Chương 10: Thói hư tật xấu của cậu ấm nhà giàu

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Giọng của Đường Dục vừa cất lên đã thu hút ánh mắt của mọi người, lúc này bọn họ đều thấy cầm gậy xông vào Đường Sinh.

- Cút mẹ mày đi!

Đường Sinh gào thét, mộtgậy trực tiếp nện lên đầu của tên vệ sĩ đó, lập tức máu liền phun ra.

Tên vệ sĩ kia thở phù một tiếng liền ngã phịch xuống đất, rơi vào trạng thái hôn mê, thấy vậy, mấy tên vệ sĩ khác rất căm tức Đường Sinh, ai cũng phản ứng lại, hai tên gần nhất liền nhằm vào Đường Sinh:

- Thằng kia, mày muốn chết đấy à?

Vài tên khác cũng tiến đến định đánh hắn

Cây gậy trong tay Đường Sinh không ngừng lại, liên tục chọc bên trái, đánh bên phải, lại hai tên tiếp tục cùng ôm đầu ngồi xổm xuống, hắn tiến lên phía trước, tung chân đá vào mặt một tên. “Rốp”, tiếng gãy xương nhẹ giòn vang lên, xương sống mũi của tên đó chắc chắn là bị gãy rồi, hắn ta kêu thảm thiết ngã sấp xuống đất.

Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người trước tên thiếu niên đang nổi giận, Đường Dục cũng vội xuống xe,

- …Dừng tay, đều dừng tay cho tôi!

Ông ta bước nhanh tới ngăn một tên vệ sĩ muốn tập kích Đường Sinh, cho hắn một cái bạt tai, đánh cho tên vệ sĩ kia ngây người ra:

-…Cút ra kia cho bố mày…Đi, bố mày cho chúng mày động thủ à?

Nói xong lại là hai cái bạt tai thật mạnh.

May mà Đường Sinh không bị thương, ông ta hiểu rõ, nếu hôm nay Đường Sinh chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, bản thân ông ta cũng không có cách nào ăn nói với bí thư Đường.

Một tên đeo kính đi cùng Đường Dục hạ giọng nói:

- Ông chủ, tên tiểu tử này quá kiêu ngạo, hắn rốt cuộc phải…

- ….Cút mẹ màyqua một bên cho tao!

Đường Dục nổi giận, trở tay tát một cái, cặp kính của tên đó liền bay ra, ôm mặt lui xuống không dám mở miệng nữa.

Đường Dục nổi điên, liên tiếp tung ra mấy tát tai, tất cả vệ sĩ của ông ta đều hết hồn, không dám động thủ nữa.

Toàn bộ cảnh lộn xộn cũng do đó mà yên tĩnh trở lại

Đường Sinh bước tới đỡ bà lão bị ngã rách mặt đứng lên:

- Bà Đường…bà Đường, bà không sao chứ?

Nhìn rõ lúc nãy Đường Sinh vung gậy đánh ngã mấy tên vệ sĩ, Đường Cẩn cũng trợn tròn mắt, cho dù ngày trước Đường Sinh đã thay mặt mình ra mặt chỉnh đốn Đại Hà Mễ (là biệt danh, có nghĩa là con tôm lớn), nhưng mà trong lòng Đường Cẩn vẫn nghi ngờ có phải là bọn họ đang đóng kịch? Bởi vì Đường Sinh là người thân của Đường Dục, mà Đại Hà Mễ chắc chắn sẽ nể mặt Đường Dục, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.Nhưng vào lúc này, trong nháy mắt, sự nghi ngờ của Đường Cẩn đối với Đường Sinh hoàn toàn tiêu tan.

Trên thực tế, vàolúc này tất cả mọi người đều đang nhìn Đường Sinh, người thiếu niênmới tới ngõ Lão Đường này được mấy ngày, trong mắt bọn họ cũng không là cái gì, ở ngõ Lão Đường,trừ việc hắn thay cháu gái của ông Đường là Đường Cẩn trừng trị Đại Hà Mễ ra, cũng chẳng làm cái gì khác.

Nghe nói người thiếu niên tên là Đường Sinh này là người họ hàng phương xa của Đường Dục, gia đình tương đối giàu, nhưng hắn bây giờ trọ học ở đây, hắn ăn mặc cũng được, chưa từng ăn ở nhà ngày nào, chỉ toàn ăn ở tiệm, rõ ràng là môt tên phá gia, nhưng mà hôm nay hắn…

Cuối cùng, nam nữ già trẻ ở ngõ Lão Đường, một lần nữa đánh giá lại Đường Sinh, tên tiểu tử này thật có tâm huyết.

Đường Sinh tức giận là vì tên vệ sĩ kia quá độc ác, khiến hắn nhớ thảm kịch một thời của ngõ Lão Đường, chính là bà lão đầu tóc hoa râm và ông bạn già Đường Nhi, trong lúc giải phóng mặt bằng cuối cùng đều bị chôn lấp trong đống gạch vụn, ngày hôm đó mưa to tầm tã, ngay cả ông trời cũng khóc…việc cũ hiện ra trước mắt, trong con mắt của Đường Sinh chứa chan dòng nước mắt nóng hổi, dâng lên lòng căm hận đã từng khắc cốt ghi tâm.

Tuyệt đối không để bi kịch tái diễn, tuyệt đối không! Ta đây xuyên qua (xuyên qua thời gian) mà tới, nếu như không làm một chút việc, chẳng phải là uổng phícuộc sống lần thứ hai này sao?

Xa xa, hai người phụ nữ đứng chỗ đám người bên ngoài, một người làphụ nữ tuổi trung niên, cô gái bên cạnh là cô giáo Mai, Mai Chước. Tuy hai người đến không lâu, nhưng mà cảnh tượng vừa rồi họ đều thấy rõ, từ xa, Mai Chước nhìn Đường Sinh một cách kinh ngạc, sao lại là hắn?

Cũng hết sức kinh ngạc còn có một người xuất hiện đúng lúc là cô gái đeo kính đen ‘Ninh Chính Ủy’ và hai người bạn đi cùng đi với cô.

Lúc này, Đường Sinh đỡ bà lão lên rồi quay đầu trở lại, con của bà lão, con dâu và cháu gái là Đường Cẩn đều đến đỡ lấy bà lão.

Cây gậy vẫn còn trong tay Đường Sinh, hắn quay người lại đi đến chỗ chiếc xe Benz, không có ai dám ngăn hắn lại, hắn hô một tiếng, liền nhảy lên phần đầu của chiếc xe Benz đang nổ máy, “Bốp, bốp”, hai chân hắn đạp vào cái mui xe đen bóng loáng thành một đống bể nát. Mọi người kêu lên kinh ngạc.

- …Đường Dục, mỗi ngày ông đều ngồi rung đùi trên chiếc xe Benz này à? Tôi sẽ để cho ông khoe thối ở cái ngõ Lão Đường này!

Trong nháy mắt, ẩn sâu trong Đường Sinh lại bộc phát bản năng động vật của Nhị Thế Tổ, hắn hung hăng tiếp tục đạp, đạp cho chiếc kính thủy tinh chắn giónứt ra thành hình mạng nhện:

- Toàn bộ công ty bất động sản chó má của các người kiếm tiền không có lương tâm, ông không sợ gặp phải báo ứng sao? Mở to mắt của các người xem những người ở ngõ Lão Đường này sống như thế nào? Các người còn muốn bòn rút số tiền mồ hôi nước mắt của họ à? Đem cái gọi là bản quy hoạch thành phố của chính phủ đưa ra cho mọi người xem, là chính phủ cho các ngươi quyền đến hút máu của người dân sao?

Mặt của Đường Dục lúc xanh lúc trắng, hắn không phải là xót chiếc xe Benz, một chiếc xe Benz đối với hắn mà nói không là cái gì, huống hồ chỉ là nắp che động cơ và kính chắn gió, đổi cái mới chỉ có mấy chục nghìn tệ, đều là mưa bụi, vấn đề lớn là không thể trêu đùa với tiểu gia gia này

Bố hắn là bí thư, hắn sợ ai chứ?

Những người lân cận vây quanh tất cả đều trợn tròn mắt, ngơ ngác, không ai nghĩ đến việc Đường Sinh dám trèo lên chiếc xe Mercedes Benz đó đập phá.

Bọn họ biết một chiếc Mercedes-Benz như thế này vô cùng đắt tiền, gia đình bình thường cả đời cũng đừng mơ mua được nó Đỡ bà lão đứng dậy, gia đình ông Đường sợ run,ngơ ngác nhìn Đường Sinh đang tức giận, Đường Cẩn lấy bàn tay che miệng, ánh mắt đầy sự kinh hãi

Mai Chước đứng bên ngoài cũng lo lắng xắn ống tay áo của mẹ, tim đập thình thịch đầy kích động.

Cô gái đeo kính râm cũng lộ vẻ kinh ngạc, cô biết rõ hơn ai hết Đường Dục có thế lực và ảnh hưởng như thế nào ở Giang Lăng

Chỗ đầu ngõ, cụ Đường và cây gậy trong tay ông cụ đang run lên, mọi người đều nín thở đứng lặng, tất cả những người này không ai biết ngay sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà bọn họ đều rõ Đường Dục đối xử với người khác bằng thủ đoạn tàn nhẫn và lòng dạ hiểm độc.

Nhưng tiếp đó Đường Dục mở miệng nói một câu, làm tất cả mọi người đều nhìn xuống đất.

- Cậu Sinh à…cậu xem cái này làm như thế nào, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói mà, đúng không?

- Tôi với ông nói cái con khỉ gì!

Đường Sinh nhảy từ trên xe xuống, vung cây gậy trong tay lên đập thẳng vào kính bên trái của chiếc Mercedes-Benz làm nó nát bét phát ra một tiếng ”xoảng”, trong lòng mỗi người ở đây đều nhảy dựng lên mạnh mẽ, ai ai cũng há miệng kinh sợ, đứa nhỏ này uống nhầm thuốc rồi à?

Tuy nhiên…Đường “Ức Vạn” dường như cũng uống nhầm thuốc rồi, giữa ban ngày ban mặt, mặt mũi của ông ta bị vuốt như vậy, tại sao ông ta không giận dữ nhỉ?

- …Đưa cho bà lão một trăm nghìn tệ chữa bệnh, để tiền lại, còn ông cút đi!

Câu nói này như sét đánh ngang tai, chấn động đầu óc của mọi người, một trăm ngàn? Đòi Đường Dục đưa một trăm ngàn? Không nghe nhầm chứ?

Ở Thành phố Giang Lăng này, ai lại dám lấy tiền của tên keo kiệt Đường”Ức Vạn” này chứ? Từ trước đến giờ đều là hắn lấy tiền củangười khác.

Vậy mà Đường Dục gắng gượng tỏ ra tươi cười, gật gật đầu, tuy rằng nét mặt khó coi muốn chết, nhưng mà vẫn hướng về người lái xe đang ngồi trong xe ra lệnh:

-…Nhìn cái gì? Lấy tiền ở cái thùng đằng sau đưa cho hắn đi, nhanh lên, đồ đầu lợn!

Tên lái xe kiacâm như hến, nhảy xuống xe mở hòm ở phía sau xe, từ trong chiếc hòm đen bằng da lấy ra mười xấp tiềnmột trăm tệ. Cái tên bị đánh văng kính mắt giúp nhặt tiền cho vào cái túi ni lông đen, tay hơi run khi chuyển cho Đường Sinh.

Đường Sinh nhận không chút khách sáo:

- Cút đi, tôi thay mặt mọi người nói một câu, ngõ Lão Đường không phải không thể giải phóng mặt bằng, đem một bản phương án giải phóng mặt bằng hợp tình hợp lý đến, tôi giúp ông thuyết phục mọi người, đứng ở đây đều là người dân khổ cực, Đường Dục, nhổ một sợi lông của ông, so ra cũng còn to hơn thắt lưng của họ, số tiền đó ông chết rồi cũng không mang vào quan tài được, tích chút âm đức đi, đừng để ông cụ nhà ông đau lòng.

Đường Dục cắn răng, nhìn những người đằng sau và ông Đường đang đứng cùng cha ông ta, giậm chân, quay đầu muốn lên xe.

- Khoan đã…

Đường Sinh bỗng nhiên kêu lên ngăn hắn lại,

- …Đừng lái xe đến ngõ Lão Đường khoe mẽ, tôi nhìn thấy ngứa tay, xe của ông lại gặp họa.

Đường Dục lại cười gượng, sau đó xoay người lại chui vào chiếc xe Benz, những tên vệ sĩ kia như mới tỉnh lại từ trong mộng, đỡ mấy người bị thương lên phía sau chiếc Buick GL8, bọn họ lại nhìn vào ánh mắt của Đường Sinh liền có chút ngỡ ngàng và nghi hoặc, trước kia bọn họ biết ông chủ xem trọng tên tiểu tử có bối cảnh hơi thần bí này, nhưng mà chuyện hôm nay khiến bọn họ càng thấy rõ hơn, tên Đường Sinh này chắc chắn không đơn giản, vuốt mặt ông chủ trước mặt những người này, ông chủ không bạo phát, đây quả thực là kì tích không thể tin được.

Mọi người tránh ra nhường đường, để chiếc xe Mercedes-Benz rách nát và chiếc Buick GL8 dời đi.

Lúc này Đường Sinh tới trước mặt người nhà Đường Cẩn, nhét cái túi ni lông đen vào trong lòng của Đường Cẩn, không nói một câu, xoay người lại liền đi về hướng ngõ nhỏ, lưng hắn không to lớn, nhưng lúc này lại giống như một ngọn núi cao ngất không thể vượt qua.

Cái bóng lưng kia có một chút cô độc, có một chút trống vắng, dưới ánh mắt chăm chăm của hàng trăm người,chậm rãi đi vào cái ngõ nhỏ xưa cũ.

“Rầm”, cây gậy dính máu từ tay Đường Sinh bay ra, va vào bức tường cũ rách nát rơi xuống, sứ mệnh của nó đã hoàn thành rồi, trước đó không chỉ nó phối hợp với Đường Sinh, người làm rung chuyển Giang Lăng là Đường Dục cũng phối hợp với hắn.

Lúc bóng dáng Đường Sinh biến mất, những người bao vây ở tứ phía mới bắt đầu bàn tán xôn xao.

Đường Cẩn ôm cả cái túi to một trăm ngàn đồng, tay run không thể kiềm chế được:

- Bố, bố, số tiền này làm cái gì…

Đường Vọng Bình đứng bên cạnh đưa tay run run nhận tiền:

- Trước tiên, trước tiên về nhà hãy nói đi…

Mọi người mới phản ứng như vừa tỉnh lại từ trong mộng.

Xa xa, Mai Chước cứ nhìn theo bóng lưng Đường Sinh cho đến lúc hắn biến mất mới bình tĩnh lại, hóa ra nhà ông ngoại của cô ở ngõ Lão Đường, hôm nay cô đi cùng mẹ đến thăm ông, nào ngờ lại gặp phải cảnh này, một cảnh tượng khó tin, khiến cô vô cùng kích động.

Kính râm ‘ Ninh Chính Ủy’ cũng lặng yên rời đi cùng với hai người bạn:

-…Các anh để lại một người, dán mắt vào cậu Sinh đó cho tôi…

Ánh đèn rực rỡ của thành phố mới lên, lại một đêm tuyệt đẹp sắp đến rồi, nhưng đối với người dân ngõ Lão Đường mà nói đây sẽ là một đêm không yên tĩnh, Đường Sinh vừa mới đến ngõ Lão Đường chưa được vài ngày liền như vậy mà trở thành một thành viên của ngõ Lão Đường này, tin rằng qua hôm nay không ai lại đối đãi hắn như người ngoài mới đến nữa

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi