Chương 206: Cấm Linh Âm

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

----------------------

Chuyện nhảy núi này.

Đã xuất hiện quá nhiều tại Vạn Thế đại lục thậm chí các vị diện khác.

Rất nhiều người bị đả kích sẽ lấy phương thức này để kết thúc sinh mệnh, cũng có nam nữ yêu nhau bởi vì một ít nguyên nhân, lựa chọn tự tử.

Đương nhiên.

Còn có một loại hiện tượng khác.

Thế gian lưu truyền rất nhiều truyền thuyết về việc này.

Tỉ như, thiếu niên nào đó ngoài ý muốn ngã xuống sườn núi, đánh bậy đánh bạ tiến vào một hang cổ, thu hoạch được kỳ trân Dị bảo, từ đó cá vượt Long Môn, trở thành cường giả đỉnh cao.

Hoặc ngã vào sơn động gặp được cường giả xế chiều, cường giả ấy truyền công lực suốt đời cho người hữu duyên, trong nháy mắt tu vi bạo tăng.

Tóm lại, truyền thuyết có rất nhiều.

Cũng chính loại truyền thuyết này.

Nhấc lên phong trào nhảy núi!

Rất nhiều võ giả giấu trong lòng mộng tưởng vĩ đại, thả người nhảy một cái, hi vọng có thể đạt được kỳ ngộ, trở thành người trên người.

Không hề nghi ngờ.

Lời đồn lúc nào cũng đẹp.

Nhưng hiện thực lại tàn khốc.

Những võ giả mơ mộng trong lòng không làm mà hưởng kia, cuối cùng chỉ trở thành hài cốt tại đáy vực.

Hôm nay.

Vân Phi Dương cũng nhảy núi, hắn tiêu sái nhảy xuống, hoàn toàn không có cân nhắc.

- Đừng để hắn chạy!

Trưởng lão Mộ Dung gia tựa hồ ý thức được hắn sẽ nhảy xuống, tu vi bạo phát, ngang nhiên nắm tới.

Người có chút thông minh đều sẽ nghĩ tới, tình cảnh ba đường bị chặn, chỉ có thể nhảy núi. Cho nên, đám cũng theo sát phía sau.

Ngươi nhảy!

Chúng ta cũng nhảy!

Mặc dù phía dưới rất sâu, nhưng khẳng định ngã không chết.

Ngươi đừng mơ tưởng đào thoát!

Mọi người không khỏi bị thông minh của mình cảm động, nhưng một khắc khi bọn họ thả người nhảy xuống, tập thể há hốc mồm.

Bởi vì...

Vân Phi Dương nhảy xuống nhưng rồi vận dụng Lăng Không Đạp Hư, quay lên trên chạy đi, đồng thời ném ra một câu ‘Ngu ngốc’ rồi chạy mất.

- A a a!

Võ giả không có đạt tới Vũ Tông cực tốc rơi xuống, đồng thời phát ra gầm rú phẫn nộ.

Giờ phút này, bọn họ mới nhớ gia hỏa này là Vũ Tông, có thể —— lăng không đạp hư!!!

Một đám người tập thể nhảy núi, dẫn dắt phong ba lớn.

Cũng không biết, những người này có ai có đại vận không, vô ý rơi vào sơn động nào đó, từ đó đạt được cơ duyên thế nhân mơ ước.

Cơ duyên không biết có không nhưng có thể khẳng định, từ trên cao như vậy nhảy xuống, làm không tốt sẽ thụ thương.

Vũ Sư bay không được.

Bảy tám Vũ Tông lại có thể lăng không đạp hư bay lên.

Nhưng.

Chậm trễ mấy hơi thở, đợi bọn họ ổn định trên vách núi, người áo đen sớm đã biến mất.

- Đáng giận!

Đám người tức giận đỏ bừng khuôn mặt.

Một đám người ngay cả lão gia hỏa bị thương cũng không bắt được, quá mất mặt.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-truyenyy.com)

...

Xoát xoát.

Vân Phi Dương tiêu sái xuyên qua giữa rừng núi.

Dẫn Võ Giả Thiên Võ Thành xa như vậy, chắc bọn hắn cũng không đuổi theo đám người Cao Viễn Chúc, nhiệm vụ của mình hoàn thành.

- Sân sân.

Đột nhiên, Thần Thần chui ra trong ngực hắn.

Vân Phi Dương vuốt vuốt lông của nàng, nói:

- Có phải lại muốn ăn tinh hạch?

Bịch!

Thần Thần hóa thành Tiểu La Lỵ, quệt miệng nói:

- A Nông, đẫ lâu rồi không ăn, nên đã quên mùi vị tinh hạch như thế nào rồi.

- Hay lắm.

Vân Phi Dương ôm nàng, cười nói:

- Hiện tại ta dẫn ngươi đi tìm.

- Ân ân!

Mắt to của Thần Thần lấp lóe hưng phấn, gương mặt không kịp chờ đợi.

Nhưng.

Vân Phi Dương vừa đi hai bước, con ngươi hiện vẻ lạnh lùng.

Bởi vì, hắn cảm giác được một cỗ khí thế mênh mông từ đằng xa bạo phát, chớp mắt đã đến gần mình!

Hưu!

Một vòng lưu quang cực tốc bay đến. Cuối cùng, ngừng chân giữa không trung, đợi quang mang tán đi, lộ ra một bạch phát lão giả.

Vũ Tông có thể lăng không đạp hư.

Trên Vũ Tông có thể thao túng Linh lực phi hành, mà kẻ đến có thể bay như vậy hiển nhiên đã đạt tới Vũ Vương!

- Tiểu tử!

Lão giả phát ra âm thanh lạnh lùng.

- Giao La Mục Cấm Thuật ra, lão phu tha ngươi khỏi chết.

Đang nói chuyện, một cỗ uy áp bạo phát quét ra xung quanh, dù cây cỏ cách rất xa cũng bị sóng âm ép xuống.

Đây chính là, Vũ Vương chi uy!

Đây chính là một đạo khảm khó khăn nhất mà Vũ Đồ, Vũ Sư, Vũ Tông phải vượt qua!

- Phiền toái.

Vân Phi Dương khẽ nhíu mày, nhưng hắn thân kinh bách chiến gặp nguy không loạn, cười một tiếng, lấy bí tịch ra, nói:

- Ngươi muốn nó cũng được, nhưng không biết tốc độ ngươi nhanh, hay tay ta nhanh.

- Ha ha.

Võ Vương cấp cường giả cười lạnh, nói:

- Tiểu tử, ngươi đang uy hiếp lão phu?

Người này tên Mộ Dung Thượng Thư, Thái Thượng trưởng lão Mộ Dung gia, có thể nhanh như vậy từ Thiên Vũ Thành chạy tới, bởi vì có người thi triển Cấm Thuật!

Mộ Dung gia Cấm Thuật tên —— Cấm Linh Âm!

Lấy giảng thuật thông tục nhất nói, giống như thiên lý truyền âm, thiên lý truyền âm có thể nhanh chóng câu thông Võ Giả nơi xa, truyền đạt ý nghĩ qua.

Cấm Linh Âm càng cao cấp hơn thiên lý truyền âm.

Triển khai phép thuật này, không chỉ truyền tin tức, còn có thể truyền trí nhớ của mình cho đối phương.

Trưởng lão Mộ Dung gia kia sau khi bị Vân Phi Dương bỏ rơi liền thi triển Cấm Thuật, truyền tình huống của Vân Phi Dương cho Thái Thượng trưởng lão.

Như thế.

Mộ Dung Thượng Thư có biết vị trí đại khái, nên trong thời gian ngắn nhất đi vào khu vực Vân Phi Dương biến mất, dựa vào Linh niệm cường đại, nháy mắt tìm được mục tiêu.

Xoát.

Trong tay Vân Phi Dương hiện ra Linh lực bao phủ bí tịch, âm thanh lạnh lùng quát.

- Nếu như ngươi cho rằng tốc độ có thể nhanh hơn ta dùng Linh khí hủy diệt bí tịch, không ngại đến thử một lần.

Đang nói chuyện, Linh niệm hắn câu thông Thần Thần, quát:

- Đi mau!

Huyền Không Vũ Vương khí thế cực mạnh, ẩn chứa ít nhất 100 trọng thuần Linh lực, đây quả thực là một tòa Đại sơn, hắn tạm thời không thể vượt qua.

Cho nên, lúc này, hắn phải để Thần Thần đi trước, mình lại nghĩ biện pháp thoát thân!

- A nông, ta không đi!

Tựa hồ cũng ý thức được người kia rất lợi hại, Thần Thần gắt gao nắm lấy tay hắn, không có ý định rời đi.

Nàng là khế ước thú.

Nàng phải bảo vệ chủ nhân mình!

- Ngươi...

Vân Phi Dương còn nghĩ khuyên nàng rời đi.

Lại nghe Mộ Dung Thượng Thư cười lạnh nói:

- Tiểu tử, ngươi tùy tiện xuất ra một bản bí tịch phổ thông, thì có thể hù lão phu?

Vân Phi Dương xấu hổ.

Mộ Dung Thượng Thư tiếp tục nói:

- Nhanh đưa bí tịch thực sự ra, lão phu có lẽ sẽ tha hai người các ngươi.

- Ai.

Vân Phi Dương lắc đầu, nói:

- Không hổ là cường giả Vũ Vương, giấu diếm không được a.

Hắn tiện tay thu hồi bí tịch cấp thấp, lấy ra một quyển da cừu, nói:

- Không sai, đây mới là Cấm Thuật ta lấy được trên mình thiên tài Đông Lăng Học Phủ!

- Hả?

Linh niệm Mộ Dung Thượng Thư bao phủ, phát hiện vật này chỉ là một tấm địa đồ phổ thông có niên đại xa xưa.

Không đúng!

Hắn rất nhanh ý thức được, chữ trên góc bên phải địa đồ mặc dù mơ hồ, lại ẩn chứa một loại huyền diệu nào đó không thể thăm dò!

Không hổ là Vũ Vương.

Nhìn ra một chút Thần Văn huyền diệu được Dược Thần chế tạo.

Thế nhưng.

Có ích lợi gì.

Thần Văn chỉ có người Thần Giới mới hiểu, cho dù hắn lĩnh hội cả một đời, cũng đừng hòng biết được.