Chương 207: Thần Thần bạo phát

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

----------------------

Thần Văn địa đồ rất huyền diệu, phàm nhân không có cách nào lĩnh hội.

Nhưng.

Càng huyền diệu, càng khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của Mộ Dung Thượng Thư, hắn thầm nghĩ:

- Vật này, có lẽ là một bản đồ bảo tàng, trong đó ẩn giấu Cấm Thuật!

Loại Cấm Thuật này.

Không thể lấy hình thái bí tịch truyền lưu.

Vẽ trên địa đồ cổ lão chỉ dẫn người hữu duyên đi tìm, đáng tin cậy một chút.

- Hẳn động lòng!

Vân Phi Dương âm thầm suy đoán, chợt nói ra:

- Thiên tài địa bảo, người tài mới có, bản nhân nguyện giao ra, nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng ta một điều kiện!

- Nói.

Mộ Dung Thượng Thư lạnh lùng nói.

Nếu như không phải quá để ý tấm bản đồ này, lại không nắm chắc trong thời gian nhanh nhất giành lại, hắn đã sớm thi triển uy áp, khống chế hắc y nhân kia.

Vân Phi Dương nói:

- Rời đi mười dặm, mà ta sẽ để địa đồ chỗ này.

- Được.

Mộ Dung Thượng Thư vung tay áo, hướng về đằng sau bay đi.

Đừng nói mười dặm, coi như hai mươi dặm!

Hắn cũng có thể lui, bởi vì Linh niệm đã khóa chặt mục tiêu, người kia nếu như dám ngang ngạnh, hắn cũng chỉ lãng phí một chút thời gian đã đuổi theo được.

- Hô!

Vân Phi Dương thở dài một hơi, cánh tay phải cũng triệt để trầm lại.

Nói thật, hắn thật sợ Vũ Vương này đột nhiên xuất thủ. Đến lúc đó, hắn chỉ có bạo phát lá bài tẩy.

Thế nhưng.

Một đoạn thần văn Thần Cách thức tỉnh, có thể xuất kỳ bất ý chém giết một Vũ Vương hay không, hắn không thể nào khẳng định, cho nên nếu như có thể lừa gạt thì hắn tình nguyện lừa gạt.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-truyenyy.com)

...

Vân Phi Dương cũng không dùng mánh lới đầu, thật để Thần Văn địa đồ dưới đất.

Dược Thần lưu lại tấm bản đồ này, chỉ dẫn người hữu duyên tiến vào động thất, hắn không chỉ đi vào, còn lấy hết Bách Thảo, địa đồ đã mất ý nghĩa.

- Tiền bối!

Vân Phi Dương cúi người, cũng không có buông ra địa đồ, la lớn:

- Ta đã để chỗ này.

Mộ Dung Thượng Thư cách mười dặm, nhàn nhạt gật đầu, trong nội tâm lại thầm nghĩ:

- Tiểu tử này coi như thức thời, đợi lát nữa đạt được địa đồ, lưu hai người toàn thây.

Hắn sẽ không bỏ qua cho Vân Phi Dương.

Bởi vì, địa đồ rất đặc thù có lẽ giấu huyền cơ khác, hắn không chỉ muốn chiếm được, còn không thể để lại người sống, miễn cho tin tức truyền đi, đưa tới phiền toái.

Vũ Vương, Võ Giả chi vương.

Trong mắt bọn họ, kẻ yếu chỉ là cỏ rác tùy ý gạt bỏ.

Nếu như mới vừa tiến vào Thiên Vũ Quận, Vân Phi Dương có thực lực của Mộ Dung Thượng Thư, hắn tuyệt đối sẽ diệt toàn bộ Vương Hổ quân đoàn.

Đừng hỏi vì cái gì.

Thế giới cường giả vi tôn, nhân mạng tiện.

Loại tình huống này, tại Thần Giới cũng có thể thấy, nhất là khi đại Thần chi chiến, biết bao nhiêu thành trì cùng sinh linh trong nháy mắt hôi phi yên diệt.

Bọn họ vô tội.

Thế nhưng loại vô tội này hướng ai kể?

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-truyenyy.com)

...

Vân Phi Dương vẫn buông địa đồ ra.

Xoát!

Đột nhiên, hắn ôm lấy Thần Thần, giẫm ‘Quỷ bộ’, nháy mắt biến mất.

- Hả?

Mộ Dung Thượng Thư nao nao.

- Tiểu tử này chạy lẹ đó.

- Đáng tiếc!

Hắn cười lạnh.

- Vẫn quá chậm.

Xoát.

Khi đang nói chuyện, Mộ Dung Thượng Thư bay đến mảnh đất trống, phất ống tay áo địa đồ nhẹ nhàng rơi tay.

- Hả?

Hắn khẽ nhíu mày.

Bởi vì, ngón tay cùng địa đồ tiếp xúc, một cỗ độc tố lan tràn, ăn mòn kinh mạch.

- Vậy mà dùng độc!

- Quá coi thường lão phu rồi!

Mộ Dung Thượng Thư tùy ý vận chuyển tâm pháp, độc tố trong thể nội lập tức bị bức ra, hóa thành sương trắng.

Vân Phi Dương ném độc do Lăng Sa La phối chế.

Mà độc dược của cô bé kia trước mắt chỉ có thể hạ độc được Vũ Tông, độc Vũ Vương thì thua.

- Tiểu tử!

Bài xuất độc xong, Mộ Dung Thượng Thư ngẩng đầu, cười nhạt.

- Ta đã cho ngươi đủ thời gian chạy trốn, cũng coi như hoàn thành hứa hẹn.

Xoát!

Cuồng phong chợt nổi lên, cây cối sụp đổ.

Mộ Dung Thượng Thư biến mất, hắn đuổi theo địa phương Vân Phi Dương chạy thục mạng, tốc độ rất nhanh để cho người ta than thở!

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-truyenyy.com)

...

Giữa rừng cây rắc rối phức tạp, Vân Phi Dương tăng tốc độ đến mức trước giờ chưa từng có.

Tốc độ Vũ Vương Đuổi theo phía sau quá nhanh, nếu như không chạy nhanh một chút sẽ bị chặn đứng, đến lúc đó dù buông tay đánh cược một lần, cũng chưa chắc có thể chiến thắng.

Đáng giận!

Nửa năm trước, tại Bách Thảo Dược Cốc bị Vũ Tông đuổi.

Bây giờ, lại bị Vũ Vương đuổi.

Loại cảm giác chật vật chạy thục mạng này thực sự khó chịu.

- A nông.

Thần Thần trong ngực hắn, ngưng trọng nói:

- Đừng chạy, chúng ta tìm cơ hội giết hắn!

- ...

Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái.

Cường giả cấp Vũ Vương ít nhất cũng phải 100 trọng thuần Linh lực, loại chênh lệch thật lớn này, coi như có thể thành công giết hắn, mình cũng phải bỏ ra cái giá khổng lồ.

Hô!

Đột nhiên, sau lưng truyền đến khí tức cuồng bạo.

Mộ Dung Thượng Thư giống như sóng biển, từ phía sau gào thét mà đến, núi đá cùng cây cối dưới khí tức cường đại, hạ hóa thành bột phấn.

- Tiểu tử!

Hắn cách Vân Phi Dương trăm trượng, bỗng nhiên giơ tay lên, lãnh đạm quát.

- Chết!

Xoát!

80 trọng thuần Linh lực đột nhiên xuất ra, tựa như Cuồng ma nhảy múa, lấy tốc độ cực nhào tới.

- Không tốt!

Vân Phi Dương nhanh chóng thi triển ra Hỗn Nguyên cương khí, hình thành phòng ngự kết giới.

Tránh không thoát, chỉ có thể ngạnh kháng!

Oanh!

Lực đạo bá đạo bàng bạc, đánh vào sau lưng hắn, phòng ngự kết giới trong nháy mắt vỡ nát, lực lượng vượt gấp bốn lần tự thân cho dù Hỗn Nguyên cương khí cứng rắng cỡ nào, cũng gánh không được!

Bất quá.

Trước khi vỡ tan Hỗn Nguyên cương khí cũng đã hóa giải một phần lực lượng. Đáng tiếc, vẻn vẹn chỉ hóa giải hai mươi trọng!

Bành

Cuối cùng, sau khi Mộ Dung Thượng Thư cường thế xuất kích phá nát phòng ngự đánh vào lưng Vân Phi Dương, khí kình nháy mắt bạo phát, sinh ra sóng xung kích cự đại, thôn phệ hết thảy xung quanh!

Hưu!

Vân Phi Dương như đạn pháo, bạo bay ra ngoài.

Cho đến khi bay ra rất xa mới rơi xuống đất, quần áo sau lưng vỡ vụn, cơ nhục vỡ tan, tiên huyết chảy ròng rồng.

Quả nhiên.

Vũ Vương đánh ra một kích, quá mạnh.

Lấy tu vi hắn hiện tại, ngạnh kháng tổn thương nghiêm trọng!

Xoát.

Mộ Dung Thượng Thư xuất hiện trước mặt hắn, lãnh đạm nói:

- Có thể chống được một kích này của lão phu không chết, thực lực của ngươi cũng không tệ.

Hô.

Vân Phi Dương lật người, phun ra một ngụm máu, thống khổ cười rộ lên.

Thực sự bị thương.

Kinh mạch thể nội bị hao tổn nghiêm trọng, thuần linh hạch sinh ra vết rách, thuần Linh lực khó ngưng tụ!

Lấy tu vi Vũ Tông Sơ kỳ ngạnh kháng Vũ Vương bạo phát 70 trọng thuần linh lực, không chỗ vẫn lạc, đã rất tốt rồi!

Đổi lại những người khác, sớm đã thành một cỗ thi thể.

- Hả?

Mộ Dung Thượng Thư khẽ giật mình.

Hắn nhớ rõ lúc vừa rồi hắn ra tay, trong ngực người này còn ôm một tiểu cô nương, sao giờ không thấy tung tích?

Chẳng lẽ, bị hắn ném ra ngoài?

Hoặc một kích vừa rồi của mình quá mạnh, trực tiếp gạt bỏ cô bé kia?

Có lẽ như thế.

Mộ Dung Thượng Thư không suy nghĩ tiếp. Nhẹ giơ tay, ngưng tụ mấy chục trọng thuần Linh lực, con ngươi không có nhân từ, một sinh mệnh trong mắt hắn không đáng tiền chút nào.

- Ha... Ha ha!

Vân Phi Dương cười ha hả, cười như điên.

Mộ Dung Thượng Thư cau mày hỏi:

- Ngươi cười cái gì?

- Ngươi cho rằng cầm địa đồ, sẽ nào đạt được Cấm Thuật sao?

- Có ý gì?

Mộ Dung Thượng Thư mặt lạnh, dần dần thu hồi Linh lực.

Vân Phi Dương che ngực, hư nhược nói:

- Buông tha ta, ta cho ngươi biết bí mật sau cùng.

Mộ Dung Thượng Thư đi tới, trầm giọng nói:

- Tiểu tử, không cần ra vẻ, nói chi tiết ra, lão phu còn có thể cho ngươi toàn thây.

Hô hô!

Đột nhiên, sau lưng truyền đến Yêu khí bàng bạc!

Thần sắc Mộ Dung Thượng Thư đại biến. Bởi vì, chẳng biết lúc nào, sau lưng hắn xuất hiện một con hung thú cao chừng mười trượng, hơn nữa hung thú này còn là một đầu yêu hồ mọc ra chín cái đuôi!

Một khắc này.

Vũ Vương này triệt để mộng.

Tu luyện trên dưới trăm năm, hung thú gì hắn chưa thấy qua, nhưng hồ ly mọc ra chín cái đuôi, lại lần đầu tiên nhìn thấy!

Mà lại.

Quanh thân thú này bạo phát Yêu khí mạnh đáng sợ.

Trong lúc hắn đang cân nhắc.

Tâm thần Mộ Dung Thượng Thư chấn động, hoảng sợ thốt.

- Lục phẩm hung thú!