Chương 268: Bắt đầu Đấu giá

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

----------------------

Thời điểm bị người chế giễu, Vân Phi Dương đưa ra một tấm thẻ vàng đại biểu thân phận tôn quý, lúc này Lương Âm mới thở dài một phen.

Bất quá.

Nàng không thể khống chế tâm tình của mình, ngã người tựa trong ngực nam nhân này.

Từ khi cùng hắn quen biết, dù gặp vấn đề gì, hay thời điểm tuyệt vọng nhất, hắn đều sẽ xuất hiện trợ giúp mình.

Lương Âm nhào vào trong ngực Vân Phi Dương trước mặt mọi người, khiến bọn họ phải nhìn lại.

- Hiện tại người trẻ tuổi quá phóng túng rồi, dám trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp.

- Ngốc quá.

Vân Phi Dương khẽ vuốt tóc nàng, cười nói:

- Cô là nữ nhân của ta, đương nhiên phải đối xử với cô tốt rồi.

Mọi người nổi da gà.

Ân ái như thế ở nơi công cộng, lại còn mặt mũi nói thế.

Lương Âm cũng không biết từ đâu mà có dũng khí, không nhìn mọi người chung quanh, vẫn ôm chặt hắn.

Một khắc này.

Nàng muốn thổ lộ.

- Khụ khụ.

Nhưng vào lúc này, Cao Viễn Chúc ho khan mấy lần, lên tiếng.

- Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.

Xoát.

Lương Âm vội vàng vọt ra lui lại hai bước, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ cúi đầu.

Vân Phi Dương đen mặt, hận không đá bay lão viện trưởng phá không biết tình thế trước mặt này ra ngoài.

Đông.

Đột nhiên, tiếng chiêng vang lên.

Tương Cần đứng trên đài, cười nói:

- Chư vị, buổi đấu giá sắp bắt đầu, mời các vị thượng tọa.

Vân Phi Dương kéo Lương Âm thẹn thùng đi qua.

Đại sảnh phòng đấu giá tương đối rộng rãi, có thể chứa trên dưới một trăm người.

Đài đấu giá ở trung ương, bốn phía có từng dãy ghế dựa, nơi này là chỗ ngồi cho người phổ thông, rất nhiều võ giả đã ngồi xuống.

Võ giả có được thẻ nạm vàng trở lên thì có phòng nhỏ của riêng mình.

Ba người Vân Phi Dương đương nhiên sẽ không ngồi tại đại sảnh, dù sao ở đây có nhiều người tốt xấu lẫn lộn, chướng khí mù mịt, thực sự không thể chịu được.

- Tiểu tử, theo ta đi.

Cao Viễn Chúc dẫn Vân Phi Dương cùng Lương Âm tiến về lầu hai, bọn họ vừa đi lên, Xuân Lan Thu Cúc đã tươi cười như hoa chào đón.

- Thấy không.

Cao Viễn Chúc xuất ra thẻ nạm vàng, đắc ý nói.

- Đây chính là thân phận, chỉ có bản viện trưởng mới có tư cách.

- …

Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái.

Ngày hôm nay hắn mới ý thức được, phó viện trưởng cũng có tính cách này a.

- Cao viện trưởng.

Xuân Lan đi tới, hơi hành lễ.

Cao Viễn Chúc vuốt râu cười một tiếng, hiển thị phong phạm cường giả.

Thu Cúc hướng Vân Phi Dương hành lễ, cười nói:

- Vân thiếu hiệp, lão gia nhà ta đã an bài cho ngài Huy hoàng sảnh tốt nhất, xin mời đi theo ta.

Nụ cười Cao Viễn Chúc ngưng kết.

Huy hoàng sảnh là gian phòng quy cách tối cao của phòng đấu giá Thôi gia, có thể đi vào nơi này chỉ có đại nhân vật như Lâm Nhược Hiên!

Tên này sao có thể?

Ngay tại thời điểm Cao Viễn Chúc ngây người, Vân Phi Dương cười nói:

- Viện trưởng, chúng ta đi trước.

Nói xong, kéo Lương Âm rời đi, hắn sẽ không mang Cao Viễn Chúc đi cùng, dù sao hắn còn muốn thân mật với Lương Âm.

- Ách!

Cao Viễn Chúc mơ hồ đứng nguyên tại chỗ.

Huy hoàng sảnh, quả nhiên huy hoàng.

Lương Âm theo Vân Phi Dương đi vào, mắt thấy gian phòng bố trí vô cùng hào hoa, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ chấn kinh.

Vốn nàng xuất thân hào môn Địa Sơn Trấn cho nên nháy mắt đã đoán được, vẻn vẹn bài trí cùng bàn ghế trong phòng cũng phải tốn mấy vạn lượng.

- Cũng không tệ lắm!

Vân Phi Dương nói với Thu Cúc:

- Thay ta cám ơn lão gia của các ngươi.

Thu Cúc khom người nói:

- Vân thiếu hiệp không có gì phân phó, nô tỳ lui xuống trước.

- Đi đi.

Vân Phi Dương phất tay.

Thu Cúc vừa rời đi, vẫn chưa đóng cửa, tên này đã đi tới trước mặt Lương Âm, ôm eo nàng, cười nói:

- Thế nào, có phải bị dọa?

Lương Âm lấy lại tinh thần, che giấu đáp.

- Không có

Vân Phi Dương dò xét sương phòng một phen, cười nói:

- Nếu như nàng thích, hôm nào ta sẽ xây cho nàng một tòa phủ đệ càng hào hoa hơn nơi này.

Lấy tư sản hắn hiện tại tuy kém Thôi gia, nhưng ít ra cũng là cấp bậc mười đại gia tộc, mua một miếng đất trống, kiến tạo phủ đệ hào hoa dễ như trở bàn tay.

- Cắt.

Lương Âm tránh ra khỏi vòng tay hắn.

Vân Phi Dương cười cười, ngồi xuống trên chiếc ghế không biết làm bằng vật liệu gì.

Ông!

Vừa ngồi xuống, trận pháp ngay phía trước lấp lóe lưu quang, sương phòng chợt mở ra một cửa sổ, có thể thu hết quan cảnh dưới đấu giá sảnh bên dưới vào mắt.

Vân Phi Dương ngạc nhiên nói:

- Thôi gia thực biết chơi.

Bao sương đỉnh cấp này ẩn chứa trận pháp cao cấp, người trong phòng có thể nhìn rõ ràng tình huống dưới hội trường, người khác lại không có cách dùng Linh Niệm tra xét người trong bao sương.

Lương Âm cũng kinh ngạc.

- Đến đây ngồi với ta nào.

Vân Phi Dương dựa vào trên ghế, vẫy tay nói:

- Cái ghế này thật thoải mái, lại đây chúng ta ngồi cùng.

Lương Âm nguýt hắn một cái, rồi ngồi trên một cái ghế khác.

Vân Phi Dương mặt dày đi qua, nói:

- Cô không đến ngồi, vậy ta đến.

Lương Âm bị tên vô sỉ này đánh bại, cũng chỉ có thể mặc cho hắn ngồi bên cạnh mình, trái tim nhỏ cũng phanh phanh nhảy loạn.

Hai người vừa mới ngồi xuống không bao lâu, Tương Cần đứng trên đài cao đã lên tiếng.

- Mọi người yên lặng một chút.

Dát.

Nguyên bản phòng bán đấu giá đang náo nhiệt chợt an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm nữ nhân trên đài, chờ mong bắt đầu đấu giá.

Tương Cần không hổ là người quản lý sinh ý chuyên nghiệp, nàng biết khách hàng lúc này đang suy nghĩ gì. Cho nên, cũng không nói nhiều, chỉ giảng giải quy tắc đấu giá, rồi vung tay ngọc lên, giữa đài cao hiện ra một Thạch Trụ.

Phía trên, đặt một bản bí tịch.

- Chư vị, đây cũng là kiện vật phẩm thứ nhất bán đấu giá.

Tương Cần nhẹ nhàng cầm bí tịch lên, cười nói:

- Tam phẩm Vân Hải Kiếm Pháp.

- Kiếm pháp?

- Kiện vật phẩm thứ nhất là kiếm phổ, lần này tới đúng rồi!

Mọi người nóng mắt.

Tại Vạn Thế Đại Lục, kiếm pháp vũ kỹ khá hi hữu.

Tương Cần phất tay, tràng diện yên tĩnh.

Nàng tiếp tục nói:

- Kiếm pháp này là sau khi Độc Cô tiền bối đột phá Kiếm Hoàng, quan sát đỉnh núi đám mây lĩnh ngộ ảo diệu, sáng tạo mà thành.

- Do Độc Cô tiền bối sáng tạo!

Mọi người kinh hãi.

Năm trăm năm trước, Vạn Thế Đại Lục xuất hiện một kiếm pháp thiên tài, hai mươi tuổi thành tựu Kiếm Vương, năm mươi vấn đỉnh Kiếm Hoàng, trăm năm thành tựu Kiếm Đế.

Hắn gọi Độc Cô Hành!

Có học giả căn cứ lịch sử ghi chép thống kê ra, trong trăm võ giả mới có thể xuất hiện một kiếm giả.

Độc Cô Hành chẳng những là kiếm giả, còn đột phá đến Kiếm Đế, là siêu cấp kiếm đạo cao thủ để chúng sinh ngưỡng mộ, kiếm pháp hắn sáng tạo ra mặc dù chỉ có Tam phẩm, những cũng có chỗ hơn người!

Thành công câu lên hưng phấn của mọi người, Tương Cần nói tiếp.

- Giá khởi đầu, mười vạn lượng.

- Mười lăm vạn!

- 20 vạn!

- 30 vạn!

Mọi người bắt đầu đấu giá.

- Chậc chậc.

Vân Phi Dương nắm tay Lương Âm, nhìn mọi người kịch liệt đấu giá phía dưới, nói:

- Một bản Tam phẩm kiếm pháp mà thôi, vậy mà đấu giá hưng phấn như thế.

Tam phẩm kiếm pháp xác thực rất phổ thông.

Nhưng hắn không biết, chỉ cần kiếm pháp mang theo danh hiệu Độc Cô Hành, giá trị không thể đo lường.

Đây chính là hiệu quả và lợi ích của danh nhân.

Coi như không tu luyện mua về cất giữ, cũng cực kỳ giá trị.