Chương 530: Việc nhỏ như lông gà.

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Nếu nói ở Thành phố Nam Phong, Đường Sinh nhất định đi ngang mà không ai dám cản, nhưng quen biết hắn- vị thiếu gia này thực sự quá ít.

Nam Phong là Tỉnh thành ư, nơi đó lớn như thế nào? Không thể ai ai cũng biết hắn- Nhị Thế Tổ này. Hắn không phải lúc nào là người nổi tiếng, dù là như thế, nhân viên tạp vụ trong khách sạn cũng chưa chắc nhận ra hắn, cái mà hắn quan tâm là những việc liên quan đến hắn, chứ không phải là chính trị.

Hiện giờ Đường Sinh rất ít xung đột đi đánh người khác, hôm nay cũng là không có cách nào, cũng không thể để bảo vệ lôi hắn ra ngoài đánh một trận được? Một đám người hung hăng như hổ muốn xông vào đánh người, xem ra có ông chủ khách sạn ở phía sau chống đỡ rồi, người bình thường đánh ngươi liền đánh luôn rồi, ngươi lại làm ầm ĩ ở khách sạn lớn người ta, bọn bảo vệ cũng có tư tưởng này, dám xông vào đánh người, nào ngờ…

Thế là báo cảnh sát, Đội trưởng đội bảo vệ khách sạn cũng đến rồi, còn huýt còi kéo theo một đám người, ngoài ra còn có quản lý tiền sảnh khách sạn.

Bọn họ đều muốn xem xem gặp người nào mà dám gây rối ở khách sạn vậy? Ai chứ? Ăn gan hùm nuốt mật báo phải không? Không có mắt hay sao?

Đúng lúc, phòng ăn bên cạnh đang ngồi mấy người. Bọn họ cũng nghe thấy động tĩnh bên này, nhưng tự biết thân phận cũng không chuẩn bị đi qua hỏi han, một người trong đó là Phó cục trưởng Thành phố Nam Phong, mặc quần áo thường đi ăn cùng bạn bè, mặc cảnh phục không hợp lắm.

Thật là hỗn loạn, hay bỏ đi thôi, nếu không truyền ra ngoài, cũng không dễ nghe, mấy người liền đi ra, nào ngờ, gặp ngay quản lý tiền sảnh khách sạn, thiếu phụ đó vừa thấy Phó cục trưởng Thành phố Nam Phong liền cười đến gần:

- Ôi, Cục trưởng Lưu cũng ở đây à, đúng lúc quá, ông quản hay không? Khách sạn chúng tôi sắp bị người khác phá rồi. Ông xem xem, bốn năm bảo vệ và người phục vụ bị đánh rồi, xã hội này…

Phó cục trưởng Lưu thầm kêu đen đủi, đụng cũng khéo đụng, mình ra muộn một chút, bọn họ đi qua rồi. Đã đụng phải người ta rồi thì cũng phải tỏ ra bình thường, phải tỏ thái độ. Ưỡn bụng lên:

- Các người báo 110 thôi…

- Báo rồi báo rồi, bọn họ lập tức đến, Phó cục trưởng Lưu đã thấy rồi, thế nào cũng phải ra chỉ thị, đúng không? Ai hả…bàn 086 không phải thanh toán, tính vào tôi ,

Quản lý tiền sảnh khách sạn rất biết làm việc. Bọn họ ăn một bữa cũng chẳng ăn bao nhiêu, “khoảng ba hai ngàn”.

Nhưng Phó cục trưởng Lưu nhận thấy việc này, ra chỉ thị gì đó thì cũng là hợp lý với đám người gây rối ở khách sạn, bồi thường tiền ư, hừm!

Người phục vụ chuẩn bị đi thanh toán cho nhóm người này ở trước mặt liền nhận lời, đưa hóa đơn lại cho cô ta, cô lấy bút liền kí là xong.

Lão Lưu ngại ngùng đi, ông cũng không nói gì. Không từ chối cũng không cảm ơn, việc này trong lòng không nói, cái này là không cần thiết.

- Là đám người nào hả? Dám ra tay trong khách sạn sao? Không có vương pháp sao?

Phó cục trưởng Lưu ưỡn bụng, rất có dáng lãnh đạo, Quản lý tiền sảnh khách sạn theo cùng. Người của đội bảo vệ dẫn lại, liền đẩy cửa phòng ăn của bọn Đường Sinh. Nhìn vào phía trong. Hả, một đám học sinh hả? Thực tế, đám học sinh bên trong đều sợ hãi.

Muốn chạy không ai dám chạy, bên ngoài bảo vệ đang vây, một lát, đám cũ đến đây càng thảm hơn. Lúc cửa phòng đẩy ra, bọn họ hồi hộp.

Đường Sinh ngồi ở vị trí đối diện cửa, hắn vừa quay đầu liền thấy một đám người ở cửa, bọn họ bao quanh một người có dáng vẻ lãnh đạo, cả mặt đỏ, miệng còn cười nhếch, thái độ ung dung. Hừ, đó không phải là Phó cục trưởng họ gì của Thành phố sao?

Muốn nói những người này của Cục Thành phố Nam Phong, hầu hết đều có quan hệ thân thiết với Đường gia, vì người đứng đầu Cục Thành Phố Mã Tái Hưng quan hệ cực thân với Đường gia.

Mã Tái Hưng còn là Phó chủ tịch Thành phố Nam Phong, Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật. Có người dự đoán người tiếp theo nhậm chức Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thuộc về ông ta.

Phó cục trưởng Lưu nhìn lướt vào trong một lượt, liền trông thấy vẻ mặt nửa cười nửa không của Đường Sinh. Hả ? Là hắn!

Quen không? Có thể không quen sao? Nói ra Phó cục trưởng Lưu ít nhất cũng cùng Mã Tái Hưng đến nhà Đường Thiên Tắc mấy lần, ngày trước Đường Thiên Tắc là Bí thư Thành phố Nam Phong. Ông ta có ấn tượng sâu sắc, đặc biệt là chuyện của Nhị Thế Tổ, ông ta thật không ít lần chạy đi dọn dẹp. Hôm nay ở trường học tụ tập cái này, ngày mai ở trường học làm cái kia, Cha mẹ hắn bị gọi tới Cục cảnh sát, bọn họ liền cố gắng giải quyết.

Vì thế, Lão Lưu tiếp xúc với Nhị Thế Tổ nhiều hơn cả Mã Tái Hưng, tuy Đường Sinh hiện nay cao lớn rồi, nhưng dáng vẻ một chút cũng không thay đổi.

Lúc trông thấy Đường Sinh, Phó cục trưởng Lưu nuốt nước miếng:

- Người đó, đi thôi đi thôi đi thôi, đem hóa đơn lại cho người ta thanh toán…. Ông quay đầu lại dặn dò việc này.

Nếu không chốc nữa khó mà nói. Một người trung niên theo sau ông ta liền đi rồi.

Thiếu phụ Quản lý tiền sảnh vừa nghe, không vừa ý, liền cười nói:

- Phó cục trưởng Lưu, ông thấy, không phải là một bữa cơm đâu, chúng tôi…

- Này, một vẫn là một, ăn cơm ai cũng phải trả tiền mà. Giám đốc kia của các người có ở đây không? Cô liên lạc với anh ta. Tôi nói chuyện với anh ta.

Lúc Phó cục trưởng Lưu nhìn thấy Nhị Thế Tổ, tự động lui về, tuy nói hiện nay Đường Thiên Tắc không ở Nam Phong, nhưng lần trước sự kiện Tần Quang Viễn, Đường gia đại thắng, uy vọng tăng cao, các quan cấp dưới cũng phải nể mặt, ngoài ra Tập đoàn quane lý thông tin Cẩn Sinh mạnh mẽ quật khởi, trong lòng các cán bộ có quan hệ với Đường gia đều biết có liên quan đến Đường gia, cho nên quan hệ của Đường gia với các cán bộ liên quan rất khăng khít.

Lão Lưu cũng là người thông minh, ông ta giả bộ không quen Đường Sinh, trước hết giải quyết xong việc này hãy nói, không nên nói nhiều với Quản lý tiền sảnh. Vì vậy bảo cô ấy thông báo với Giám đốc khách sạn, Lão Lưu cũng là người nổi tiếng ở Nam Phong, người nắm quyền của cơ quan chấp hành pháp luật, ai không nể mặt một chút chứ?

Rất nhanh thì điện thoại của Giám đốc khách sạn gọi lại, Lão Lưu chạy đến chỗ khác nói chuyện, người khác đều nhìn ông ta. Lúc này cảnh sát 110 được bảo vệ dẫn lên. Người cầm đầu đó vừa nhìn đã thấy Phó cục trưởng Lưu, thấy ông ta ở đó liền biết sự việc không đơn giản, cũng không gọi cảnh sát tiến vào trước, đoàn người cũng đứng ở đại sảnh, đợi Phó cục trưởng Lưu nói chuyện trước xong nghe chỉ thị của ông ta.

Cửa của phòng ăn không đóng, bên trong cũng nhìn được tình hình bên ngoài, các cảnh sát vừa xuất hiện, bọn họ càng lo lắng.

Đường Sinh thì vẫn tiếp túc rót rượu Mao Đài uống:

- Ăn đi. Nhìn gì chứ? Ai đến cũng không ăn thịt được các người đâu, dù là đến Cục cảnh sát cũng là tôi đi, các người không nên sợ mà, ha ha, nào nào nào, cạn chén. Cho dù là vì tôi, chị Hi nể mặt tôi một chút, dù sao tôi cũng muốn đi, tạm giam là khó tránh, vậy ai, chị Dương Dương, nhớ phải đến thăm tôi, đừng có quên đó…

Hắn liền uống rượu, người khác nghe hắn nói như vậy, trong lòng cũng không sợ hãi, hắn khẳng định chịu trách nhiệm là tốt rồi.

Phương Huyên không cho rằng Đường Sinh sẽ bị tạm giam, nhưng ít nhiều cũng có chút lo lắng, hắn đã đả thương bốn năm người.

Bản lãnh không lớn, người dẫn đầu cảnh sát đó tiến vào rồi, rất uy nghiêm nói:

- Ai vừa nãy đả thương người, đi cùng chúng tôi một chút.

Đường Sinh liền đứng dậy, lại rót một chén rượu:

- Chú cảnh sát, tôi uống xong chén rượu này với mọi người sẽ đi cùng chú!

Thái độ của hắn rất ung dung, tuyệt nhiên coi như không có chuyện. Người khác cũng không biết có nên cầm chén không, nhưng rất khâm phục đối với Đường Sinh – Nhị Thế Tổ này.

Uống xong rượu để chén xuống, Đường Sinh nhìn Phương Huyên, Dương Dương nói:

- Hai vị, hôm nay tôi làm không tốt, bị tạm giam ở nhà giam, phải đến thăm cơm Đó.

Phương Huyên trợn mắt, nhìn Dương Dương:

- Chúng tôi cũng đi, ít nhất cũng là nhân chứng chứ. Cô ấy không phải giậu đổ bìm leo chứ?

Về tiền bữa cơm này cũng tạm thời không thanh toán được rồi, phải đợi sự việc này giải quyết xong hãy nói. Thế là cuộc tụ tập bạn học của Phương Huyên kết thúc, khoảng 1:30 chiều, Đường Sinh , Phương Huyên, Dương Dương bọn họ xuất hiện ở văn phòng cảnh sát trung tâm 110.

Ngược lại, ngoài dự liệu của Phương Huyên và Dương Dương, cho rằng sau khi đến rồi sẽ nhận hồ sơ điều tra quá trình gì đó, nào ngờ trực tiếp đi vào văn phòng của Giám đốc cảnh sát trung tâm, ở đó Phó cục trưởng Lưu đã đến trước một bước, Giám đốc cảnh sát trung tâm họ Tào, là một người đàn ông trung niên, đang tiếp Phó cục trưởng Lưu, người đứng đầu cảnh sát 110 dẫn bọn người Đường Sinh vào, người đó liền ra ngoài.

- Tiểu Đường à, mới một thời gian không gặp cậu, nào nào nào, ngồi xuống, hai bạn học nữ cũng mời ngồi.

Phó cục trưởng Lưu rất khách sáo bắt tay với Đường Sinh.

Vừa nãy tôi cũng đã báo cáo cho Cục trưởng Mã, ông ấy lập tức đến, Giám đốc khách sạn cũng đến!

Phương Huyên và Dương Dương liếc nhau, khoa trường như vậy chăng? Nhị Thế Tổ đánh người ngay cả Cục trưởng Thành phố cũng phải kinh động? Giám đốc khách sạn cũng đến ư?

Đường Sinh cũng bắt tay với Giám đốc cảnh sát trung tâm Tào, rất thoải mái ngồi ở Sô pha. Không hề coi mình là người đang bị nghi ngờ phạm tội, còn vắt hai chân lên, sao lại thế? Cậu là ông lớn ở đây hả? Chúng tôi không nhìn lầm chứ?

Trong lòng Dương Dương nghĩ, ngươi không phải có chút gia thế của Nhị Thế Tổ sao? Nghĩ cũng không hiểu. Sao những người này lại khách sáo vậy?

Phương Huyên chỉ biết Đường gia thất thế rồi, nhưng xem ra hiện nay, cái uy của người ta vẫn còn, cơ quan thi hành pháp luật rất khách sáo.

- Chút việc cỏn con thế cũng nói với Cục trưởng Mã hả? Tôi cũng quên mất anh tên gì rồi?

Đường Sinh nói với vào Phó cục trưởng Lưu như vậy.

- Tôi họ Lưu, Lưu Đào Vân, Tiểu Đường cậu là quý nhân hay quên chuyện nhỉ.

Phó cục trưởng Lưu tự giới thiệu một chút. Đã quên tôi rồi sao?

- Ồ, đúng rồi, đúng rồi, Lưu, là chú Lưu, dạ, nghĩ ra rồi, xem trí nhớ của cháu, đúng rồi, khách sạn đó là ai mở vậy?

Nhìn dáng vẻ đĩnh đạc của hắn, Phương Huyên và Dương Dương lại trừng mắt lên, sao thế? Người ta chăm sóc cậu như vậy, cậu lại không biết người ta họ gì? Trời đất, Nhị Thế Tổ à Nhị Thế Tổ, chị đây thật phục cậu, hai người đều liếc mắt nhìn nhau.

- Khách sạn đó cũng rất thường thôi, Giám đốc tôi cũng biết, đó là khách sạn đứng thứ hai ở Thành phố Nam Phong của chúng ta, việc ngày hôm nay, chúng ta đuối lý chút, tôi bảo bọn người dưới làm công tác tư tưởng với bên khách sạn, cố gắng hòa giải rồi, việc lớn hóa nhỏ, vài người đó cũng không bị thương, nhiều nhất chỉ là xây xát da thịt, cũng trách thái độ kiêu ngạo của họ, xông vào khách hàng, hai bên đều sai một chút thôi!

Đang nói, điện thoại của Đường Sinh kêu lên:

- Vâng, tôi đang ở chỗ cảnh sát trung tâm, không việc gì, đến đi dạo cơ quan thi hành pháp luật thôi, ha ha. Tôi có tư cách gì xem công việc của cảnh sát hả…

Hắn đang nói điện thoại, cửa phòng mở, Cục trưởng Thành phố Mã Tái Hưng tiến vào. Đi cùng ông ta là hai người đàn ông trung niên, tiến vào thấy Đường Sinh đang nói chuyện, đi lên trước bắt tay hắn trước, cũng không nói lời nào.

- Được rồi, tối nay các người đi nhé, tôi sợ không có thời gian, tôi có chị bạn từ Anh về, tôi phải ôn chuyện cũ với chị bạn, nói thế nào cũng phải ăn bữa cơm đúng không? Trận lớn không nên gọi tôi làm gì, tôi chỉ là một đứa nhỏ, cùng ngồi với người ta một đoàn nhân viên cấp cao của Tỉnh , xem chuyện ra sao? Ừ, cứ như thế nhé, không nói với anh nữa, Cục trưởng Mã qua rồi, vâng, thôi nhé!

Đường Sinh tắt máy mới nói với Mã Tái Hưng:

- Cháu nói này bác Mã, bác chạy đến làm gì chứ? Chuyện nhỏ này cũng cần bác quản sao?

Mã Tái Hưng gượng cười:

- Thực không phải, việc nhỏ đó nhất định tôi không quản, bắt giữ cậu một lần cũng không dễ, tôi nói chút việc buồn bực, lần trước tôi không phải tới Bộ công an tham gia Hội nghị biểu dương sao? Bộ đã sửa danh sách, kết quả bây giờ không có tôi nữa, sau khi nghe ngóng, đã đổi Cục trưởng Công an của Thành phố khác, tôi cũng buồn bực việc này, muốn gặp Bí thư Trung nói chuyện, lại sợ lãnh đạo nói tôi cãi già.

- Ủa, sao vậy? để cho người ta đính hả?

Đường Sinh cười nói:

- Đi khiếu nại với Bí thư Trung thôi. Tôi trở về gọi điện cho ông ta!

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 3: An Lập Hoa Niên