Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyenyy.com
----------------------
Thời điểm Lương Âm giác tỉnh trong Xích Viêm Động bộc phát ra một chút Thần lực, Vân Phi Dương hấp thu được, Thần Cách văn tyến đạt đến trạng thái đỉnh phong.
Thậm chí mạnh hơn dĩ vãng một chút.
Cơ Viêm lúc này chộp vào tay phải Vân Phi Dương, quả thực muốn chết.
Bất quá.
Ngay lúc hắn chuẩn bị không tiếc vận dụng át chủ bài, cũng muốn đánh bay tên công tử cuồng vọng trước mặt, một đạo thanh âm lãnh lệ truyền đến:
- Dừng tay.
Nghe tiếng, Cơ Viêm quay đầu nhìn lại thì thấy Tương Cần từ trong đi ra, sắc mặt nàng băng lãnh, nói:
- Nơi này là nơi bán đấu giá, không phải địa phương để các ngươi ẩu đả.
- Không nghĩ tới nàng lại ở chỗ này!
Cơ Viêm dường như rất kiêng kị Tương Cần.
Hắn thu hồi Tử Viêm, sau đó thả tay Vân Phi Dương ra, cười nói:
- Tưởng tiểu thư, ta chỉ đùa với tiểu tử này một chút, không có đánh nhau a.
"Hưu."
Vân Phi Dương cũng thu thần lực về.
Hắn nói thầm:
"Thân phận nữ nhân này chắc không chỉ là tổng quản Thôi gia thuê thôi đâu."
Tương Cần đứng trước mặt hai người, nói:
- Người tiến vào phòng đấu giá Thôi gia đều là khách quý, tiểu nữ không hy vọng phát sinh việc không thoải mái.
Cơ Viêm cười nói:
- Bản thiếu nhớ kỹ.
Nói xong phất tay.
- Chúng ta đi thôi.
Mấy tên hạ nhân Cơ gia vội vàng đi theo, nhưng trước khi đi đều trừng Vân Phi Dương một chút, giống như muốn ghi nhớ hắn.
"Hô."
Sau khi đám người rời đi, Cao Viễn Chúc mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Hắn vội vàng đi tới, chắp tay nói:
- Đa tạ Tương tổng quản ra mặt, nếu không, học sinh này của ta sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Tương Cần cười nói:
- Cao viện trưởng khách khí rồi.
Nói xong, đè ép thanh âm, nói:
- Tiểu tử, lá gan ngươi thật lớn, công tử nhà họ Cơ cũng dám gây vào.
Vân Phi Dương đáp.
- Khi dễ nữ nhân ta, coi như Thiên Vương lão tử, ta cũng phải đánh.
Lương Âm khẽ giật mình, tiếp theo ngượng ngùng cúi đầu, trái tim giống như bôi mật.
Tương Cần lắc đầu, quay người rời đi.
(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-truyenyy.com)
...
Một trận xung đột bởi vì Tương Cần xuất hiện bị nhẹ nhõm hóa giải.
Mọi người sau khi tiến vào phòng đấu giá, thủy chung đều nghĩ đến một việc, tổng quản Thôi gia này, đến cùng là người thế nào, một câu đã để Cơ Viêm trung thực lại.
- Thân phận Tương tổng quản khẳng định không đơn giản!
- Đúng vậy, công tử nhà họ Cơ lục tinh Thành cũng không dám làm càn, người này có thể đến từ thành trì có tinh giai cao hơn.
- Thôi gia cũng thật lợi hại, vậy mà có thể mời đến tổng quản dạng này.
Mọi người vừa nghị luận vừa theo thứ tự xếp hàng tiến vào hội trường.
Muốn tiến vào hội trường, phải nắm giữ thẻ bạc trở lên, nếu không sẽ bị cự tuyệt ngoài cửa.
Những võ giả đến đây đều hiểu rõ đạo lý này. Cho nên, mỗi người đều mang thẻ bạc Thôi gia, thậm chí, còn không chỉ một tấm.
- Xú tiểu tử!
Cao Viễn Chúc cũng xếp hàng, thấp giọng nói:
- Vừa rồi xém chút hù chết ta.
Thời điểm Cơ Viêm bạo phát hỏa diễm, lão nhân toát mồ hôi lạnh, sợ Vân Phi Dương sẽ bị giết.
Vân Phi Dương cười không nói.
Cao Viễn Chúc chân thành nói:
- Sau khi đi vào thì theo ta, thành thành thật thật, đừng gây thêm phiền toái.
- Vâng.
Vân Phi Dương ứng tiếng.
- Đây.
Cao Viễn Chúc lấy ra thẻ bạc, nói:
- Ngươi cầm trước, để không bị người ta đuổi ra ngoài.
"..."
Vân Phi Dương có chút sụp đổ.
Nhưng trong lòng vẫn rất cảm kích. Chí ít, lão đầu này thật tâm đối tốt với mình.
Rất nhanh.
Đến phiên Cao Viễn Chúc, hắn lấy ra thẻ nạm vàng, người Thôi gia phụ trách nghiệm chứng lập tức biểu hiện vẻ tôn kính.
Mà võ giả theo đều hiện ra vẻ hâm mộ.
Có thẻ nạm vàng, ít nhất phải có hai trăm vạn lượng, đây mới thực sự là nhà giàu nè.
Sau khi Cao Viễn Chúc tiến vào, đến phiên Vân Phi Dương, hắn cũng không có nóng lòng lấy thẻ mà quay người hỏi Lương Âm.
- Cô có thẻ không?
- Ta...
Lương Âm hất tay Vân Phi Dương ra, rất miễn gượng cười nói:
- Bán đấu giá lại có cái gì tốt, ta về đi tu luyện.
Nàng không có thẻ.
Trên thân cũng không bạc.
Vốn có một ngàn lượng, nhưng nửa năm trước, Vân Phi Dương xông Luyện Võ Tháp, đã bồi đi vào hết. Cho nên, mấy tháng nay cũng rất gian khổ, phần lớn đều ăn ké cô bạn thân Tô Tình.
- Không có thì biến dùm, đừng làm kẹt đò!
- Đúng đấy, đừng chậm trễ thời gian của mọi người.
Có người kêu la.
Bọn họ nhìn ra được, nữ hài tướng mạo không tệ lắm này không có thẻ.
Nội tâm Lương Âm bị thương tổn, hận không thể lập tức biến mất ở chỗ này.
"Ba."
Đột nhiên, Vân Phi Dương bắt lấy nàng, nói:
- Tới đây.
- Ngươi...
Lương Âm thoát không nổi, sau cùng bị kéo qua.
Nàng cắn môi mỏng, trong mắt ứa nước nói:
- Ngươi còn chê ta không đủ mất mặt sao? Ngươi kéo ta đến đây, cũng muốn nhục nhã ta à?
Vừa mới dứt lời đã cảm giác trong tay bị nhét một vật, cúi đầu xem xét, nguyên lai là thẻ tiền Thôi gia.
Lương Âm ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi.
- Vậy ngươi làm sao đi vào?
- Ta còn có mà.
Vân Phi Dương thấp giọng nói một câu, sau đó lấy ra một tấm thẻ, đưa cho Thôi gia hạ nhân nghiệm chứng, thuận lợi thông qua.
Đến phiên Lương Âm.
Nàng đi lên trước, vốn muốn lấy thẻ ra, lại nghe có người sau lưng hô:
- Này này, không có thẻ thì đừng đứng kẹt chỗ này, mau mau tránh ra.
- Đúng vậy, đừng tưởng rằng có mấy phần tư sắc thì có thể đứng chỗ này chậm trễ thời gian của mọi người.
Mọi người lại la lên.
Buổi đấu giá sắp bắt đầu, bọn họ đang rất vội vã đi vào trong.
Lương Âm nắm thật chặt thẻ trong tay, đập mạnh xuống bàn nghiệm chứng, cả giận quát.
- Ai nói ta không có thẻ!
Dát.
Toàn trường tĩnh mịch.
Tất cả mọi người an tĩnh lại.
Hạ nhân Thôi gia phụ trách kiểm tra cũng ngây người.
Lương Âm ý thức được mình vừa rồi giống như biểu hiện quá táo bạo, gấp gáp che miệng. Bất quá, khi nàng nhìn xuống tấm thẻ mình đặt trên bàn, cả người cũng ngốc như con gà.
Trên bàn nghiệm chứng có một tấm thẻ, lóe ra ánh vàng, rực rỡ ánh sáng.
Đây là thẻ vàng!
- Má ơi!
- Không phải chứ?
Mọi người xoa xoa hai mắt, thấy rõ tấm thẻ vàng kia, đồng loạt nhìn về phía Lương Âm, trong ánh mắt lóe ra vẻ chấn kinh và hâm mộ.
Thẻ nạm vàng đã có thể đại biểu thân phận.
Mà Thôi gia phát hành thẻ vàng càng thêm tôn quý, bởi vì cái này không chỉ vấn đề có tiền, mà còn là biểu tượng thân phận!
Nghe nói mỗi một tòa thành trì, người nhận được thẻ vàng của Thôi gia, chỉ có mười mấy nhà. Mà không nhà nào không phải danh môn vọng tộc số một số hai của thành đó!
Bây giờ, Lương Âm xuất ra thẻ vàng, để bọn hắn ngu ngốc.
Vừa rồi hai người kêu la lớn nhất, mặt mo truyền đến cảm giác đau rát nóng bỏng. Bởi vì, bọn họ cầm chỉ thẻ bạc, trước mặt thẻ vàng, tư cách nói chuyện cũng không có a!
- Vị tiểu thư này, mời vào bên trong.
Người hạ nhân kiểm chứng hoàn hồn, vội vàng đi tới, tự thân dẫn đường Lương Âm.
"Ây..."
Lương Âm cầm thẻ trong tay, mơ hồ đi qua.
Một khắc này.
Nàng cảm giác tấm thẻ này thật nặng, ép mình không đi nổi.
"Xoát."
Vân Phi Dương bên cạnh theo tới, cười nói:
- Tấm thẻ này cho cô, về sau nếu có người nào xem thường, thì lấy tấm thẻ này ra hung hăng đánh mặt bọn hắn.
Lương Âm nhìn hắn, nước mắt đột nhiên lăn xuống.
Vân Phi Dương hoảng hốt cuốn quýt:
- Thế nào còn khóc?