Người đó 25 tuổi, tôi 15 tuổi. Người đó sống cạnh tôi từ nhỏ tới lớn. Người đó luôn chăm sóc tôi, luôn làm tôi cười. Người đó rất rất thông minh, hiểu chuyện, lễ nghĩa và rất đẹp nhé... Ừm, tôi luôn ngưỡng mộ người đó và... cũng rất thích người đó.
Người đó có một cô em gái đã có chồng và cũng mới sinh đứa con đầu lòng. Một đứa trẻ đáng yêu. Khi tôi nhìn thấy đứa trẻ ấy trong tay người đó tôi liền cười nhạo:
- Để em gái sinh con trước mình, thật xấu hổ.
Tôi luôn như vậy. Giọng điệu cọc cằn khó nghe lại còn hay châm chọc người khác, mặc dù biết như vậy là không đúng nhưng tôi lại chẳng thể giả tạo mà cười đùa làm vui vẻ người khác.
Tuy thế nhưng người đó vẫn mỉm cười và nói với tôi dịu dàng: "Anh chờ em lớn".
Chỉ một câu nói với 4 từ đã cho tôi một hi vọng nhỏ. Hi vọng về một điều gì như là người đó cũng thích tôi chẳng hạn. Tôi cứ nuôi hi vọng ấy tới một ngày... Hôm ấy, tôi đi học về, như thường lệ nhìn sang nhà bên. Cứ nghĩ vẫn có nụ cười ấm áp nào luôn đợi chờ tôi như mọi ngày. Nhưng không, tôi không thấy nụ cười chào đón nào cả, cũng không thấy bóng hình quen thuộc đứng đợi tôi đi học về để cười và vẫy tay với tôi. Thay vào đó là hình ảnh người đó đang nói chuyện điện thoại với ai đó rất vui vẻ, gương mặt rạng rỡ luôn thấy nụ cười ấm áp mà tôi nghĩ nó luôn dành cho tôi, chỉ mình tôi...
Lúc kết thúc cuộc gọi, người đó còn gửi về đầu bên kia một nụ hôn gió với gương mặt hạnh phúc. Tôi sững người, cúi mặt, sống mũi cay sực lên. Tôi ngẩng cao đầu liền thấy khuôn mặt rạng rỡ của người đó. Tôi lặn ra một nụ cười tươi nhất có thể rồi một mạch đi thẳng vào nhà bỏ lại người đó cùng với nụ cười ấm áp kia...
Cũng không hiểu sao từ hôm đó lịch học của tôi dày đặc hơn và công việc của người đó cũng nhiều hơn. Chúng tôi ít gặp mặt, thời gian gặp cũng không nhiều. Có lần chạm mặt nhau ngoài đường cũng chỉ kịp gật đầu chào rồi lại phóng vụt đi. Càng sau chúng tôi cũng dừng liên lạc luôn.
Hai năm sau, tôi bước vào kì thi quan trọng nhất đời học sinh: kì thi Tốt nghiệp THPT Quốc gia. Một ngày đẹp trời nào đó, tôi cùng đám bạn đi tụ tập về, tới cổng nhà tôi cái đám bạn trời đánh liền giật người tôi lại.
Một đứa vỗ vỗ vai tôi hỏi:
Ê, kia có phải crush mày không mày?
Ai cơ... ???
Tôi ngẩng đầu nhìn, cả người đơ lại đứng trân trân nhìn...
- Ê tụi tao rút đây, bái bai.
Nói rồi mấy đứa chuồn luôn để lại tôi đứng đó.
Tôi đứng, hai mắt dán vào người đó. Cao, đẹp trai và... rất chững chạc trong bộ vest đen lịch lãm. Tôi cứng ngắc bước tới trước mặt người đó, thật chả biết nói gì... Khỏe không? Sống tốt không? Hay gì khác??
Cuối cùng vẫn là người đó phá vỡ bầu không khí gượng gạo này:
Em lớn thật rồi, em gái.
Lại là em gái. Em gái cái đầu nhà anh. Tôi khó chịu. Phải vậy, trước giờ tôi chỉ được coi là em gái. Tôi ghét điều này. Cứ như trong phim không phải đều là thanh mai trúc mã gì đó coi nhau như anh trai em gái rồi vẫn yêu nhau sao??? Vậy mà tới tôi thì... Có thể không biết sẽ không đau thương. Mà đau nhất là tôi biết người đó không những coi tôi là em gái mà còn có người yêu rồi. Tại sao biết á? Ờ thì là trong một lần đi mua đồ với bạn, thật tuyệt vời khi tôi nhìn thấy người đó dẫn bạn gái đi mua giày, còn tự tay đeo cho nữa... Bạn tôi thấy, nó đập tôi phát rõ đau, kêu tôi không chịu nắm bắt để mất rồi. Có lẽ nó không biết vốn dĩ tôi đã không thể bắt vì... Trở lại thực tại, tôi trợn mắt nhìn:
- Lớn sao nhỏ sao?
Tôi vênh mặt bỗng nhiên có cảm giác tức giận liền nổi quạu luôn.
- Hầy,... em vẫn vậy. Chiều cao chắc cũng vậy nhỉ?
Người đó tươi cười nói, tay duỗi ra xoa đầu tôi.
Vẫn là nụ cười ấm áp ấy mà sao giờ tôi thấy đáng ghét thế nhỉ? Chắc là do anh đã động đến điều tối kị của tôi: Chiều Cao. Từ nhỏ đến lớn tôi luôn giữ cái chiều cao bền vững: chỉ tới vai người đó. Ngay lập tức tôi phát hỏa, hất mạnh tay người đó ra quát lớn:
- Anh có việc gì? Tới mà không vào nhà đứng đây làm cảnh hả hay muốn cho người khác nghĩ là đòi nợ nhà em??? Có gì giải quyết lẹ lẹ lên cho được việc.
Tôi gắt gỏng, giọng điệu khó nghe.
Tôi luôn luôn như vậy, gắt gỏng khó nghe, giọng điệu cộc cằn thô lỗ. Vậy mà cũng chỉ có người đó là vui vẻ lắng nghe. Hai người chúng tôi như hai thái cực. Người đó cao, đẹp, thông minh, gia đình khá giả lại học giỏi, tốt bụng hay giúp đỡ mọi người. Đúng con ngoan trò giỏi tiêu chuẩn. Có thể các bạn không biết chúng tôi học đều từ một trường mà ra, từ tiểu học tới phổ thông chỉ là cách nhau 10 khóa. Thành tích học tập siêu xuất sắc đấy, được thầy cô lưu trữ lại và kể tụi tôi nghe từ lúc vào trường đến khi tốt nghiệp (chính là câu chuyện học bá trong truyền thuyết mà hay có trong phim học đường Trung Quốc ấy). Ở trường còn có một club fans hâm mộ người đó nữa cơ (chính tôi cũng không hiểu, cách nhau bao nhiêu khóa học, thông tin có được chỉ là tấm ảnh hiệu trưởng chụp cùng với tuyển học sinh giỏi đạt giải quốc gia năm nào, câu truyện của các thầy cô và những giải thưởng trưng bày trong thư viện, vậy mà lại tạo nên một hội fan đông đảo).
Tôi thì ngược lại với sự xuất sắc nổi trội ấy. Tôi, một đứa vô cùng bình thường, ngoại hình bình thường, học lực bình thường gia cảnh càng bình thường. Vấn đề là tôi đây là người hướng nội, chỉ giao lưu với người đã quen thân. Cực ghét các hoạt động tập thể, những nơi đông người.
Tổng kết là vậy đấy. Quả là chả có lấy một điểm chung nào. Hơn nữa, tôi như vậy lại là không xứng với người đó. Bởi vậy tôi vừa tức giận vì người đó quá xuất sắc lại xấu hổ vì bản thân quá bình thường, nhạt nhẽo. Có lẽ được gặp nhau, quen biết và cùng lớn lên là điều may mắn nhất cuộc đời tôi...