Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Sinh đến Giang Lăng không phải để học, hắn đến để sửa chữa những thiếu sót. Hắn không cần học lại cái gì, đi học ở Giang Lăng chỉ có một mục đích đơn giản, đó là hòa nhập vào cuộc sống, sau đó tự mình xây dựng sự nghiệp lớn.
Ba hắn cũng mới đến Giang Lăng không lâu, ông tuy là người đứng đầu, nhưng rồng mạnh không đè được rắn địa phương, địa bàn Giang Lăng này không phải dễ sống, đấu tranh trong quan trường không cần tự hắn làm, cũng không cần hắn nhúng tay vào. Người có thể đến giúp ba hắn chỉ có thể là người địa phương, hiện nay những người lao động cực khổ trong xã hội, trong trào lưu phát triển kinh tế xã hội chủ nghĩa khoa học, đều có thể giúp được ba hắn.
Bí thư Đường là người đứng đầu nhưng không thể tự làm tất cả mọi việc, ông không chú ý đến dân bản xứ nhiều lắm, từng xảy ra vài việc quan trọng trái với ý của ba hắn, việc cố tình làm xáo trộn mọi thứ, không thể nói là để giúp đỡ ba hắn, mà là nối giáo cho giặc.
Mặc dù bây giờ đã tái sinh, tất cả bất hạnh không còn nữa, nhưng cứ nghĩ tới việc này, Đường Sinh lại cảm thấy đau lòng.
Lúc này, muốn nói còn có thể tự mình dùng người tín nhiệm, vậy mẹ hắn đã bố trí được La Sắc Sắc chưa.
- Chị Sắc, bao giờ chị đến Giang Lăng?
Gọi di động cho La Sắc Sắc, Đường Sinh quan tâm tình hình gần đây của cô, nếu ba hắn biết việc này, không chừng ông sẽ không đồng ý.
- Cậu chủ, tôi sợ là không qua được, không biết ai để lộ tin, ba cậu gọi điện cho mẹ cậu, không cho tôi đi.
Đường Sinh trở mình cái, ngẩn người ra, trong trí nhớ việc La Sắc Sắc đi Giang Lăng là thuận lợi, không có phát sinh việc gì, nhưng hiện nay xem ra đã có thay đổi, quỹ đạo sự vật cũng thay đổi, đây chính là một ví dụ.
Điều này trong lòng Đường Sinh đã chuẩn bị, đến Giang Lăng không phải muốn vào làm trong chính phủ, không chừng có thể làm thương nhân.
- Chị Sắc, nếu em cho chị làm thương nhân, chị nghĩ như thế nào?
La Sắc Sắc nói cho có lệ.
- Để tôi suy nghĩ được không? Dù sao cậu cũng không cần ngay, cậu có biết, làm thương nhân là phải có tiền.
- Xem ra em phải bảo mẹ em cho chị đi trước, em ở Giang Lăng và em tìm chị để tính toán sổ sách là được rồi.
- .. Cậu chủ của tôi ơi, tôi La Sắc Sắc tự thấy không làm cậu thất vọng, cậu còn muốn tôi thế nào ạ?
- Ồ… không có cách nào, tại em thấy bằng cấp và tài năng của chị đâu? Em muốn kinh doanh tàu sân bay, phải tìm người có tài lại tin được đến quản lý, chị đối với em tốt như vậy, em không tìm chị thì tìm ai? Chị thấy đúng không?
- Tôi hỏi thật, cậu có phải đùa hay không vậy? Cậu có biết buôn bán tàu sân bay là cái gì không? Cậu không có tiền, lấy ngón tay đi thành lập à? Cậu nhóc này, cậu không thấy ý tưởng này không thực tế sao?
- Còn dám nói em là thằng nhóc à?.. La Sắc Sắc, chị cứ chờ đấy, em sẽ cho chị thấy
- Bà chị chờ cậu đấy, cậu làm gì tôi hả? Cậu đi mà nói với mẹ cậu xem bà ấy có thể thiếu tôi không? Hừ…
La Sắc Sắc cũng không nhiều lời, trực tiếp cúp máy di động, Đường Sinh nghe tít không khỏi gượng cười. Xem như chị lợi hai, chị Sắc.
Đường Sinh tắt di động, ngẫm lại cũng phải, hiện tại mình chẳng có tiền? Sinh hoạt phí đều do ba mẹ cấp, La Sắc Sắc sẽ chẳng chạy tới với cậu thanh niên mười bảy tuổi để làm công ty làm quái gì? Quả thực, không ra sao cả, xem ra thời cơ chưa đến.
Sau đó Đường Sinh liền đi thăm thú Giang Lăng, tự mình “trải nghiệm cuộc sống”, không thể nào không đào được thùng vàng đầu tiên, huống chi trong tay mình còn có một ít tài nguyên có thể lợi dụng, ba ở trên này không suy nghĩ đến, dám khẳng định không có cách, nhưng mẹ ở đó lại có cách, bà là trưởng ban xét duyệt các dự án tài chính của tỉnh, trong tay nắm quyền, có thể lợi dụng…
Liên tiếp hai ngày, Đường Sinh đi dạo mọi nơi ở ngõ Lão Đường, có vài lần đụng phải Đường Cẩn, người ta căn bản không nhìn mình, muốn hỏi một tiếng cũng không có cơ hội. Buổi chiều khi Đường Sinh đút tay túi quần trở về, chợt nghe phía trước có ba thanh niên trẻ tuổi đang cười nhạo hi hi ha ha
- …Tiểu Cẩn yêu dấu, anh đi hai năm không gặp em, giờ em càng ngày càng thon thả à, chậc chậc, dáng người này
- Hà Mễ ca (Đại ca Tôm), Tiểu Cẩn thật xứng đáng là mỹ nữ thứ nhất ngõ Lão Đường.
Người còn lại cũng tranh thủ vuốt mông ngựa
- Đúng vậy, Hà Mễ ca , tôi thấy cả huyện Giang Lăng chỉ có đại ca là xứng đôi với Tiểu Cẩn.
Người thanh niên chính giữa cản đường Đường Cẩn ước chừng hai mươi tuổi, cạo trọc quá nửa đầu, đó chính là lao động cải tạo vừa được phóng thích, cánh tay cường có một hình xăm nhìn thấy ghê người, anh ta là người nổi tiếng lưu manh ở ngõ Lão Đường “Đại Hà Mễ”, không biết gọi là cái gì.
Đường Cẩn phải đi chợ mua đồ ăn, mỗi ngày cô đều phải đi mua đồ ăn, hôm nay lại gặp mặt ba tên côn đồ ở đầu phố
- Đại Hà Mễ, anh đừng cản đường tôi, tôi gọi ông nội tôi, để ông lấy gậy đập anh…
- Hà, anh không sợ ông nội em lấy gậy, ông ấy đập anh một cái, anh sẽ trả hai cái, em có chịu không?
- Anh thật không biết xấu hổ, đúng là lưu manh.. ai giúp tôi…
Đường Cẩn đột nhiên kêu lên, vừa đúng sáu giờ chiều, người ra vào ngõ cũng nhiều, thấy cô hét lên như vậy, không ít người đến xem.., ở ngõ Lão Đường, có ai không biết Đường Cẩn? Đương nhiên, mọi người cũng nhận ra Đại Hà Mễ
- Ai… Đại Hà Mễ, vốn là lưu manh đường phố, không sợ bị hàng xóm chê cười đâu, cũng không sợ mất mặt.
Một người đàn ông trung niên đi qua liền nói vào một câu, anh ta cũng không quen nhìn hành vi của tên lưu manh Đại Hà Mễ
- Đường Lão Thất, ông xen vào làm gì, tôi không đùa giỡn vợ ông, anh đừng xen vào…
Đi cùng Đường Lão Thất chính là vợ ông, nghe thấy Đại Hà Mễ nói, vội đẩy chồng một cái
- Về nhà.
Trên thực tế, đây là cặn bã của xã hội, người tốt cũng không muốn dính líu vào, nếu bọn họ trả thù, sẽ phải chịu thiệt, Đường Lão Thất cũng sợ bị trả thù, khi bị vợ đẩy, cũng liền nén cơn giận đi qua, những người tốt trên đường cũng hô lên, bảo Đường Cẩn mau đi.
Đại Hà Mễ lại duỗi hai tay ngăn đường đi của cô, mặt mày tươi cười nói
- Nếu ưng anh và xem video cùng anh, anh để em đi
- Anh thật không biết xấu hổ, còn không mau tránh đường ra?
- Không tránh thì sao?
Đại Hà Mễ nở nụ cười dâm đãng, giơ tay về phía khuôn mặt xinh đẹp của Đường Cẩn định vuốt ve.
Đường Cẩn kêu một tiếng, lùi lại phía sau, lại đụng vào ngực Đường Sinh, cô vội quay đầu lại nhìn.
Đường Sinh đẩy cô sang một bên, đem vật bảo hộ trong người ra, lạnh lùng nhìn ba người Đại Hà Mễ
- Lại đây…
- A, tiểu tử ngươi tính toán chưa? Dám quản việc của Đại Hà Mễ? Ngươi muốn trở thành người tàn phế phải không?
Đại Hà Mễ đột nhiên giơ móng vuốt lên, thiếu chút nữa đâm vào mặt Đường Sinh, nhưng Đường Sinh né sau một chút, nhanh tay nắm lấy cổ tay anh ta, sau đó dùng lực vặn một vòng, Đại Hà Mỗ liền kêu ‘ối’ một tiếng thất thanh.
Thực tế Đại Hà Mễ cao hơn Đường Sinh một nửa cái đầu, nhưng cổ tay bị Đường Sinh vặn hết mức, đau đớn cùng cực khiến anh ta không thể không quỳ gối khom người
- A….A… Thả, thả, buông ra, anh à, có chuyện gì từ từ nói.
Đường Sinh dùng lực tay thật mạnh, làm cho anh ta kêu liên tục, lúc ấy mọi người xung quanh ngõ Lão Đường được một trận cười.
- Trừng trị nó một chút, xem nó còn dám làm mấy chuyện xấu ở ngõ nhỏ này không?
Không biết ai ở quanh hô lên một tiếng, làm cho càng nhiều người mồm năm miệng mười chửi mắng tên hư hỏng Đại Hà Mễ.
Đường Cẩn vừa mới gặp cảnh khó xử, tim đập thình thịch, lui về phía sau chạm phải lòng ngực người thanh niên xa lạ kia, vừa kinh hãi, nào biết hắn thay mình giải vây, bây giờ có hắn che chở phía trước mình, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giá khó tả.
Đứng ở sau nhìn Đường Sinh, thân hình hắn cũng không lớn, chưa phải to cao, nhưng bây giờ hắn có thể che gió tránh mưa, một cảm giác ấm áp trong lòng, khiến Đường Cẩn cũng hơi bất ngờ, sự hoảng hốt cũng biến mất.
- Ai… tôi thua rồi, mau thả tôi ra, đại ca…
Bên trái một gã hơi gầy, thấy Đường Sinh một tay trói Đại Hà Mễ, gã ta cũng không dám xông lên.
Người còn lại lấy ra con dao gập, Đường Cẩn thấy vậy, không khỏi kêu lên sợ hãi
- Cẩn thận, nó có dao..
Đường Sinh cũng thấy, giờ phút này chỉ có thể đánh đòn phủ đầu, đột nhiên hắn giơ chân lên, một cước vào đũng quần Đại Hà Mễ, Đại Hà Mễ “đừng” một tiếng, hai tay ôm chỗ yếu, co mình như con tôm, Đường Sinh ra tay nhanh như gió, một quyền nện hắn nhừ tử, hét lên một tiếng thảm thiết, Đại Hà Mễ so với Đường Sinh cao hơn nửa đầu, giờ thân thể quăng thật mạnh xuống mặt đất
Ra tay hai cái thật nhanh, mọi người căn bản không thấy rõ động tác của hắn, rất chuẩn xác, làm hai thằng nhóc phía sau Đại Hà Mễ liền run sợ. Đường Sinh đã luyện qua công phu chăng, ra tay không sợ hãi? Loại như Đại Hà Mễ, hắn có thể nhẹ nhàng đánh bảy tám người
Tên kia cầm dao gập vẫn còn duỗi dao trước mặt, ngoài mạnh trong yếu
- Mày có tin tao đâm thủng mày.
Đường Sinh dùng động tác nhanh nhẹn trả lời gã, lại một cú đá tung lên vào nắm tay cầm dao của gã ta, gã ta kêu lên một tiếng, dao gập bay rời khỏi tay, không đợi hắn rút lui, Đường Sinh đi lên một bước, giơ tay nắm cổ áo gã, vung tay lên, giống như thằng nhóc kia, ném về một phía tường gạch, phịch một tiếng, kẻ hung hăng rơi vào tường rồi văng xuống đất
Đường Sinh lại duỗi tay ra, đón con dao vừa rồi, vừa khéo léo, vừa chuẩn xác, làm nhiều người hết hồn
Ba tên trong nháy mắt bị trừng trị hai, vẻ mặt không còn giọt máu, sợ bị đánh tới tiếp
- Còn mày muốn thử hay không?
Đường Sinh ngắm nghía tên còn lại đang nhìn hắn.
- Không, không, không thử, đại ca, tôi không phải đối thủ của anh
Hắn nói ra những lời này khiến mọi người được một trận cười dữ dội
- Không thử thì giúp hai tên kia cút đi, đừng có để tôi nhìn thấy các ngươi ở ngõ Lão Đường nữa…
Đại Hà Mễ ngã trên mặt đất, đầu cũng ngóc lên.
Máu, răng hàm nôn ra ba cái, toàn miệng đầy máu, hắn lăn lộn qua từng người, nắm đấm tay về phía đối phương, trong mắt tràn đầy sợ hãi, sau khi được đỡ dậy, hắn run rẩy ném xuống một câu rồi mới nhếch nhác đi.
- …Thằng nhóc, người chờ ông mày đấy, ông mày nhất định một ngày sẽ tìm tới mày để tính toán món nợ này
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi