Chương 7: Nhập học

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Cũng nhờ hành động ủng hộ chính nghĩa, Đường Sinh đã chiếm được một chút cảm tình của Đường Cẩn.

Khi đó Đường Cẩn ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói đã vội chạy về nhà, nhưng sau khi gặp lại hắn, đôi mắt đẹp không còn nhìn xoáy hắn, trong thâm tâm hắn hiểu mình đã có vị trí trong lòng cô ta, mặc dù là dùng bạo lực trị bạo lực, nhưng cũng là vì giúp cô ta thoát khỏi rắc rối.

Đêm đó Đường Sinh đã gọi điện cho Đường Dục, hắn biết Đại Hà Mễ ở ngõ Lão Đường đó cũng phải nể mặt ông ta, loại cặn bã xã hội này muốn trả thù ai, thì người đó không thể thoát được, cách tốt nhất là để y biết hắn là loại người không dễ đụng vào.

Quả nhiên, chưa đầy hai ngày, Đại Hà Mễ và ông ta cùng ngồi ở bến cảng đợi hắn, còn hạ mình nói toàn lời có cánh, cam đoan sau này sẽ không trêu ghẹo Đường Cẩn, cũng không dám xuất hiện ở ngõ Lão Đường nữa, mong hắn giơ cao đánh khẽ...

Đường Sinh chỉ nói với y một câu:

- Tránh Đường Cẩn ra càng xa càng tốt, bằng không ta sẽ để nửa đời còn lại của mày gắn liền với chiếc xe lăn.

Đại Hà Mễ biết rõ sự lợi hại của Đường Dục ở Giang Lăng, người nhà của ông ta ở khắp mọi nơi, có tên côn đồ đường phố nào ông ta thèm để ý? Cho ai sống thì người đó được sống, muốn ai chết thì người đó phải chết, người ra mặt thay Đường Cẩn này có thể mời được ông ta ra đe dọa y, có thể thấy là một người ghê gớm đấy.

Ngày khai giảng ngày càng gần, những ngày này hôm nào Đường Sinh cũng mặt dày đi đến nhà ông Đường hỏi về vấn đề giải phóng mặt bằng, cố gắng tránh gặp Đường Cẩn, bởi vì trước đó có lần hắn giúp cô ta, ông Đường cũng không nỡ đuổi hắn đi.

Nói đến việc giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường, người nhà Đường Cẩn cũng không giữ được miệng, nói hết ra cho tên nhóc Đường Sinh hay lo lắng nhiều chuyện này biết, sau khi Ủy ban nhân dân thành phố đấu thầu giải phóng mặt bằng, tập đoàn“ Bất động sản Giang Dục” của Đường Dục trúng thầu, công ty mang tên “ Công ty xây dựng Giang Dục” liền chịu trách nhiệm thu xếp giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường, thế nhưng việc thu xếp xử lý bố trí ổn thỏa rất khó khăn, người dân không nhận tiền bồi thường.

Vì thế, Đường Dục cũng nhiều lần chạy đến ngõ Lão Đường, triệu tập những người có tiếng tăm trong họ Đường ở trong khu Tứ Hợp Viện đến thuyết phục mọi người, nhưng lần nào cũng thất bại, về sau ông ta cũng không muốn đến nữa, sắp tới dự định sẽ cưỡng ép dỡ bỏ, đã có tin đồn truyền tới Thành ủy, một cuộc điện thoại của Bí thư Đường gọi đến máy của Đường Dục, nói với ông ta rất rõ ràng, nếu quyết cưỡng ép dỡ bỏ, xảy ra chuyện gì thì ông ta phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Đường Dục nghe giọng điệu của Bí thư Đường không bình thường, lại tạm thời hủy bỏ việc cưỡng ép dỡ bỏ, đúng lúc tiến thoái lưỡng nan, thì Đường Sinh đến làm ông ta thấy được một tia hy vọng khác, lấy hắn làm tấm lá chắn cho ông ta, đến lúc đó Bí thư Đường nếu có gì không vừa lòng, cũng khó mà trách được.

...

Trường Trung học Giang Lăng, cũng chính là một trong hai trường trung học của toàn Thành phố, hôm nay chính thức bắt đầu tiếp nhận học sinh.

Ở trong đoàn học sinh đông nghìn nghịt, Đường Sinh có cảm giác rất hài lòng, hắn thấy mình trưởng thành hơn, ở giữa những học sinh mười sáu mười bảy tuổi này, hắn cao hơn hẳn một cái đầu, dường như chính là cảm giác nổi bật giữa đám đông.

Trong trí nhớ cũng có vài học sinh nữ ở trường Trung học Giang Lăng làm hắn có chút ấn tượng, tất nhiên, Đường Cẩn thì khỏi phải nói.

Chẳng hạn như cô chủ nhiệm Mai Chước, lớp trưởng Ninh Manh, bởi vì họ đều là những người xuất sắc, nhất định sẽ làm người khác phải chú ý.

Tiếng người đến đăng ký trong phòng lớn ầm ĩ, học sinh mới dường như cũng phải hơn mấy trăm người, nhưng không liên quan gì đến hắn, hắn là chuyển trường lên lớp 11, đứng ở cửa phòng, hắn nhanh chóng thấy Ninh Manh mà hắn “ từng biết” trong trí nhớ giữa đám học sinh.

Ba bốn cậu học sinh đang khoác lác vây quanh cô gái xinh đẹp này, một số tâng bốc bản thân, có một không hai, Đường Sinh hiện đang chứng kiến những biểu hiện nực cười của họ, cảm thấy bụng sôi lên sùng sục.

Cách tấm kính trong suốt, lúc hắn nhìn cô ta, cô ta cũng tựa như có linh cảm, quay lại nhìn hắn.

Tuy không nhận ra hắn, nhưng không thể không thừa nhận, hắn đứng ở đó, cảm thấy rất chướng mắt.

Sau đó Ninh Manh liền lướt nhìn quanh thật nhanh, hắn cũng chỉ khẽ mỉm cười.

Chỉ có điều Đường Sinh hiện tại đã biết Ninh Manh, nhưng cô ta thì không biết hắn, đây là lần đầu tiên cô ta gặp hắn.

Kiếp trước Đường Sinh và Ninh Manh cũng đã từng chạm trán, nhưng đa phần toàn là “ Đối đầu”, cô gái này rất kiêu kỳ.

Nhìn cô ta, không thể không nhớ tới Ninh Hân chị gái cô ta, kiếp trước không ít lần chịu khổ vì cô này. Ninh Hân là Phó chính ủy của đội đặc nhiệm, là cô gái rất có cá tính và yêu chuộng chính nghĩa, lại có lòng thương người, bản thân là trợ thủ đắc lực, gặp mặt nữ hoa khôi ngành cảnh sát này quá nhiều lần, nhưng rơi vào tay cô ta, ngẫm lại cũng phải buồn cười.

“Ừ, kiếp này xem, Ninh Hân, hãy đợi đấy, Đường thiếu gia tới tìm cô “ Báo thù” đây, hừ”...

Hắn nhìn xoáy sau lưng Ninh Manh, rồi mới liếc mắt qua bốn cậu học sinh vây quanh cô ta, trong ký ức của hắn bọn họ đều có vị trí và vai trò không giống nhau, đặc biệt là cậu nhóc tên Uông Triệu Quân kia, trong hai mươi mấy năm sau này, cậu ta luôn luôn là đối thủ của hắn.

Nói cũng khéo, người chuyển trường ở Giang Long không chỉ có một mình Đường Sinh, còn có Uông Triệu Quân nữa.

Chỉ có điều cậu ta đã chuyển trường đến Giang Lăng từ hồi còn học cấp hai, cậu ta cũng là người tỉnh Nam Phong, hơn nữa gia đình cậu ta rất có địa vị. Ở Giang Lăng, cậu ta cũng là tay hạng B, không biết cậu ta đang che giấu hay bây giờ vẫn chưa là thể hiện, nói chung là rất khiêm tốn, biểu hiện bên ngoài thì cậu ta chỉ đáng là đàn em của ba người Sử Nghĩa Quốc.

Thực tế thì Uông Triệu Quân có người bác ở Giang Lăng, tuy cũng là cán bộ thành phố, nhưng cũng không có máu mặt lắm, hơn nữa cậu ta phải ở nhờ nhà bà bác, không thể là cậu ấm như ở nhà, có thể tùy tiện quậy phá hay tương tự như vậy, cậu ta cũng khó ăn nói với bà bác.

Hai cậu học sinh còn lại một người tên Ngọa Đán Đăng, người kia tên Thường Ái Toàn, cũng có thể coi như là công tử bột ở Giang Lăng, cha của họ không phải là quan chức Nhà nước mà là những nhà kinh doanh lớn, có tiền thì khó tránh sẽ có được chút thế lực, đây chính là lợi thế của họ.

Trường Trung học Giang Lăng tổng có sáu tầng, khánh thành năm 2002, hơn mười lớp khối 11 đều ở tầng hai.

Đường Sinh cầm giấy chuyển trường, đến ghi tên, sau đó được bảo đi đến lớp 11-1 trước, bởi vì khối 11 có phân ban, sau vài ngày nữa thi xong sẽ phân ban, hắn biết, sau khi phân ban, hắn sẽ học cùng lớp với Đường Cẩn.

Khi Đường Sinh vào lớp, trong lớp mới có năm, sáu người, tiếng nói chuyện ồn ào, trước khi không phân ban, tất cả đều là bạn học cũ, hắn là học sinh mới chuyển đến, không biết một ai trong lớp cả.

Cảnh nói chuyện ồn ào và nhốn nháo ngột ngạt trước mặt, làm hắn cảm thấy mình như trở về thời Trung học năm 2004, tất cả trang phục của học sinh và ấn tượng về trường đều như xưa, đều làm hắn càng thêm dao động.

Khoảnh khắc này, hắn có một cảm giác xúc động khó mà diển tả được, những gì trôi qua bao năm giờ đã quay trở lại.

Giống như vào công viên lớn, ánh mắt hắn nhìn qua tất cả mọi thứ trong lớp, trong đầu như đang trở về lớp cũ nơi đã có nhiều kỷ niệm đáng nhớ này, các bài báo tường sau bảng đen là dùng phấn màu tỉ mỉ vẽ lên, ở chính giữa là bảng “ Những điều học sinh cần biết”, quay đầu lại, hắn liền bước lên bục giảng, giơ tay xoa xoa mặt bảng, thật rất thân thương.

- Này... Cậu kia, cậu từ đâu đến? Chưa nhìn thấy cái bảng tốt như vậy bao giờ sao?

Một giọng nói khiêu khích rất lớn, thu hút sự chú ý của phần lớn các học sinh đang có mặt, cậu ta có ý khinh miệt hắn.

Thực ra là cậu ta đố kỵ, bởi vì từ khi hắn vào lớp, rất nhiều bạn nữ đang trò chuyện liền bị thu hút bởi chiều cao đáng kinh ngạc và phong cách đặc biệt của hắn, thật ra hắn cũng không cao lắm, chỉ là cao hơn các bạn một chút, nhưng ở độ tuổi mười bảy thì chiều cao này thực hơi quá.

Kể cả Ninh Manh, khi nhìn thấy hắn đi vào cũng liếc mắt nhìn, hơn nữa còn giật mình sững sờ khoảng ba giây mới quay đi. Cũng là vì cái “ Giật mình” và vẻ mặt có chút thay đổi của cô ta, nên làm hắn bị mấy người kia đố kỵ.

Mấy người đó chính là bốn người vây quanh Ninh Manh ở ngoài cửa, mấy người họ đều học ở lớp 11-1.

Người nói với hắn vẻ khing thường đó chính là Sử Nghĩa Quốc.

Đường Sinh biết cha của Sử Nghĩa Quốc là cán bộ, hắn hung hăng cũng là lẽ đương nhiên.

Sử Nghĩa Quốc vừa dứt lời, các học sinh khác liền cười theo, đặc biệt là ba cậu học sinh ngồi cạnh cậu ta. Những học sinh biết bốn người này đều lo lắng thay cho Đường Sinh, ở trường Trung học Giang Lăng mấy người họ cũng được xem như là những công tử bột.

Sau lưng mọi người gọi mấy người họ là “ Bốn kẻ 2 ban”.

Đường Sinh dù giận tối mắt nhưng vẫn bình thản chậm rãi quay đầu liếc mắt nhìn mấy người Sử Nghĩa Quốc, ánh mắt rất ung dung, rất dịu dàng, trên mặt còn nở nụ cười, hắn đưa tay lấy một viên phấn trong hộp đựng phấn trên bàn giáo viên ra, nói giọng trầm trầm:

- Bạn tên là gì?

- Tôi? Sử Nghĩa Quốc, làm sao vậy?

Sử Nghĩa Quốc thấy Đường Sinh khiêm nhường lại còn tươi cười, thì lại càng không thèm nhìn, khi nói tên mình ra mặt cậu ta càng kiêu ngạo, vẫn còn liếc mắt nhìn qua phía Ninh Manh, mấy học sinh nữ ngồi cạnh Ninh Manh đều có vẻ thương xót thay cho Đường Sinh.

Vóc dáng cao như vậy, bờ vai rộng như thế, chỉ được ngắm thôi sao? Rất nhiều học sinh nữ đều lắc đầu lo lắng.

Đường Sinh không nói, quay người giơ tay lên, sau đó viết lên bảng đen, viết ba chữ như rồng bay phượng múa.

“ Thỉ Nhất Oa”; ba chữ nhìn thấy mà giật mình.

Nhất định là thư pháp, uốn lượn, thư thái và thoáng đạt, đẹp nhưng sắc.

- Tên viết như vậy ư? Ừm... cái tên này, không tồi!

Đường Sinh quay người lại, phẩy nhẹ viên phấn trong tay, tạo thành một đường cong duyên dáng, bay vào đúng cái hộp phấn trên bàn giáo viên, đồng thời nói thêm một câu, tuy là rất nhẹ nhàng thản nhiên, nhưng lại tạo ra một trận cười dữ dội.

Phù phù phù phù phù!

Bật dậy, nhiều người đứng bật dậy, ngay cả ba cậu học sinh bên cạnh Sử Nghĩa Quốc cũng đứng dậy.

Nhiều học sinh nữ che miệng, ôm bụng, cười chảy nước mắt.

Chỉ có Sử Nghĩa Quốc mặt tái sầm, ánh mắt tức giận, nghiến răng ken két, cậu ta bất thình lình đứng bật dậy.

Thế nhưng đúng vào lúc này, ở cửa lớp xuất hiện dáng một người con gái khoảng hai ba hai tư tuổi rất duyên dáng, đoan trang diễm lệ, không gì sánh nổi, mái tóc gợn sóng lại càng làm tăng vẻ nữ tính và quyến rũ của cô.

Nụ cười nghiêm túc nhưng lạnh lùng.

Cô chính là cô giáo Mai Chước giáo viên chủ nhiệm lớp 11-1, mặc dù mọi người đã rất quen với cô, nhưng lúc này vẫn rất ngạc nhiên thán phục.

Trong đầu Đường Sinh không gì sánh được với vẻ đẹp của cô Mai Chước, phong cách của cô rất tự nhiên, khiến hoa nhường nguyệt thẹn, trong ấn tượng của hắn, dường như La Sắc Sắc và Ninh Hân mới có thể đẹp ngang với cô.

“ Kiếp trước” đã nhiều lần mạnh dạn viết thư tình cho cô giáo Mai Chước, hậu quả bị cô mắng cho một trận, sau đó càng trêu ghẹo cô nhiều hơn, sử dụng đủ loại mánh khóe để ép cô phải rời trường, thiếu chút nữa là có thể... Nhưng vào thời điểm then chốt thì Ninh Hân lại cứu cô...

Hôm nay vừa đến nhập học, đã bị rơi vào tay cô, thê thảm như vậy sao? Không phải là báo ứng sao?

Ba chữ trên bảng kia làm sao bây giờ? Muốn xóa cũng không kịp. Đường Sinh đang lo lắng, ánh mắt cô Mai Chước liền nhìn đến hắn.

- Ủa... Em chào cô, em, em chỉ là đi ngang qua bục giảng...

Cô Mai Chước đang nhìn hắn, không đáp lại vẻ mặt tươi cười của hắn, nhưng trong lòng cũng có một chút kinh ngạc với cậu học sinh rất đẹp trai này, quả thực, bản thân dạy không ít học sinh, dường như chưa gặp qua cậu học sinh nào đưpj trai thanh tú như thế này.

- Chữ viết rất đẹp...

Sau khi cô Mai Chước nhìn qua ba chữ trên bảng đen, nhìn Đường Sinh đang lau bụi phấn ở ngón tay cái, không cần hỏi, ba chữ rất có khí thế này là chữ hắn viết ra rồi, chắc chắn không sai? Viết ba chữ này có ý nghĩa gì?

Tất cả học sinh đều ngưng cười, anh chàng đẹp trai ngày đầu tiên lên đã lọt vào mắt của cô giáo, thật đáng thương.

Đường Sinh chau mày, nhìn lướt qua các học sinh ở phía dưới, ngại ngùng nói với cô giáo:

- Đây là, viết chơi thôi ạ.

- Cậu là học sinh chuyển trường tên Đường Sinh sao? Ở trên bảng viết như vậy, tôi không hiểu có ý nghĩa gì, có thể nói rõ một chút được không?

Giọng cô Mai Chước rất nhẹ nhàng, cũng không nghi ngờ, ánh mắt sắc sảo như nhìn thấu tim gan hắn.

- Em là Đường Sinh... Cái này, không phải đã giải thích rồi sao? Các bạn đều đang đợi cô giảng bài, em sẽ không làm mất thời gian nữa...

- ... Các em có muốn nghe bạn học sinh này giải thích ý nghĩa sâu xa của ba chữ này không? Nào, tất cả cùng vỗ tay động viên bạn ấy.

Cô Mai Chước vỗ tay đầu tiên, tiếp theo là những tiếng vỗ tay vang lên, nhưng ánh mắt cô nhìn hắn có phần lạnh lùng hơn.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi