu đã tận mắt chứng kiến trận hỗn chiến nhưng nhiêu đó là vẫn chưa đủ, bởi vì cậu vẫn chưa biết rõ thế lực của bọn chúng như thế nào? Liệu động vào bọn chúng sẽ gây tác dụng ngược, gây nguy hại cho chính bản thân của cậu hay không?

Thế là sau một hồi suy nghĩ, cậu bàn kế với Diva:

- Vậy thì chú cho người giả dạng làm thường dân, rồi chà trộn vào bọn chúng rồi âm thầm điều tra lấy chứng cứ là được.

Diva nghe xong thì liền lắc đầu và nói:

- Ý kiến của thiếu gia có thể áp dụng được, nhưng thành thật mà nói đám binh lính ở đây chỉ biết mỗi chuyện đánh trận. Cho nên nếu cho đi điều tra thì sẽ dễ bị bọn chúng phát hiện, khiến cho người của phe ta sẽ gặp nguy hiểm.

Cậu nghe xong thì cũng gặt đầu đồng ý, sau đó suy nghĩ một chút để tìm ta kế sách và đưa ra ý kiến với Diva:

- Nếu như đưa người điều tra khó như vậy, thì không thể thực hiện theo cách đó được. Vậy thì nếu chúng ta chúng ta tự viết đơn kiện, rồi sau đó lén lút gặp những người bị ảnh hưởng bởi bọn đó rồi bắt bọn họ kí vào thì sao?

Diva nghe xong liền gật đầu tán thành đồng ý và nói:

- Cách làm này cũng hay đấy. Để tôi thử xem sao.

....................

Không bao lâu sau cuộc bàn luận giữa hai người, những tên lính trong quân doanh đã bắt đầu hành động theo lệnh của Diva. Nhiệm vụ đầu tiên mà Diva giao cho họ đó chính là tìm người để lấy lời khai nhằm khiến cho việc dọn dẹp đám côn đồ có tính hợp pháp cao hơn.

Trong lúc hợp khi nãy, Hắc Hoàn có nghi vấn cho rằng gần đây hay xảy ra vụ việc đánh nhau trong chợ, có thể xuất hiện những băng nhóm tranh giành địa bàn của nhau, với lại chủ yếu diễn ra ở chợ, suy ra bọn chúng có thả năng cao là băng nhóm bảo kê.

Để tìm người lấy thông tin, cậu nói rằng là nên bắt cóc người nào đó có liên quan tới chợ như là tiểu thương, mặc dù tuy có hơi vô nhân đạo, nhưng bây giờ là việc cấp bách, chỉ có cách này là nhanh nhất để tìm chứng cứ bắt đám người đó lại.

Diva nghe xong thì có hơi sững sờ vì đề xuất có phần bá đạo của cậu, nhưng hắn lại nhận thấy đây là cách nhanh nhất thì liền gật đầu đồng ý và bảo binh lính cải trang và bảo đi bắt cóc đại một tên tiểu thương nào đó rồi quăng hắn vào nhà làng.

Nhiệm vụ bắt người được thực hiện vào khoảng chiều tối, khi mà ở khu chợ đang tới giờ đang dọn dẹp. Một vài tên lính lén đi theo một tên tiểu thương, khi hắn gần về tới nhà thì bị những tên lính cải trang đánh ngất và lấy cái bao bố trùm lại và đem về nhà làng.

Khi mở bao bố ra, hắn nhìn thấy Ngô Hắc Hoàn hồi lúc nãy còn mua bánh của hắn liền ngơ ngác ngỡ ngàng hỏi:

- Chẳng phải nhóc là người mà chú mới gặp hồi nãy sao? Tại sao bây giờ...

Người trung niên kia chưa kịp nói xong thì Diva ngay lập tức xen ngang và quát mắng tên kia:

- Hỗn xược! Ngươi có biết đây là ai không?

Người trung niên lắc đầu trong vẻ sợ sệt và hỏi:

- Vậy, người này là ai vậy?

Diva liền lập tức trả lời người trung niên kia:

- Đây chính là con trai đích tôn của vị bá tước đại nhân Ngô Cao Đoàn. Người mà bây giờ sẽ dẹp bọn côn đồ trong chợ cho các ngươi.

Người trung niên nghe xong thì liền nhanh chóng nước mắt nước mũi chảy ròng rồi quỳ lạy cầu xin cậu với giọng thê lương thảm thiết:

- Thiếu gia à, từ lúc bọn côn đồ bảo kê đến đây. Chúng đã khiến cho cuộc sống chúng tôi đảo lộn hoàn toàn, làm cho chúng tôi phải sống trong nơm nớp lo sợ. Xin thiếu gia hãy ra tay trừng trị bọn chúng, tìm lại công lý cho tất cả chúng tôi!

Ngô Hắc Hoàn chứng kiến cảnh này thì cũng chỉ biết dở khóc dở cười, khi mà tên này lại thay đổi bộ mặt một cách nhanh như lật bánh tráng vậy, khiến cho cậu muốn cho người đuổi thẳng ra ngoài ngay lập tức. Thế nhưng, dù sao thì tên này sau này sẽ là người cung cấp thông tin quan trọng cho cậu, vì thế cậu đành cắn răng đỡ tên kia rồi nói:

- Chú không cần phải làm bộ dạng như vậy đâu! Việc bây giờ chú cần phải làm bây giờ đây chính là khai ra những sự việc diễn ra ở chợ từ trước tới nay là được.

Người trung niên liền đứng lên gạt hết đống nước mắt nước mũi chảy tèm lem trên khuôn mặt và kể cho cậu và Diva nghe về những gì xảy ra ở làng trong khoảng thời gian gần đây.

Hắn kể rằng bọn chúng là những người từ nơi khác đến, ban đầu có khoảng từ bảy đến tám nhóm, sau một hồi tranh đấu thì hiện giờ chỉ còn hai nhóm, mỗi nhóm có khoảng hơn một trăm tên.

Nghe tới khúc này, cậu liền cảm thán nói:

- Như vậy chẳng phải là bọn chúng quá đông sao? Nếu như bọn chúng hợp lực lại thì cũng khiến cho chúng ta khó mà đối được.

Sau đó, cậu chợt nhận ra một điều gì đó, liền quay sang Diva và nói:

- Diva, sau khi giải quyết xong đám côn đồ này thì chú mau chóng cho người áp giải cái đám quản lí chợ đến nhà làng hỏi tội!

Diva nghe xong liền nhận ra việc để bọn chúng lộng hành đến như vậy là do bọn chúng cấu kết lại với nhau. Sau đó hắn nhìn cậu với vẻ thâm phục và chấp tay nói:

- Thiếu gia anh minh! Nếu cậu không nói thì tôi đã không nhận ra.

Rồi sau đó nói tiếp với giọng danh thép:

- Sau khi giải quyết xong đám đó, thì tiếp theo sẽ tới bọn quản lí chợ.

....................

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. Được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Chủ nhật, ngày 18/7/2021.)

55 năm Bác Hồ ra lời kêu gọi “Không có gì quý hơn độc lập, tự do”. 17/7/1966-17/7/2020.

....................

Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."

- Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Từ chương 1 đến chương 12.

- Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Chương 13: Mô Hình Vườn Ao Chuồng (Phần Một).

Chương 14: Mô Hình Vườn Ao Chuồng (Phần Hai).

Chương 15: Giá Cá Biển Lạm Phát Và Xây Dựng Đường Xá, Đào Mương Tại Khu Đất Nông Nghiệp Mới Khai Khoang Nằm Ở Phía Đông Của Ngôi Làng Ngụ Cư.

Chương 16: Đánh Nhau Ở Chợ Và Giải Quyết Băng Nhóm Bảo Kê, Bắt Giữ Nhóm Côn Đồ Lưu Manh Lộng Hành Ngang Ngược, Ức Hiếp Dân Lành Ở Làng Ngụ Cư (Phần Một).