Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Sinh không giống như những học sinh bình thường mỗi ngày đi học về phải đeo cặp sách, cặp của hắn chỉ để lại trong trường, từ trước đến giờ chưa bao giờ mang về nhà.
Đều nói nắng chiều vô cùng đẹp đẽ, chỉ là sắp hoàng hôn (1).
Cảnh tượng tan hoang và cổ xưa của ngõ Lão Đường mỗi lần chiếu vào mắt của Đường Sinh, đều giống như một mũi kim nhọn đâm vào trái tim hắn, ánh nắng lúc chiều tà, nó vạch trần cái quá khứ mưa gió tang thương trong hơn mười năm, những kỷ niệm này cứ khắc sâu vào từng nơi ở ngõ Lão Đường này. “Năm đó” xảy ra sự kiện giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường, đã khiến cho lý lịch của cha hắn - người đứng đầu chính quyền một phương bị dính một vết nhơ không thể cứu vãn được.
Cả đời này, Đường Sinh tuyệt đối không cho phép sự kiện như thế này lại xảy ra.
Nhân vật mấu chốt của việc giải phóng mặt bằng ở ngõ Lão Đường là Đường Dục, chính ông ta tự mình thu xếp chỗ ở cho những người thân thích kia.
Ở Giang Lăng, Đường Dục là doanh nghiệp tư nhân cực kì nổi danh, bảy mươi phần trăm ngành giải trí và ẩm thực đang nằm trong tay hắn, gia đình hắn có hơn trăm triệu, nhiều tiền thế lớn, ” Giang Lăng Đường” – họ Đường ở Giang Lăng của hắn thế lực to lớn, coi như là danh gia vọng tộc ở chốn này.
Mà Đường Sinh và cha của Đường Dục sống ở trong Tứ Hợp Viện, ông cụ vì muốn yên tĩnh, sống một mình ở khu Tứ Hợp Viện cũ của nhà họ Đường, người già rồi cứ ôm ấp tình cảm, và kỷ niệm xưa cũ, từng cọng cỏ từng cái cây từng viên gạch viên ngói nơi này đều có thể khơi lại ký ức sâu đậm của cụ.
Trước đó vài ngày vì Đường Sinh này thu thập được Đại Hà Mễ ởđầu ngõ, chiếm được đôi chút cảm tình của mọi người ở ngõ Lão Đường.
Cụ Đường không biết Đường Sinh là con của người họ hàng nào, Đường Dục cẩn thận tuân thủ lời hứa đối với bí thư Đường, quả thật là không đề cập về chuyện này đến nửa chữ, chỉ nói là con cháu của một chi của bà con xa, bản thân thu nhận hắn cũng là muốn báo đáp chút ân tình năm đó của cha hắn, thật ra đó là lời nói dối.
Đường Sinh trẻ tuổi có tâm huyết, ông cụ cũng thay đổi hẳn thái độ đối với hắn, ông cụ luôn rất không hài lòng với đứa con của Đường Dục, mấy năm nay có đồng tiền dơ bẩn, lại càng không sống cho ra con người, lương tâm lú lấp toàn lo đầu cơ trục lợi, nghe người vợ đến khóc lóc kể lể, hắn ta nuôi hơn bảy tám cô vợ bé.
Người ta không nên có tiền, vừa có tiền thì đến cha cũng không nhận, cụ Đường cũng vì chuyện này mới chuyển ra sống một mình, ông cụ muốn làm gì? Muốn nhắm mắt làm ngơ đi, hơn nữa Đường Dục cũng đã năm mươi mấy tuổi rồi, ông cụ làm sao mà quản được ông ta?
Về mối quan hệ căng thẳng và mâu thuẫn giữa cụ Đường và Đường Dục, Đường Sinh vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Đường Sinh đi vào ngõ Lão Đường không lâu, liền nhìn thấy một chiếc xe Benz đang đậu, biển số xe nổi bật dòng chữ JL65888, trông khá hoành tráng, xung quanh xe ba bốn ngườI đàn ông với ánh mắt lạnh lùng nhìn ngắm khắp nơi, bên cạnh là một chiếc xe Buick thương vụ, trên xe là vệ sĩ trông nhanh nhẹn dũng mãnh.
-… Câu Sinh!
Cửa sau của xe Benz mở ra, người bước xuống rõ ràng là Đường Dục, người được mà dân Giang Lăng xưng là ‘ Đường hàng tỷ’, bụng phệ, mặt mày bóng loáng.
Ngay từ ngày đầu tiên, Đường Sinh không có thiện cảm với hắn, mà cha hắn tiếp xúc với ông ta cũng là bất đắc dĩ, một người là quan chức địa phương, một người là trùm lưu manhđịa phương, chắc chắn sẽ có cùng điểm có lợi, những người bình thường muốn làm chính trị và làm đại sự đều có sự quyết đoán và độ lượng hơn người, bọn họ lấy phương châm “chỉ quan tâm đến sự nhất trí về những vấn đề lớn mà không chú ý đến những khác biệt nhỏ” để tiến hành tiếp xúc với đối phương, lợi ích không phân biệt giới hạn, điểm này, đóng vai trò quan trọng.
Đường Sinh sau khi tái sinh lại không phải là một đứa trẻ con không hiểu chuyện, có một số chuyện trong lòng hắn còn hiểu rõ hơn cả cha mình.
- … Là bác Đường à.
Giọng điệu của Đường Sinh rất bình thản, nhìn thấy nhân vật có tài sản hàng tỉ, ở Giang Lăng này dậm chân một cái, mặt đất cũng phải run rẩy mà không hề kích động, điều đó khiến Đường Dục thầm khen, suy cho cùng là con nhà danh giá, từng thấy qua nhiều chuyện to tát, tuổi còn nhỏ mà đã có phầntrầm tĩnh, rất khó có được.
- Tôi tiện đường nên đến thăm cậu, cậu mới đến Giang Lăng, bác Đường này cũng không tiếp đón cậu, hôm nay cùng ăn một bữa cơm đi?
Trong lúc Đường Dục nói chuyện, mấy vệ sĩ bên cạnh ông ta tiếp tục dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Đường Sinh, cho tới giờ, bọn họ không hiểu người thiếu niên này có lai lịch như thế nào, nhưng đích thân ông chủ đến bến xe đón hắn, bây giờ lại mời hắn cùng đi ăn cơm, con riêng à?
Nhưng nhìn mặt mũi lại không giống, cho dù nói như thế nào, có thể được ông chủ coi trọng như thế, tên tiểu tử này nhất định không giống như những người khác.
- Không cần phải như vậy…bác Đường, bác có chuyện gì thì cứ nói rõ, cháu nghe đây!
Đường Sinh làm sao lại không nhìn ra được mục đích của ông ta chứ? Cái này là cáo lại đi chúc tết gà, hoàn toàn không chân thật chút nào hết.
- À… cậu Sinh, ngõ Lão Đường này phải giải phóng mặt bằng rồi, tuy nhiên ông cụ nhà tôi cố chấp, không quên được những kỷ niệm cũ, đến giờ ông ấy thuộc diện hộ đang bị cưỡng chế, cậu nói xem bác Đường này thân làm con phải làm như thế nào bây giờ?, Cậu à, có rảnh thì giúp tôi khuyên bảo ông cụ…
- Bác Đường, loại chuyện này, tôi có thể nói sao? Cháu chỉ là một đứa trẻ thôi…
Đường Dục cười ha hả:,
- Ông cụ cao tuổi rồi, đầu óc không còn minh mẫn nữa, cậu cứ nói lòng vòng có lẽ sẽ có tác dụng
- Ồ…được rồi…để cháu thử xem, khu này đã lỗi thời rồi, cũng nên phá bỏ đi.
Lúc này, Đường Sinh bỗng nhiên phát hiện, không ít người ở bốn phía đều đang lẳng lặng chăm chú nhìn mình và ông chủ Đường Dục đang ngồi trên chiếc xe Benz này.
Chuyện giải phóng mặt bằng đã sớm được lan truyền, Đường Dục vừa xuất hiện ở ngõ Lão Đường, những người ở đây đều biết được dụng tâm của hắn.
Mà mấy ngày nay, Đường Sinh cũng đang tìm hiểu về việc này, việc giải phóng mặt bằng ở ngõ Lão Đường có nội tình rất phức tạp, không thăm dò làm sao mà giải quyết được? Trên thực tế, sau khi việc giải phóng mặt bằng ở ngõ này gây ra chết người, cha cực kì hối hận, cũng từ đó về sau cả đời đều tự trách mình.
Hộ bị cưỡng chế lớn nhất ở ngõ Lão Đường là cụ Đường và ông Đường Tử; cụ Đường là cha của Đường Dục, ông Đường Tử là ông nội Đường Cẩn.
Cha của Đường Dục là ông cụ có uy danh rất cao ở ngõ Lão Đường này, cụ chỉ cần vung tay hô một cái là có thể giải quyết rất nhiều phiền toái, cũng bởi vì cụ có thành kiến sâu đậm với đứa con Đường Dục, cho nên cho rằng cách làm của Đường Dục đều là vì công danh lợi lộc, cụ sao có thể nối giáo cho giặc được?
Bản thân Đường Dục không rà soát ở địa phương, nhưng tất cả những ‘ưu điểm’ của hắn cũng đều đưa cho ông cụ nhà hắn một cái gậy che đi vào.
Ngõ Lão Đường là khu dân nghèo, là khu vực cũ kỹ được xây dựng sớm nhất ở thành phố Giang Lăng, năm 2004 sớm đã được liệt vào những ngôi nhà không an toàn, tình hình xuống cấp ngày càng nghiêm trọng đã ảnh hưởng đến diện mạo của thành phố. Hai năm trước, Ủy ban Nhân dân Thành phố, Ủy ban Nhân dân Quận đã bắt đầu suy xét việc giải phóng mặt bằng ở ngõ Lão Đường nhưng mà không thể tiến hành, sau khi bí thư Đường nhận chức quyết định phải quy hoạch, và công ty bất động sản mới của Đường Dục, Giang Dục bất động sản, cũng được thành lập đúng thời.
Trong đầu Đường Sinh nhanh chóng nhớ lại từng chuyện cũ, nhớ chuyện ngõ Lão Đường sau khi nhốn nháo, cuối cùng có người chết, người chủ sau màn chính là Đường Dục, mà cha của mình cũng cũng có trách nhiệm gián tiếp, bởi vì thái độ lúc đó của ông là ủng hộ kế hoạch giải phóng mặt bằng.
Trước lúc chưa tái sinh những chuyện này rất xa xôi so với hiện thực cuộc sống của hắn, tuyệt đối cũng không đến lượt hắn đến nhúng tay vào, nhưng mà Đường Sinh bây giờ không phải là Đường Sinh trước đó, cứ coi như là vì chavà xã hội, bản thân cũng nên tận lực mà làm với sức lực non nớt
Trong mắt Đường Dục, trong sự kiện này Đường Sinh không hẳn có thể có tác dụng lớn, nhưng bối cảnh của hắn tuyệt đối không thể xem nhẹ, bên Bí thư Đường có lúc không dễ nói chuyện, nhưng mà lôi kéo được Đường Sinh thì khác, thời điểm mấu chốt hắn có thể làm lá chắn cho mình..
- Cậu Sinh…cậu là đại biểu của thế hệ mới, cậu xem ngõ Lão Đường này, nó hạn chế nghiêm trọng sự phát triển của thành phố Giang Lăng.
Đường Sinh đột nhiên đưa tay ra, cắt lời Đường Dục, trước mặt hắn dường như Đường Dục là người nhỏ tuổi hơn, cảm giác đó thật quái lạ.
- Bác Đường… có một số chuyện cháu đã hiểu, bác không cần nói lại nữa, có một số tình huống cháu muốn tìm hiểu thêm một chút nữa.
Đường Dục hơi giật mình, tên tiểu tử này rất chín chắn? Tuy nhiên chỉ cần ngươi bị lung lạc là được, lập tức nói:
- Ừ, đi, chúng ta đi ănchút cơm.
Đúng lúc này một bà lão run rẩy chạy tới:
- Đường Dục à, bà già này xin quỳ xuống….
Chưa đợi đến lúc bà lão đến gần, hai vệ sĩ liền ngăn cản lại, chân bà lão mềm nhũn đã quỳ xuống rồi:
- Bà già này cầu xin ông, ông đừng phá bỏ ngõ Lão Đường.
- Xem bà kìa…thím Nhị, tôi chỉ là người làm ăn thôi, bà quỳ bên đường coi ra cái gì? Các ngươi mau đỡ bà lão đứng lên.
- Đường Dục, cứ coi như ông là người tốt, tôi dập đầu trước ông được không? Ông nói xem, các ông đưa ít tiền giải phóng mặt bằng đủ để làm được cái gì? Ông khiến già trẻ Đường thị sống như thế nào đây? Cha mẹ của con bé Đường Cẩn nhà tôi đều thất nghiệp, giờ nhà lại không có nữa thì làm như thế nào?
- Thím Nhị, đây là quy hoạch của chính phủ, cũng không phải do Đường Dục tôi muốn làm, tôi là một giám đốc nhỏ, có thể quản lý cái gì?
- Đường Dục, ông cho rằng mụ già này không biết cái gì à? Khoản tiền di dời không phải là đều nằm trong tay ông sao? Ông không thể cưỡng ép phá hủy nơi này à…
Lúc này một đám người lớn liền đến vây quanh, mồm năm miệng mười nhằm vào Đường Dục khẩn cầu, ông ta vừa nhìn thấy tình thế này, biết lại phải né tránh rồi.
- Chuyện lúc nãy…cậu Sinh…nếu không thì hôm khác chúng ta nói ở chỗ khác, hôm nay không nói được , tôi đi trước đây…
Đường Dục xoay người lại liền lên xe Benz, bà lão nhìn thấy hắn muốn đi, liều chết bám lấy tên vệ sĩ không buông, lúc này Đường Cẩn xinh đẹp cũng xuất hiện, bà cụ này chính là bà nội của cô, , Đường Cẩn nhìn thấy bà nội đang quỳ dưới đất, cặp mắt đỏ hoe lên, nước mắt lập tức tuôn rơi.
- Bà nội…bà nội…bà mau đứng lên đi!
Đường Cẩn lập tức chạy lại đỡ bà cụ.
Lúc này cụ Đường và ông Đường cũng ra trước cổng khu dân cư, hai ông lão run rẩy ngơ ngác nhìn về phía đám đông đang nhốn nháo.
Những người xem náo nhiệt cũng càng ngày càng nhiều, đầu ngõ một chiếc xe đen lớn đang dừng lại ở vệ đường, từ trên xe đi xuống một cô gái ăn mặc rất mốt, đeo một chiếc kính đen, mái tóc rối tung, xuống xe cùng cô ta còn có hai người con trai, đều cho người ta một cảm giác nghiêm nghị, không giống những người bình thường.
- Chính ủy Ninh, chúng ta có phải tới chỗ đó không?
Cô gái đeo kính râm phẩy tay:- Chuyện giải phóng mặt bằng chúng ta không thể nhúng tay vào, trước tiên xem tình hình đã…
Bốn phía bao vây đông nghịt, hàng xóm láng giềng ít ra cũng có đến hơn trăm người dân tụ tập ở chỗ này, hai cái xe của Đường Dục căn bản đi không nổi, bảy tám người bắt đầu đuổi người dân đi, xô đẩy dòng người đông đúc ở phía trước xe, còn bà lão là một người tính tình quật cường, bà cương quyết chặn phía trước đầu xe, không để cho chiếc xe Benz đi nửa bước, đám vệ sĩ liền xông đến tóm chặt lấy bà, một người trong số xô Đường Cẩn đang đỡ bà lão ra.
- Á…
Một tiếng thét chói tai, Đường Cẩn đụng vào người phía sau liền ngã xuống đè lên người đó, nhờ vậy mà giảm bớt chấn động, không thì đã ngã rất nặng.
Đường Sinh nhìn thấy cảnh đó hết sức tức giận, tên vệ sĩ kia lại hùng hùng hổ hổ:
- Bà già sống dai, mau tránh ra…
Tên này thật là độc ác, bước tới một bước liền túm chặt lấy mái tóc xám trắng của bà lão, sau đó vứt ra phía ngoài, giống như là vứt một túi rác.
Mọi người náo động, hết sức căm phẫn, kinh hãi mắng tên kia là đồ cầm thú, sự phẫn nộ của mọi người càng lúc càng mạnh mẽ, lúc đó, tuy đang ngồi trong xe, nhưng Đường Dục lại nhìn thấy Đường Sinh đang đứng bên tường.
Cầm lấy một cây gậy, mặt của Đường Sinh đã biến thành tái nhợt.
Đường Dục vội mở cửa xe hô to:
- Cậu Sinh! Đừng có làm càn!
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi